Quan Khí​

Chương 1088: Chương 1088: Đau lòng




- Bộ trưởng Vương, đây là lời mà Kameda nói với phóng viên.

Lý Trạch Quảng vào phòng đưa phần phiên dịch những lời của Kameda nói với Vương Trạch Vinh.

Lần này sau khi đến Nhật Bản, Vương Trạch Vinh đã đạt thành vài hạng mục hợp tác thương mại với Bộ trưởng Bộ Thương mại Nhật Bản – Kameda. Quan hệ thương mại giữa Trung Quốc và Nhật Bản tăng lên, hai nước đều hy vọng tăng cường hợp tác.

Kameda đang định xem nội dung thì Cục trưởng cục Châu Á – Bành Trung Vân vừa vào đã thở dài nói:

- Suy nghĩ của người dân phải tăng cao mới được.

- Sao thế?

- Bộ trưởng Vương, ngài xem lời Kameda nói đi.

Bành Trung Vân nói.

Chẳng lẽ trong này có vấn đề?

Vương Trạch Vinh cầm bản phiên dịch lên thì thấy Kameda tuy nói không tuyệt đối nhưng cũng có điểm thật. Khi phóng viên hỏi Kameda về việc Trung Quốc chống hàng Nhật, y nói:

- Người Trung Quốc khác Hàn Quốc. Người Hàn Quốc mua đồ đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Người Trung Quốc mua đồ lại chú ý giá cả và tác dụng của nó đối với gia đình mình, không quan tâm đến có phải là hàng Nhật Bản hay không? Cho nên Trung Quốc muốn chống đồ của Nhật Bản là không thể.

Vương Trạch Vinh một lúc không nói gì. Điều này thực ra là suy nghĩ chung của người Trung Quốc. Bao năm qua mặc dù vẫn hô hào chống hàng Nhật nhưng nhìn hàng Nhật Bản ở khắp nơi thì đây là nằm mơ.

Thế giới có nền kinh tế thị trường, nói chống là có thể chống sao? Quan trọng là quốc gia mình phải hơn người ta mới được.

Bành Trung Vân thở dài nói:

- Càng đáng giận là Trung Quốc có ba phóng viên tham gia hội nghị, Kameda chỉ và ba phóng viên kia mà nói như vậy. Đúng là làm người ta đỏ mặt. Ba đồng chí phóng viên kia lúc ấy trong tay đều có máy chụp ảnh, quay phim và máy tính xách tay của Nhật Bản.

Vương Trạch Vinh đúng là cũng không vui vẻ gì:

- Đây là một vấn đề lớn làm thế nào phát triển công nghiệp. Chúng ta có thể làm chính là hết sức tranh thủ lợi ích cho quốc gia, không để lợi ích quốc gia bị mất đi. Bây giờ là kinh tế thị trường, chúng ta không thể giới hạn trong vấn đề này mà là cần nghiên cứu tăng chất lượng sản phẩm Trung Quốc lên. Nếu chất lượng tốt hơn Nhật Bản thì chúng ta cần gì phải chống lại.

Bành Trung Vân nói:

- Bộ trưởng nói đúng, chúng ta cần chính là tranh thủ lợi ích cho quốc gia.

Bành Trung Vân đi ra, Vương Trạch Vinh liền không nghĩ tới việc này, hôm nay còn không ít nội dung bàn bạc với Nhật Bản. Hắn biết mình đại biểu Trung Quốc, nhất định phải tranh thủ lợi ích lớn nhất. Lời nói thì có tác dụng gì, quan trọng la tranh đoạt trong bàn đàm phán. Mấy hôm nay đoàn đại biểu của Trung Quốc ép Nhật Bản rất mạnh, Kameda muốn lấy lại ưu thế từ việc này sao? Vương Trạch Vinh lắc đầu.

Đúng lúc này Hạng Định gọi điện tới.

Thấy Hạng Định gọi tới, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Sáng đến giờ trong lòng hắn luôn có một cảm giác rất khó hiểu.

- Vương ca, tối qua Lưu Băng Tinh bị điện giật mà chết.

Hạng Định đang đau đầu vì việc Lưu Băng Tinh có thai, hôm qua y chỉ bảo nữ đại diện nghĩ cách lấy ít thuốc phá thai hòa vào đồ cho Lưu Băng Tinh ăn vào. Y không ngờ Lưu Băng Tinh lại bị điện giật chết.

- Cái gì?

Vương Trạch Vinh giật mình đánh rơi bật lửa xuống đất.

Vương Trạch Vinh lúc này cảm thấy cả người chấn động, Lưu Băng Tinh không ngừng hiện ra trong đầu hắn. Sao Lưu Băng Tinh lại chết? Vương Trạch Vinh không thể tiếp nhận việc này. Lưu Băng Tinh mới hôm qua còn gọi cho mình, sao đã chết?

Vương Trạch Vinh cảm thấy cả người mệt mỏi, không còn chút sức lực.

Lưu Băng Tinh sau khi theo hắn đã phục vụ hắn rất tốt, Vương Trạch Vinh đã coi cô là người phụ nữ của mình. Nhưng hắn thật không ngờ cô lại chết đi.

