Ngồi trên ghế lẳng lặng nghe Vương Trạch Vinh báo cáo, Tư Mã Sơn đang nghĩ tới điều mà Cận Trung Thuận gọi điện thông báo với mình.
Cận Trung Thuận trước đó đã nói và thông báo Vương Trạch Vinh muốn động tới Cục Công an cho Tư Mã Sơn nghe.
Tư Mã Sơn có thể nghe ra Cận Trung Thuận rất lo lắng khi Vương Trạch Vinh làm như vậy.
Vương Trạch Vinh này không chấp nhận tình hình hiện tại rồi.
Tư Mã Sơn nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh đang báo cáo. Sau khi Vương Trạch Vinh tới thì tình hình Bắc Dương đã lặng lẽ thay đổi, thái độ của vài Thường vụ tỉnh ủy trở nên không rõ ràng. Đây là một người rất mạnh.
Tư Mã Sơn hiểu rõ sự quan trọng của Xuân Dương đối với toàn tỉnh. Xuân Dương nếu bị Vương Trạch Vinh khống chế trong tay, mọi việc lộ ra thì đó sẽ là điều rất kinh khủng.
Sao bây giờ?
Việc này là do Bộ Công an muốn thí điểm, với năng lực của Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh thì y đương nhiên có thể thuyết phục vài quan hệ, đến lúc đó dưới áp lực từ Trung ương mình muốn không làm cũng không được. Đương nhiên mình có thể chống đối nhưng có thể được sao? Nếu là như vậy phải nghĩ biện pháp khác.
- Trạch Vinh, việc này quá gấp, bộ máy đoàn kết là cần thiết. Trước đó cậu phải bàn với mọi người mới phải. Bây giờ làm quá đột nhiên nên cả tỉnh, thành phố đều không có chuẩn bị. Nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?
- Bí thư Tư Mã, việc này tôi chấp nhận phê bình. Lúc đó nghe Bộ trưởng Vương hỏi về tình hình an ninh trật tự của Xuân Dương, tôi rất lo lắng, lại nghe thấy Bộ trưởng Vương hỏi tôi có muốn thí điểm ở Xuân Dương không, tôi liền đồng ý. Đều do tôi suy nghĩ không cẩn thận, đành phải làm tới cùng.
Tư Mã Sơn thầm nghĩ Vương Trạch Vinh mày không nghĩ cẩn thận ư?
- Ừ, phải nhớ bài học này.
Tư Mã Sơn biết nói nữa cũng không tác dụng gì. Vương Trạch Vinh là một Phó bí thư Tỉnh ủy, phụ trách công tác tổ chức, y đã hứa với cấp trên thì đại biểu cho tỉnh. Hơn nữa xem ra Trung ương cũng ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Tư Mã Sơn không thể làm gì là đồng ý với việc này.
Ra khỏi văn phòng Tư Mã Sơn, Vương Trạch Vinh về Thị ủy, nghĩ đến chuyện tiến hành theo ý mình, hắn rất vui.
Tư Mã Sơn đứng trước cửa sổ nhìn Vương Trạch Vinh lên xe rời đi mà vẻ mặt rất khó coi.
Tư Mã Sơn cầm điện thoại gọi ra ngoài.
- Ngọc Hân, chuyện mấy người phải chú ý một chút.
Gọi xong, Tư Mã Sơn vẫn rất lo lắng. Vương Trạch Vinh đừng nhìn chỉ làm ở Xuân Dương, Xuân Dương lại là thủ phủ của tỉnh, rất nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến toàn tỉnh. Chẳng may xảy ra chuyện thì vấn đề rất nghiêm trọng.
Lại nghĩ đến mục đích của Vương Trạch Vinh, Tư Mã Sơn đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Đó chính là khống chế hệ thống công an Xuân Dương và làm mọi việc.
Quyết không thể để hắn thành công.
Tâm trạng Cận Trung Thuận cũng rất không tốt. Y liên tục gọi ra ngoài. Làm Thị trưởng nên y lún quá sâu.
Gọi xong, Cận Trung Thuận ngồi đó mà suy nghĩ. Vương Trạch Vinh rất mạnh, Mạc Đại Bưu rõ ràng là người của hắn. Làm như vậy thì Cục Công an nhất định rơi vào tay Mạc Đại Bưu. Đến lúc đó hắn dùng Cục Công an sẽ dễ dàng. Nếu Ủy ban kỷ luật mà phối hợp với hắn thì Xuân Dương sẽ thủng.
Không thể để như vậy.
Mắt Cận Trung Thuận lóe ra một tia tàn nhẫn.
Vương Trạch Vinh về Xuân Dương liền gọi Mạc Đại Bưu tới.
- Lần này Cục Công an sẽ tiến hành cạnh tranh toàn diện, Thị ủy đã thông qua, Bí thư Tư Mã đã đồng ý, còn được Bộ Công an ủng hộ. Tôi đã giúp anh, bây giờ phải do anh.
Mạc Đại Bưu vội vàng nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi cũng có một vài người, quyết không xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Có người đáng tin không?
Mạc Đại Bưu nói:
- Đúng là có vài người.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy đi, anh hẹn bọn họ đi dùng bữa, tôi tham gia một chút.
