Ngay khi Vương Trạch Vinh đang liên lạc với người Cổ hệ, Tiền Minh Phú cũng không nghỉ ngơi mà hẹn Phó chủ tịch tỉnh Hà Quế Hỉ ra một nơi yên tĩnh dùng bữa. Hai người bọn họ là cùng một hệ.
Lãnh đạo Tỉnh Nam Điền coi như thấy được sự thần bí của Bí thư và chủ tịch tỉnh mới tới. Không ai tổ chức tiệc chào mừng mà chơi trò biến mất.
Tình huống như vậy hiếm khi xuất hiện ở Nam Điền. Ở tình hình bình thường thì chủ tịch tỉnh dù có ý kiến đến đâu cũng phải tỏ vẻ tôn trọng Bí thư, bây giờ lại xuất hiện tình hình này. Chủ tịch tỉnh trực tiếp tỏ vẻ không phục Bí thư tỉnh ủy, đây không phải việc tốt. Chẳng lẽ chủ tịch tỉnh có năng lực quá mạnh nên không thèm để ý tới Bí thư.
Khác hai người kia, Phó bí thư Tỉnh ủy Nam Điền - Tất Trí Vân cũng đang hẹn Phó chủ tịch tỉnh phái bản địa đến một khu nghỉ dưỡng sang sang. Lần này Nam Điền xảy ra chuyện thì Tất Trí Vân có lợi nhất.
Tất Trí Vân vốn là Phó chủ tịch thường trực, y không những không liên quan mà còn lên chức thành Phó bí thư Tỉnh ủy, y coi như thành nhân vật dẫn đầu phái bản địa.
Tất Trí Vân biết mình có thể lên chức chủ yếu do mình là người dân tộc thiểu số. Quốc gia hơi nghiêng về phương diện này.
Tất Trí Vân biết không nhiều tình hình trên Bắc Kinh, chỉ là biết Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú có tranh đấu vì chức Bí thư tỉnh ủy Nam Điền. Cuối cùng người thắng là Vương Trạch Vinh.
Bây giờ thấy Tiền Minh Phú rất khó chịu với Vương Trạch Vinh, Tất Trí Vân biết điều này có lợi cho phái bản địa. Hai lãnh đạo cao nhất tỉnh từ Bắc Kinh tới không hòa hợp với nhau, như vậy mình có thể lấy được đường sống từ trong này.
- Lão Trần, anh thấy sao về bộ máy bây giờ?
Hai người từng là bạn học ở trường Đảng trung ương, quan hệ khá thân thiết. Lần này Trần Tường Việt cũng có lợi, từ Phó chủ tịch tỉnh thành Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh.
Trần Tường Việt tiếp xúc nhỏ hơn Tất Trí Vân, cũng không biết Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú đang hoạt động nên lắc đầu nói:
- Lão Tất, xuất hiện tình hình này khiến công tác của Nam Điền sau đây khó triển khai.
Trần Tường Việt chủ yếu nghĩ tới sự phát triển sau đây. Y vẫn cho rằng Nam Điền muốn phát triển thì cần bộ máy đoàn kết. Bây giờ thấy bộ máy mới chưa hoạt động đã tỏ vẻ ngầm đấu đá nên tâm trạng rất không tốt.
Tất Trí Vân cười nói:
- Anh chẳng lẽ không thấy bọn họ tranh đấu sao? Phải biết rằng đều là người của gia tộc mạnh, chỗ dựa rất mạnh. Tình hình hôm nay anh cũng thấy là Tiền Minh Phú cố ý làm như vậy, mục đích chính là tỏ lực lượng của mình với mọi người.
Trần Tường Việt thở dài một tiếng rồi nói:
- Nam Điền cần là phát triển,phát triển thì cần một bộ máy lãnh đạo mạnh mẽ. Bây giờ là như vậy thì tôi rất lo lắng.
