Lần này gặp Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thấy ngài gầy đi không ít. Hắn biết Bí thư Lâm có áp lực và khối lượng công việc rất lớn.
Thầm nhìn quan khí của Bí thư Lâm thì thấy trong chiếc ô bảy màu của Bí thư Lâm có rất nhiều chính khí.
Vương Trạch Vinh thầm thở dài một tiếng, đây chính là người đáng để mình kính phục.
Bí thư Lâm cười cười đi tới nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Vương, chúng ta lại gặp.
Câu đầu tiên Bí thư Lâm đã lộ rõ sự khen ngợi của mình đối với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Tổng bí thư, tôi nhớ kỹ chỉ thị của ngài, nhất định phải nghĩ tới dân chúng, làm chuyện tốt vì dân chúng.
Bí thư Lâm nói:
- Ừ, xem ra cậu nhớ kỹ lời này. Thông qua tìm hiểu chúng tôi hiểu công tác của đồng chí ở Xuân Dương làm rất tốt. Có thể trong thời gian ngắn như vậy thay đổi không khí một thành phố, đây là việc rất tốt.
- Tổng bí thư, đây đều là điều chúng tôi nên làm. Đây là kết quả do Tỉnh ủy ủng hộ, bộ máy lãnh đạo Thị ủy đoàn kết.
Vương Trạch Vinh cũng không dám đặt công lao hết lên người mình.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Bí thư Lâm gật đầu nói:
- Dù ở đâu nếu muốn làm tốt công tác thì cần bộ máy đoàn kết, tạo thành lực lượng.
Sau khi nói chuyện vài câu, Bí thư Lâm nói:
- Đồng chí Vương Triêu Chính đã nói chuyện với cậu rồi chứ?
- Trưởng ban Vương đã nói chuyện với tôi, nói tôi sẽ đến Bộ Thương mại công tác.
Bí thư Lâm nói:
- Chúng ta coi như người một nhà, nói chuyện một chút, không nên khẩn trương.
Nghe Bí thư Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đây là có hai ý. Một mình là người Thập cục, một khác là do mình có quan hệ ngầm với Uông gia.
Bí thư Lâm cười nói:
- Lần này khi phân công công việc của cậu đã có tranh luận, mọi người lo lắng cậu chưa phụ trách công tác thương mại, cậu cần cố gắng nhiều. Trước hết rèn luyện ở vị trí Phó bộ trưởng, tôi hy vọng đồng chí cũng đạt được thành tích như ở Thường Hồng và Xuân Dương.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Xin Tổng bí thư yên tâm, tôi nhất định chăm chú học tập, mau chóng tiến vào công tác.
- Công tác thương mại của nước ta có nhiều vấn đề, bây giờ muốn tăng cường thu hút đầu tư là rất khó khăn. Nước ngoài tiến hành bảo hộ hàng hóa trong nước khiến nước ta khó có thể được công bằng đãi ngộ. Giá dầu mỏ tăng cao, trong nước cũng gặp vấn đề vì việc này … Sau khi cậu đến Bộ Thương mại thì vừa phải mau chóng dung hợp vào, vừa phải có đột phá trong việc này.
Vương Trạch Vinh mặc dù đã đọc không ít sách về công tác thương mại nhưng cũng không dám tùy tiện nói. Nghe Bí thư Lâm nói, hắn mới phát hiện một lãnh đạo cao cấp cần phải nắm giữ kiến thức nhiều như thế nào.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lần này đưa đồng chí tới cương vị Phó bộ trưởng thường trực ở Bộ Thương mại, chủ yếu là thấy rõ khả năng xung kích của đồng chí, khai thác tinh thần tiến triển của đồng chí và không sợ áp lực.
Bí thư Lâm nói như vậy làm Vương Trạch Vinh cảm thấy trách nhiệm của mình là rất lớn.
Vừa nãy khi nói chuyện với Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh còn đang suy nghĩ mình chỉ là Phó bộ trưởng nên áp lực không lớn. Bên trên có Bộ trưởng phụ trách, Trung ương đưa mình tới đó cũng không phải có ý làm gì mình.
Bây giờ Vương Trạch Vinh không dám nói gì, chỉ ngồi nghe Bí thư Lâm nói chuyện. Hắn chỉ có thể không ngừng gật đầu.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, sau khi cậu đến Bộ Thương mại thì chủ yếu phụ trách mấy công việc bên văn phòng, Vụ Châu Âu, Quốc tế, Châu Mỹ và thương mại quốc tế, trọng trách rất nặng.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế thì càng sợ. Mấy vụ này gần như là công tác trọng điểm của Bộ Thương mại. Mình không ngờ phụ trách hết.
Ra khỏi văn phòng của Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thấy công tác của mình rất nặng. Còn chưa tới Bộ Thương mại đã được phân công như vậy sao?
Vương Trạch Vinh vẫn luôn tin vào một điều đó là ở đâu cũng có mâu thuẫn, đều tranh quyền. Bộ Thương mại cũng vậy. Vương Trạch Vinh về nhà Hạng Nam và muốn hỏi ý kiến ông.
Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện mấy lão gia tử Hạng gia đều tới. Hạng Thành, Hạng Kiền và Hạng Nam đều đang ngồi đó nói chuyện.
Thấy mọi người ở đây, Vương Trạch Vinh còn nghĩ có việc gì nên vội vàng nhỏ giọng nói với Lữ Hàm Yên:
- Sao vậy em?