Mạc Đại Bưu cười nói:
- Tôi đang định nói việc này. Chỉ cần ngài tham gia thì bọn họ sẽ hoàn toàn trung thành.
Suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì khác, Mạc Đại Bưu vừa đến Xuân Dương nên người mà y tìm cần phải kiểm tra kỹ mới được.
Về nhà, Vương Trạch Vinh đi tắm rửa.
Tắm xong thì hắn thấy phòng mở ra, hắn thò đầu ra nhìn thì thấy Lưu Vi Vi đã mở cửa đi vào.
Thấy ả, Vương Trạch Vinh rất khó chịu và thấy phải xử lý mới được.
Lau người và mặc đồ đi ra thì thấy Lưu Vi Vi đã cầm cởi áo ngoài ra, sau đó đi về phía mình.
Hôm nay Lưu Vi Vi có chút khó hiểu, đi tới mà không hề xấu hổ, vừa đi vừa cởi quần áo.
Khi tới trước mặt Vương Trạch Vinh thì cả cơ thể trắng nõn đã xuất hiện trước mặt hắn.
Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn ả mà nói:
- Cô làm gì, mau mặc quần áo vào.
- Bí thư Vương, ngài yên tâm, em phục vụ ngài mọi vấn đề, không ai biết.
Lưu Vi Vi âu yếm nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh rất khó hiểu, Lưu Vi Vi này sao dám làm như vậy?
- Mời cô ra khỏi đây.
Vương Trạch Vinh quát lớn.
Lưu Vi Vi liền ngã vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vô thức đưa tay đỡ ả.
Lưu Vi Vi rất đầy đặn, ôm ả mà Vương Trạch Vinh thấy ham muốn.
Lưu Vi Vi như vô tình mà tay khẽ lướt qua bên dưới của Vương Trạch Vinh, miệng còn đưa tới.
Vương Trạch Vinh đẩy ả ra và lớn tiếng nói:
- Cô cút ra cho tôi.
Thấy Vương Trạch Vinh hét lên như vậy, Lưu Vi Vi giật mình và vội vàng cầm quần áo, vừa mặc vừa nói:
- Bí thư Vương, em có ý tốt thôi mà. Vợ ngài chưa tới, đàn ông đều có ham muốn. Ngài không có gì phải lo.
- Cút.
Vương Trạch Vinh hét lên.
Thấy cửa đã đóng, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu.
Chẳng lẽ việc này chỉ là ngẫu nhiên?
Vương Trạch Vinh lắc đầu và thấy việc này có âm mưu.
Càng nghĩ càng thấy đây là hành vi muốn mình rơi vào bẫy, nhưng đối phương sẽ thành công sao?
Vương Trạch Vinh giật mình và nhảy dựng lên. Trong phòng nhất định có thiết bị theo dõi.
Đứng giữa phòng, Vương Trạch Vinh bắt đầu dò xét từng nơi.
Không ngờ hắn phát hiện ra vài thứ.
Vương Trạch Vinh rất tức giận và tìm thấy một máy quay nhỏ rất khó phát hiện. Máy quay đã bật, Vương Trạch Vinh mở ra và mặt tái mét, nội dung trong đó chính là Lưu Vi Vi trần truồng nhào vào lòng mình.
Nhìn nội dung trong đó, hắn rất sợ hãi. Nếu thứ này bị đối phương lấy đi thì mặc dù không có tác dụng mấy, nhưng bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, thứ này chỉ cần đưa lên mạng là mình sẽ xong đời.
Cũng may hắn cẩn thận, nếu không điều tra thì đối phương sẽ dễ dàng đạt được.
Lưu Vi Vi này đúng là không đơn giản, nhất định được chỗ tốt gì từ đối phương nên mới liều mạng làm như vậy. Chẳng qua từ động tác của ả có thể thấy không thường xuyên làm như thế.
Có lộ việc này ra không?
Hắn lắc đầu và biết mình không đủ chứng cứ.
Xóa hết nội dung, Vương Trạch Vinh kiểm tra phòng một lần nữa, may là chỉ có một máy quay.
Việc này là bài học đối với hắn, tình hình Xuân Dương rất phức tạp. Dù làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Vương Trạch Vinh giật mình, đây là một tín hiệu. Điều này nói rõ đối phương đã không thể ngồi yên, sau đây còn dùng mưu kế nào đối với mình?
Vương Trạch Vinh gọi cho Long Dũng Đình và nói:
- Chú thay khóa nhà.
Long Dũng Đình mặc dù không hiểu sao Vương Trạch Vinh lại muốn làm như vậy, nhưng y vẫn làm theo.
Vương Trạch Vinh nói thẳng với Long Dũng Đình:
- Anh vừa tìm thấy một máy quay trong phòng.
- Cái gì.
Long Dũng Đình há hốc mồm. Y không ngờ còn có người dám đặt thứ này trong nhà Phó bí thư Tỉnh ủy.
- Vương ca, anh yên tâm, bắt đầu từ bây giờ hôm nào em cũng điều tra khắp nhà, quyết không xảy ra chuyện như vậy.
Long Dũng Đình biết mình làm không chu đáo nên rất lo lắng nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây do chúng ta sơ ý mà thôi.