Vương Trạch Vinh vào văn phòng chuyên môn phục vụ Hoa Thái Tường ngồi một chút. Sau đó Phó chánh văn phòng nghe điện và nói:
- Bí thư Vương, Phó chủ tịch mời ngài vào.
Thấy Vương Trạch Vinh vào cửa, Hoa Thái Tườngx chỉ ghế và nói:
- Đồng chí Trạch Vinh ngồi đi.
Nói xong Hoa Thái Tường cũng đứng lên đi tới ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh.
Sau khi thư ký đi ra, Hoa Thái Tường mỉm cười nói:
- Công việc Hải Đông làm rất tốt.
- Thành ủy Hải Đông nghiêm túc dựa theo chỉ thị tinh thần của Trung ương mà làm việc, cũng may không xảy ra chuyện gì lớn.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ừ, Hải Đông là trung tâm kinh tế của quốc gia, các công việc ở đây phải đi trước cả nước mới đúng. Trong các hạng mục công việc các đồng chí cần phải chú trọng nhiều hơn.
- Phó chủ tịch, tôi xin báo cáo công việc của Hải Đông với ngài.
Vương Trạch Vinh lúc này rất cung kính.
- Tôi cũng đang muốn nghe về công việc Hải Đông.
Vương Trạch Vinh một lần nữa báo cáo công việc bên Đảng của Hải Đông, lần này hắn nói theo tài liệu chuẩn bị sẵn, không đưa thêm tâm tư khách quan gì vào.
Vương Trạch Vinh một bên báo cáo, một bên quan sát quan khí của Hoa Thái Tường. Bây giờ quan khí của Hoa Thái Tường rất lợi hại, sáu tán ô đã đủ, tán ô thứ bảy đã bắt đầu đâm chồi.
Nhìn qua, Vương Trạch Vinh biết ngay quan khí của mình còn kém nhiều so với Hoa Thái Tường.
Cả phòng đầy quan khí của Hoa Thái Tường đang di chuyển. Hắn phát hiện ô quan khí của mình đang muốn trốn tránh tán ô bảy màu của Hoa Thái Tường.
Nghe xong Vương Trạch Vinh giới thiệu, Hoa Thái Tường nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công việc tổng thể của Hải Đông coi như cũng được. Nhưng là một trung tâm tài chính quốc gia, Hải Đông bước đi chưa đủ nhanh, phải có tầm nhìn xa hơn nữa.
Vương Trạch Vinh cảm thấy khi Hoa Thái Tường nói như vậy tán ô của y chuyển động nhanh hơn, từng đạo quan khí không ngừng bay ra đánh vào tán ô của hắn. Không biết sao Vương Trạch Vinh cảm thấy mỗi lần bị đả kích là đầu óc hắn như muốn run lên.
Hoa Thái Tường nói chuyện khá từ tốn nhưng mỗi từ mỗi chữ như một cái búa rất mạnh đánh vào tán ô của hắn.
Vương Trạch Vinh còn phát hiện quan khí của mình bị quan khí của Hoa Thái Tường đánh tới đã bắt đầu tản mát.
Chênh lệch quá lớn.
Vương Trạch Vinh không thể không thừa nhận cấp bậc của mình và Hoa Thái Tường còn chênh nhau quá nhiều. Mặc dù mình là Ủy viên Bộ Chính trị nhưng Hoa Thái Tường lại là Phó chủ tịch nước, quan khí của hắn đương nhiên không thể so sánh với Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường có khí thế bức người như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ có thể nhường bước:
- Phó chủ tịch nói đúng, sau khi về chúng tôi nhất định thực thi chỉ thị của ngài.
Vương Trạch Vinh tỏ vẻ rất cung kính, lời này làm khí thế cường đại của Hoa Thái Tường yếu đi đôi chút.
Vương Trạch Vinh nhận ra ngay biến hoá trong quan khí của Hoa Thái Tường. Khi mình vừa nói đã khiến quan khí của Hoa Thái Tường rút khỏi tán ô của mình một chút.
Mặc dù không biết tại sao lại như vậy nhưng Vương Trạch Vinh thấy đây là biện pháp nên tiếp tục nói:
- Vừa nãy Bí thư Trịnh cũng yêu cầu chúng ta vừa phát triển kinh tế vừa phải chú trọng văn hóa, giáo dục, phải đưa công tác xây dựng tinh thần văn minh lên thế chủ đạo.
Vương Trạch Vinh vừa nói xong liền thấy quan khí của mình có biến hoá lớn. Trước mặt quan khí xuất hiện một tấm chắn lớn, quan khí của Hoa Thái Tường đánh trúng tấm chắn kia khiến đả kích vào tán ô của hắn đã giảm đi.
Dùng ngôn ngữ cũng tạo thành tác dụng.
Vương Trạch Vinh mặc dù ngoài mặt rất bình thường nhưng trong lòng đang kích động. Trước đây hắn chưa phát hiện việc như thế này bao giờ.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Hoa Thái Tường nhíu mày. Mình yêu cầu Hải Đông đi nhanh hơn là gõ hắn một chút, nhưng không ngờ hắn lại lấy Bí thư Trịnh ra làm tấm chắn.
Hoa Thái Tường biết ý trong lời nói của mình chính là muốn để Vương Trạch Vinh phát triển kinh tế càng nhanh hơn, đồng thời cũng có ý phê bình hắn. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh nói Bí thư Trịnh chú trọng tăng cường tinh thần văn minh. Ý của Bí thư Trịnh là Hải Đông phát triển kinh tế đã tốt, chỉ là tinh thần văn minh chưa đạt yêu cầu. Điều này khác với ý của Hoa Thái Tường.