Thấy Trần Tường Việt như vậy, Tất Trí Vân không đồng ý mà nói:
- Lão Trần, có người chia bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền thành phái bản địa và phái từ ngoài vào. Anh thấy sao?
Trần Tường Việt cười nói:
- Phe phái gì chứ. Đều là làm công tác cách mạng, có người rảnh rỗi đồn loạn là không tốt.
Tất Trí Vân nghe thấy ý của Trần Tường Việt như vậy liền hơi tái mặt. Y biết Trần Tường Việt từ cơ sở tiến lên từng bước là người thật lòng hy vọng Nam Điền phát triển. Nam Điền đâu có thể dễ phát triển như vậy?
Tất Trí Vân vốn nghĩ hẹn Trần Tường Việt ra đây để nghiên cứu về phái bản địa sẽ làm gì để đạt lợi ích cao nhất. Bây giờ nghe thấy Trần Tường Việt không thể nào cùng ý với mình, vì thế Tất Trí Vân cũng không có ý tiếp tục nói chuyện.
Nghĩ đến tình hình cán bộ phái bản địa thì Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy – ĐIền Kim Bình, Phó chủ tịch thường trực Bảo Chính Quân, Bí thư đảng ủy Sở công an Tô Tắc Đào, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Chu Huệ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy – Ninh An Quý, Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Dương Hoa Cường, Tất Trí Vân thấy phái bản địa có tương lai.
Mặc dù trước đây mọi người đứng ở phe phái khác nhau nhưng thông qua lần điều chỉnh này khiến mọi thứ bị phá vỡ. Mình là Phó bí thư Tỉnh ủy thì cũng có thể thu một vài thường vụ. Chỉ cần có vài phiếu trong tay thì phái bản địa sẽ càng lúc càng mạnh. Đến lúc đó dù là Vương Trạch Vinh hay Tiền Minh Phú cũng không thể làm gì mình.
Lúc này Tiền Minh Phú và Hà Quế Hỉ đang nói chuyện khá vui vẻ. Vừa vào phòng, Tiền Minh Phú nói với Hà Quế Hỉ:
- Lão Hà, phải ăn ở đây thôi. Tôi không quen mấy ở Nam Điền này.
- Chủ tịch Tiền, có thể tìm được nơi như thế này đã là tốt rồi.
Hà Quế Hỉ là người của Tư Mã Hoàng, lần này Tư Mã Hoàng phái y tới Nam Điền, mục đích như thế nào thì Hà Quế Hỉ biết rõ. Chỉ cần Tiền Minh Phú phát triển thì Hà Quế Hỉ cũng có thể phát triển. Cho nên Hà Quế Hỉ đâu dám coi mình ngang hàng với Tiền Minh Phú, tỏ vẻ rất cung kính.
Tiền Minh Phú thấy thái độ này của Hà Quế Hỉ thì rất hài lòng mà nói:
- Lão Hà, anh đoán sao về tình hình Nam Điền.
- Tình hình Nam Điền rất phức tạp, theo tôi hiểu thì thế lực phái bản địa chiếm ưu thế ở Nam Điền. Ai nếu được thế lực bản địa ủng hộ thì sẽ đứng vững được ở Nam Điền.
Hà Quế Hỉ trong thời gian này cũng thông qua bạn bè tìm hiểu tình hình Nam Điền. Vì thế y cố ý chỉ điểm cho Tiền Minh Phú.
Nghe Hà Quế Hỉ giới thiệu nhân vật thế lực bản địa, Tiền Minh Phú cười nói:
- Đều là ếch ngồi đáy giếng mà thôi, không khó đối phó.
Tiền Minh Phú thở dài một tiếng, tình hình như thế này thì y đã gặp không ít. Trước đây y chỉ cần lộ chỗ dựa là ông bố vợ thì mấy thế lực kia sẽ nhanh chóng dựa vào. Y tin đối phó đám người địa phương thì không khó.
