- Bí thư Vương, chúng tôi đã điều tra xong. Người sai khiến đám thanh niên kia gây rối là một đội trưởng đội cảnh sát Yến Tường Quang.
Nói lời này làm Vu Dương rất mất mặt vì cục Công an có vấn đề.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế cũng có chút giật mình. Cục Công an vẫn là cơ quan trọng điểm của hắn, nhân viên đều do Lô Ba đề bạt vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy.
- Lô Ba nói như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói.
- Y đang chờ ở bên ngoài và muốn kiểm điểm với ngài.
Vương Trạch Vinh cũng biết Yến Tường Quang, đó là một người rất lanh lợi, rất trung thành với Lô Ba, vậy mà lại làm như vậy.
- Bảo Lô Ba quản tốt người của mình đi.
Dù sao Lô Ba cũng luôn nghe lời hắn, xảy ra chuyện như vậy thì Lô Ba cũng không thoải mái gì. Vương Trạch Vinh cũng không dự định truy cứu trách nhiệm của y.
- Bí thư Vương, Yến Tường Quang khai là do bạn học cũ sai làm. Mà bạn học của y là Chánh văn phòng của Ngưu Thanh Đào – Trương Hải Thụ.
Tình hình đã rõ ràng, việc này có liên quan đến Bạch gia, chắc là Yến Tường Quang được Bạch gia hứa hẹn nên mới làm như vậy.
Vu Dương vừa đi, Khương Tắc Xương đã vào.
- Bí thư Vương, đều do tôi không quản lý tốt văn phòng.
- Tắc Xương, tôi giao văn phòng cho anh là tin tưởng anh. Anh xem mình quản lý văn phòng như thế nào, cứ tiếp tục như vậy thì chuyện của Thị ủy còn bí mật gì chứ?
Vương Trạch Vinh đúng là có chút tức giận.
Vương Trạch Vinh nói làm cho mặt Khương Tắc Xương hơi đỏ lên. Từ trước đến giờ y vẫn là tay chân thân tín của Vương Trạch Vinh, tốc độ đề bạt nhanh đến độ không ai so sánh được, kết quả lại xảy ra chuyện. Đây là tát thẳng vào mặt y, không biết bao người đang cười thầm y.
- Bí thư Vương, tôi làm ngài mất mặt.
- Đừng nói mấy lời này, điều tra ra không?
Khương Tắc Xương nói:
- Bí thư Vương, tôi đã điều tra, là Ninh Mai mới vào Thị ủy công tác nói cho bạn trai cô ta nghe. Bạn trai cô ta nghe nói có quan hệ bạn học với con của Phó chủ tịch tỉnh Ngưu.
Việc đúng là có chút phức tạp. Ninh Mai có lẽ vô tình gây ra, con trai Ngưu Thanh Đào thì sao lại làm như vậy?
Nghĩ đến Ngưu Thanh Đào là người Bạch gia, lại nghĩ tới Bạch Kiến Minh đang ở Phượng Hải, Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu rõ mọi hành động là có quan hệ đến tên này.
Chuyện này không hề quá bí mật, chắc không phải do Bạch Sùng Sơn sai bảo, nếu không thì Vương Trạch Vinh làm sao có thể tra ra là Ngưu Thanh Đào làm.
Chẳng qua chuyện đã xảy ra, mình gặp phải vấn đề là làm thế nào giải quyết, không thể bỏ mặc việc này. Dù nói như thế nào thì đối với hành vi hủ bại cũng không được bao che. Nhưng mình lại đại biểu Hạng gia, Hạng gia sẽ đấu với Phú gia sao?
- Anh phải chú ý hơn nữa trong công tác của văn phòng.
Vương Trạch Vinh nói với Khương Tắc Xương.
Lời này càng làm Khương Tắc Xương lo lắng, y vội vàng nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi lập tức tiến hành chỉnh đốn Thị ủy. Nhân viên không đủ tư cách sẽ được lập tức điều chỉnh.
Khương Tắc Xương bây giờ đã hạ quyết tâm phải đẩy đám người không nghe lệnh đi. Nếu không cứ tiếp tục như vậy thì Bí thư Vương sẽ không còn đủ tin vào mình.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Thu hỏi về tình hình Tập đoàn Phú Dân.
Mã Thu nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi đã điều tra sơ bộ và cảm thấy vấn đề rất lớn, đang điều tra thêm.
Tập đoàn Phú Dân đúng là có vấn đề.
Vương Trạch Vinh bây giờ rất do dự, nếu mình động Phú gia thì Hạng gia sẽ như thế nào?
Đang khi Vương Trạch Vinh do dự thì Uông Phỉ gọi tới.
- Vương ca, sao lâu rồi không gọi cho em?
Uông Phỉ nũng nịu nói.
- Anh bận quá.
Vương Trạch Vinh nói.
- Được rồi, anh không chủ động gọi em, em gọi cho anh vậy.