Chẳng lẽ mình sẽ phản đối ý kiến Bí thư Trịnh ở việc này?
Vương Trạch Vinh đang cười thầm trong lòng, mình không đấu lại Hoa Thái Tường nhưng cũng có thể dùng mưu mà.
Hoa Thái Tường im lặng không nói. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Hoa Thái Tường có vẻ do dự và bấp bênh.
Phát hiện thấy điều này, hắn liền thử huy động quan khí lao về phía Hoa Thái Tường.
Thú vị chính là khi quan khí của hắn vừa tiếp xúc với quan khí của Hoa Thái Tường, quan khí của Hoa Thái Tường liền mất đi chỉ huy.
Quan khí của Hoa Thái Tường có nhiều màu, trong cơ thể Vương Trạch Vinh mặc dù cũng có mấy màu khác nhưng vẫn chưa thể hình thành tán của các màu còn lại.
Thấy quan khí của Hoa Thái Tường mất chỉ huy, hắn đột nhiên nghĩ có thể nào thu lợi một chút không?
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ liền bắt tay vào hành động ngay lập tức.
Hắn huy động rất nhiều quan khí của mình tiến tới bao vây quan khí tản mát của Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường chỉ ngẩn ra một chút thì Vương Trạch Vinh đã bao lấy một chút quan khí của y.
- Ừ, Bí thư Trịnh nói đúng, chúng ta vừa phát triển kinh tế cũng phải chú trọng xây dựng tinh thần văn minh.
Hoa Thái Tường lạnh nhạt nói.
Hoa Thái Tường vừa nói vậy đã khiến quan khí có phản ứng.
Những quan khí này như muốn quay về cơ thể Hoa Thái Tường.
Vì thế Vương Trạch Vinh một lần nữa tăng sức cho quan khí của mình.
Chỉ thấy quan khí của Hoa Thái Tường bị Vương Trạch Vinh bao vây nên nhanh chóng quay về phía Vương Trạch Vinh..
Lúc này sức khống chế quan khí của Hoa Thái Tường không quá mạnh, Vương Trạch Vinh cướp trở nên dễ dàng hơn.
- Phó chủ tịch, sau đây Hải Đông sẽ tăng cường lực lượng ở công việc này. Là thành phố lớn của cả nước, Hải Đông sẽ hợp tác với các tỉnh anh em, mở rộng các lĩnh vực.
Vương Trạch Vinh nói lời này mà rất vui vẻ. Hắn nhân lúc Hoa Thái Tường mất tập trung mà đã đoạt được quan khí của y.
Hơn nữa sau khi chiếm được một chút quan khí của Hoa Thái Tường làm cho quan khí của hắn thay đổi, sáu màu còn lại trong quan khí của hắn đã phát triển thêm một chút, nó vốn như một mầm cây, bây giờ đã bắt đầu mở những chiếc lá đầu tiên.
Hai người chuyển sang nói chuyện về công tác xây dựng tinh thần văn minh nhưng hầu hết do Hoa Thái Tường nói chuyện.
Vương Trạch Vinh cũng ra vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng thật ra hắn đang thử cướp quan khí của Hoa Thái Tường thêm lần nữa.
Đáng tiếc hắn cố gắng hơn nữa thì cũng không thể đạt được ít nào.
Hắn đành chấp nhận sự thật đó là khi Hoa Thái Tường không mất tập trung thì hắn căn bản không thể cướp thành công.
Hoa Thái Tường nói xong liền cười cười một tiếng:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chúng ta làm việc gì cũng cần đoàn kết các đồng chí. Chỉ có đoàn kết đồng chí thì sự nghiệp của chúng ta mới có thể phát triển. Thành ủy Hải Đông cần phải làm gương trong vấn đề này.
Vương Trạch Vinh biết đây là Hoa Thái Tường nhắc nhở hành vi của mình ở Hải Đông.
Hải Đông là thành phố rất quan trọng của Trung Quốc, Vương Trạch Vinh tin rằng địa bàn này rất dẫn dẫn với Hoa Thái Tường.
- Chỉ thị của Phó chủ tịch tôi nhất định sẽ chứng thực. Bộ máy Hải Đông đang rất đoàn kết. Thị trưởng Chiêm Quốc Xương là đồng chí có năng lực mạnh mẽ, công việc bên Ủy ban đã đi vào quỹ đạo. Các thành viên bộ máy Hải Đông đều hướng về một phía đó là muốn biến Hải Đông làm thành phố nổi tiếng và hấp dẫn nhất toàn thế giới.
Hoa Thái Tường nhìn Vương Trạch Vinh một lúc rồi mới nói:
- Như vậy rất tốt, phải có mục tiêu.
Vừa nãy Vương Trạch Vinh nhắc tới Chiêm Quốc Xương chính là đẩy Bí thư Trịnh ra trước.
Vương Trạch Vinh lúc ra khỏi văn phòng Hoa Thái Tường không khỏi thầm than bây giờ Hoa Thái Tường đã đề phòng mình khá nhiều.
Theo lý thuyết mình còn cách Hoa Thái Tường một đoạn xa, Hoa Thái Tường không nhất định liệt mình vào đối tượng đề phòng mới phải. Nhưng bởi vì sau lưng hắn có quá nhiều lực lượng, khiến cho các người khác phải đề phòng hắn.