Hạng Định không nghe thấy Vương Trạch Vinh nói gì nên cẩn thận nói:

- Theo em biết thì đây là do hở điện khi Lưu Băng Tinh tắm nước nóng.

- Là ngoài ý muốn sao?

Vương Trạch Vinh vốn còn nghĩ Lưu Băng Tinh bị giết nhưng Hạng Định nói như vậy thì về cơ bản là như vậy. Vương Trạch Vinh suy nghĩ về Lưu Băng Tinh một chút, cô có lẽ không làm mất lòng ai. Hơn nữa chỗ ở cũng được bố trí hệ thống an ninh rất tốt, muốn giết cô cũng không phải dễ.

Bỏ qua khả năng bị giết, Vương Trạch Vinh liền thấy mạng con người thật dễ mất đi. Dù có danh tiếng, quyền thế thì sao chứ, cuối cùng cũng chết mà.

- Đây là sự thật, đã thông báo bố mẹ Lưu Băng Tinh.

Hạng Định không biết sao mà thấy rất lo lắng. Y đầu tiên gọi nữ vệ sĩ tới, nữ vệ sĩ nói chưa làm gì cả, chẳng lẽ là ngoài ý muốn? Hạng Định thầm nghĩ như vậy.

Chuyện đến nước này, Hạng Định đương nhiên không nói việc Lưu Băng Tinh có thai ra. Y quyết định coi như mình không biết. Đương nhiên cảnh sát nhất định sẽ tiến hành kiểm tra xác chết, y cần phải có chút động tác mới được.

Nếu lộ Lưu Băng Tinh có thai thì đúng là muốn chết.

- Nhờ chú.

Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy.

- Bộ trưởng Vương, ngài mệt sao?

Lý Trạch Quảng đi vào thấy Vương Trạch Vinh có vẻ mệt mỏi nên quan tâm hỏi.

- Rót tôi cốc trà nóng, tôi thấy hơi lạnh.

Lý Trạch Quảng vội vàng rót cốc trà nóng cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Hay là tôi đi gọi bác sĩ.

Vương Trạch Vinh xua tay nói:

- Anh ra ngoài đi, tôi muốn ngồi một mình.

Vương Trạch Vinh rất đau lòng là dù Lưu Băng Tinh chết mà mình không thể làm gì.

Vương Trạch Vinh rất đau lòng thì bố mẹ Lưu Băng Tinh cũng vậy. Khi nhận được tin Lưu Băng Tinh chết, Lưu Nguyên Đào ngất đi.

Sau khi tham gia khóa học về, Lưu Nguyên Đào phát triển rất nhanh. Y đã thành Phó chủ tịch thường trực huyện, hôm nay đang tham gia Hội nghị thường ủy, Lưu Nguyên Đào đột nhiên nhận được điện trong nhà gọi tới. Vợ y khóc mà nói:

- Ông nó, Băng Tinh, Băng Tinh mất rồi.

Lưu Nguyên Đào hỏi rõ và thấy cả người mềm nhũn và ngất đi.

Lưu Nguyên Đào ngất làm mọi người trong phòng hội nghị sợ hãi, vội vàng lấy dầu xoa, cuối cùng Lưu Nguyên Đào mới tỉnh lại. Lưu Nguyên Đào vội vàng lao ra ngoài. Về đến nhà thì thấy Phổ Lam Phương khóc ngất đi. Con trai y Lưu Vũ cũng đang khóc.

- Là như thế nào?

Lưu Nguyên Đào lớn tiếng nói.

- Vừa nhận được điện thoại của người đại diện Băng Tinh gọi tới. Nói sáng nay khi bảo mẫu ngủ dậy thì thấy Băng Tinh nằm trong nhà tắm. Băng Tinh thích tắm trước khi đi ngủ. Theo cảnh sát điều tra thì là do bình nước nóng rò điện.

Phổ Lam Phương nói như vậy, Lưu Nguyên Đào vô lực ngồi bịch xuống ghế.

- Người kia biết không?

Phổ Lam Phương nói:

- Em không biết, vừa nhận được là gọi cho anh.

Lưu Nguyên Đào rất đau lòng, không biết sao y đang rất lo lắng khi Lưu Băng Tinh chết.

- Cùng lên Bắc Kinh.

Lưu Nguyên Đào lớn tiếng nói.

Lúc này phóng viên đang không ngừng đưa tin về việc này.

Hạng Định lúc này cũng đã tới. Là chủ công ty mà Lưu Băng Tinh đầu quân, các phóng viên vội vàng vây quanh y.

- Chủ tịch Hạng, mời anh nói về nguyên nhân cái chết của Lưu Băng Tinh.

- Chủ tịch Hạng, Lưu Băng Tinh có thể bị giết không?

- Chủ tịch Hạng, Lưu Băng Tinh chết thì có mang tới tổn thất đối với công ty của anh không?

Hạng Định nói:

- Chuyện này đang được cơ quan công an điều tra, tôi không thể trả lời.

Các phóng viên đang không ngừng tìm kiếm thông tin về việc này. Cuối cùng tất cả nguyên nhân đều là việc Lưu Băng Tinh dùng bình nước nóng của Nhật Bản. Một thời gian sau đó fan của Lưu Băng Tinh đều hô khẩu hiệu chống hàng Nhật Bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.