Nghĩ đến biểu hiện hôm nay của mình đối với Vương Trạch Vinh, Tiền Minh Phú có chút đắc ý. Xem ra mọi người cũng đoán được ý của mình. Mình muốn làm mọi người thấy sức mạnh của mình. Chỉ như vậy thì mới thu được nhiều người.
- Chủ tịch Tiền, Vương Trạch Vinh cũng có chỗ dựa rất mạnh.
Nhìn vẻ mặt Tiền Minh Phú, Hà Quế Hỉ có chút lo lắng. là người Tư Mã Hoàng phái tới giúp Tiền Minh Phú, Hà Quế Hỉ đã cẩn thận nghiên cứu về Vương Trạch Vinh. Theo y biết thì Vương Trạch Vinh phát triển không chỉ dựa thế như mọi người vẫn nghĩ. Vương Trạch Vinh này có thực lực. Hà Quế Hỉ thấy Tiền Minh Phú quá tinh tướng, đây là dấu hiệu không tốt.
Sao bây giờ? Hà Quế Hỉ biết mình gắn chặt với Tư Mã gia, bây giờ xảy ra chuyện thì y không biết nên làm như thế nào?
Hà Quế Hỉ cắn răng nói:
- Chủ tịch Tiền, không thể coi thường Vương Trạch Vinh. Anh phải hành động nhanh vào mới được.
Tiền Minh Phú cười phá lên nói:
- Chẳng qua chỉ là Hạng Nam mà thôi, mấy ông lão không thể ảnh hưởng tới Nam Điền đâu.
Mặc dù nghe thấy Tiền Minh Phú không coi mình là người ngoài nên mới nói thế, Hà Quế Hỉ lại không thể vui vẻ gì. Hắn thầm than mình chỉ có thể cố gắng kéo người giúp Tiền Minh Phú mới được.
Vương Trạch Vinh sau khi tiễn đám người Cổ Quốc Binh liền liên lạc với Chính ủy Quân khu Lê Chí Hải. Đây là đồng minh của hắn.
Hai người sau khi thông qua Trịnh lão gia tử gặp nhau, lần này gặp thì thân thiết hơn nhiều.
- Bí thư Vương, chào mừng Bí thư tới Nam Điền.
Lê Chí Hải vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh bắt tay Lê Chí Hải rồi nói:
- Trong công tác sau đây còn cần anh ủng hộ. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lê Chí Hải hỏi:
- Đi gặp ai vậy?
Vương Trạch Vinh cũng không cần giấu nên gật đầu nói:
- Bí thư Cổ rất nhiệt tình.
Lê Chí Hải nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền cười cười một tiếng:
- Được Bí thư Cổ ủng hộ thì công tác của anh sau đây dễ hơn nhiều.
- Tình hình Nam Điền rất phức tạp, tôi thấy ảnh hưởng của cán bộ thế lực bản địa có ảnh hưởng lớn đối với Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu một chút về các Tỉnh ủy, nói chuyện cũng lộ sự lo lắng. Đối với Vương Trạch Vinh mà nói, hắn đến Nam Điền có nhiệm vụ quan trọng nhất đó là thực thi chỉ thị của tư về phát triển phía tây. Bây giờ mặc dù có vài người nhưng muốn phát triển cả tỉnh thì rất khó khăn.
Làm Vương Trạch Vinh đau đầu là Tiền Minh Phú. Tên này lộ rõ vẻ không nghe lời mình, Sau đây nên làm như thế nào với công tác bên chính quyền,
- Bí thư Vương, trong cán bộ phái bản địa có không ít người một long muôn phát triển. Tin rằng Tỉnh ủy có quyết tâm thì các cán bộ sẽ đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy.
Lê Chí Hải nói vậy làm Vương Trạch Vinh vui vẻ. Lê Chí Hải làm ở Nam Điền nhiều năm nên nghiên cứu sâu về Nam Điền. Lê Chí Hải nói như vậy tức là thế lực bản địa không như người nói.