Lữ Hàm Yên cười nói:
-Có gì đâu, chuyện gì lớn cũng không bằng anh thành Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại.
Trong giọng cô lộ rõ vẻ tự hào vì chồng mình làm lớn như vậy.
- Anh mau vào đi, mọi người đợi anh một lúc rồi.
- Ha ha, Trạch Vinh, mau ngồi xuống nói chuyện.
Hạng Thành đã không còn vẻ chán chường như trước nữa. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, ông vội vàng gọi hắn ngồi xuống.
Hạng Kiền cũng cười nói:
- Trạch Vinh, nói chuyện tổ chức rồi chứ?
Vương Trạch Vinh chào bọn họ rồi ngồi xuống.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh và lộ rõ vẻ vui mừng.
- Hôm nay đầu tiên là do Trưởng ban Vương Triêu Chính thay mặt Trung ương nói chuyện với cháu, sau đó ngài đột nhiên nhận được điện của Tổng bí thư, cháu lại đến chỗ Tổng bí thư. Tổng bí thư có vài chỉ thị với công tác của cháu.
Hạng Kiền thở dài nói:
- Trạch Vinh, nói thật bác không ngờ cháu có thể đi xa như vậy. Mới 36 tuổi đã là cấp Bộ trưởng.
Hạng Thành nói:
- Chú Hai, chú không nên than tở. Chú có thể đến cấp bậc như vậy mà về hưu đã là rất tốt. Chúng ta bây giờ phải phân tích giúp Trạch Vinh mới được.
Hạng Thành nói như vậy làm mọi người cùng nhìn Vương Trạch Vinh.
Hạng Thành rất quen thuộc tình hình Bắc Kinh. Tuy ông ta không có bản lĩnh mạnh nhưng khả năng phân tích thì không kém ai.
- Trạch Vinh, cháu biết vì sao Trung ương đưa cháu tới vị trí này không?
Hạng Thành nhìn Vương Trạch Vinh.
Hạng Thành cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Với thành tích của cháu ở Thường Hồng và Xuân Dương thì lên chức thành chủ tịch tỉnh hoặc Bí thư tỉnh ủy là có thể. Bây giờ không làm như vậy mà đưa cháu phụ trách Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại, đãi ngộ cấp Bộ trưởng, đây là do Trung ương coi trọng cháu. Cấp độ bên dưới thì tuổi không quan trọng nhưng đến tầm cao thì tuổi là nội dung quan trọng ngăn cản sự phát triển của một người. Cháu còn quá trẻ, đưa cháu vào vị trí Phó bộ trưởng thường trực đã là do Trung ương đánh giá rất cao. Đây là tiến hành bồi dưỡng cháu thành người kế nghiệp.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, việc này Trung ương đã có nghiên cứu. Con có nhiều kinh nghiệm và thành tích trong công tác địa phương. Nhưng quốc gia chúng ta có mấy tỷ dân, chỉ có kinh nghiệm địa phương là không đủ, còn phải có kinh nghiệm quản lý cấp trên, phải có kinh nghiệm ngoại giao. Một lãnh đạo cao cấp phải có đầy đủ năng lực này.
Vương Trạch Vinh không ngừng gật đầu và hiểu rõ điều này.
Hạng Thành nói tiếp:
- Cơ hội đã cấp cho cháu, đây coi như là Trung ương thử thách cháu. Cháu nếu có thể tạo thành tích ở Bộ Thương mại, cháu đủ tư cách và sẽ được giao trọng trách lớn hơn. Chỉ cần cháu không ngừng thông qua thử thách thì cuối cùng tiến tới địa vị càng cao.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt rất tán thưởng:
- Trạch Vinh, con bây giờ thiếu nhất là quan hệ. Hôm nay mọi người đến đây đã thống nhất ý kiến nhân viên Hạng gia đều chuyển hết cho con. Cần dùng ai, cần làm gì thì Hạng gia toàn bộ ủng hộ.
Hạng Thành nói:
- Trạch Vinh, các bác không được, Hạng gia không thể ngã. Cháu cũng thấy đó, mấy con cháu Hạng gia đều không thành tài, tất cả đều dựa vào cháu.
Hạng Tâm Lam nói:
- Cô sẽ hết sức giúp Tiểu Mật.
Vương Trạch Vinh không ngờ người Hạng gia lại có quyết định như vậy. Vương Trạch Vinh nói với Hạng Tâm Lam:
- Về kinh doanh thì do cô phụ trách, Hàm Yên tốt nhất không nên tham gia.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Việc này Tâm Lam không nghĩ chu đáo, Tiểu Mật quyết không thể có quan hệ với tài sản Hạng gia.
Hạng Nam nói như vậy thì mọi người mới hiểu. Nếu Vương Trạch Vinh có thể lên chức cực cao thì Lữ Hàm Yên không thể làm như vậy.
Hạng Kiền bây giờ cũng vui vẻ vì Hạng Định quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh.
- Tôi thấy Hạng gia cần toàn lực ủng hộ Trạch Vinh về mọi mặt nhưng phải chú ý không được gây phiền phức cho Trạch Vinh.
Nghe mọi người ngồi thảo luận giúp mình như thế nào, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Điều này nói rõ mình sẽ thành người gánh vác Hạng gia.
Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình của mình, quan hệ đúng là ít. Có quan hệ của Hạng gia, mình nếu không ngừng bồi dưỡng thì bộ máy của mình sẽ dần được xây dựng.