Uông Phỉ cười nói.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì.
- Vương ca, ông nội đến Phượng Hải, ông bảo anh đến nhà một chuyến.
Uông Phỉ đột nhiên nói.
Uông Nhật Thần lén đến Phượng Hải?
Vương Trạch Vinh có chút giật mình vì tin này, chẳng qua hắn lại vui. Uông Nhật Thần đến Phượng Hải và muốn gặp mình, điều này nói rõ ông coi trọng mình.
- Anh đến ngay.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh không biết Uông Nhật Thần vì sao lại lén lút đến tỉnh Giang Sơn như vậy, chẳng qua hắn đang do dự nên nghe ý kiến của Uông Nhật Thần cũng tốt.
Vương Trạch Vinh ngồi xe lên Phượng Hải.
Uông gia có mấy biệt thự ở Phượng Hải, lần này Uông Nhật Thần đến ở trong biệt thự ngoại ô.
Khi Vương Trạch Vinh tiến vào thì thấy Uông Nhật Thần đang ngồi câu cá.
Uông Nhật Thần trông vui vẻ hơn trước, thấy Vương Trạch Vinh đến, ông liền tươi cười.
- Trạch Vinh, không nghĩ tôi sẽ đến hả?
Uông Nhật Thần cười nói.
Uông Phỉ đã cầm cặp cho Vương Trạch Vinh. Ai cũng có thể thấy tâm trạng của cô rất vui vẻ.
- Bí thư Uông, tôi không ngờ ngài lại đến Phượng Hải, sao không thông báo cho mọi người?
Uông Nhật Thần xua tay nói:
- Tôi chỉ đến thăm cháu mà thôi. Về hưu rồi nên tôi không quan tâm chuyện của tỉnh Giang Sơn nữa.
Uông Phỉ rót trà cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca, anh uống trà.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhìn Uông Phỉ, chỉ thấy cô càng thêm quyến rũ, đôi tay trắng nõn, người hơi cúi về trước, mắt to xinh xắn.
Cô bé này càng lúc càng đẹp.
- Chỗ này thế nào? Bố Uông Kiều mua đó, còn làm một hồ câu nhỏ nữa chứ.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, con Uông Nhật Thần đúng là có tiền. Một nơi như thế này thì nhất định cần không ít tiền.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Trong lòng cậu nhất định đang suy nghĩ không biết bố Tiểu Kiều làm bao chuyện hủ bại phải không?
Vương Trạch Vinh không biết Uông Nhật Thần có ý gì nên chỉ đứng đó cười cười không nói.
Ra hiệu cho Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Uông Nhật Thần nói:
- Người làm quan dựa vào tiền lương thì không thể có nhiều tiền như vậy, nhưng tại sao nhiều người muốn vào quan trường như vậy? Không ngoài là lợi ích do quyền lực mang tới, tôi cũng nói thật là con cháu Uông gia cũng lợi dụng quyền lực trong nhà mà thu lợi ích không ai ngờ được. Ít nhất về tin tức sẽ nhanh hơn người khác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông nói đúng.
- Nghe nói Thường Hồng xảy ra chuyện?
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
Vương Trạch Vinh nói chuyện xảy ra và phân tích của mình với Uông Nhật Thần.
Uông Nhật Thần thực ra đã biết một vài nội dung, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói liền nói:
- Trạch Vinh, phân tích của cậu rất đúng, việc bây giờ đúng là làm khó cậu.
- Bí thư Uông, ngài nói tôi nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh muốn nghe ý kiến của ông.
Uông Nhật Thần chỉ vào biệt thự rồi nói:
- Cậu nói cần nhà lớn như thế này làm gì, tôi có thể mang nó xuống đất không?
Vương Trạch Vinh lẳng lặng ngồi nghe, hắn biết Uông Nhật Thần đang chỉ điểm cho mình.
Uông Nhật Thần uống ngụm trà rồi nói tiếp:
- Trạch Vinh, cậu là cậu, cậu không phải của nhà nào cả. Người khác tranh giành lợi ích thì có quan hệ gì với cậu.
Vương Trạch Vinh nghe vậy có chút ngạc nhiên.
Uông Nhật Thần đặt chén lên bàn rồi nói:
- Chuyện của Hạng gia và Bạch gia thì tôi biết, nguyên nhân chỉ là chút việc nhỏ nhặt, vì lợi ích của bọn họ. Cậu có nghĩ tới là người sống cả đời dù như thế nào cũng phải lưu lại gì đó. Nếu mỗi ngày đi theo sau đít người khác làm việc, vậy nhân cách của cậu ở đâu?
Điều Uông Nhật Thần nói thì Vương Trạch Vinh đã nghĩ, chẳng qua từ trước đến giờ hắn vẫn cảm thấy Hạng Nam có chút tác dụng trong sự phát triển của mình, cho nên khi Hạng gia xảy ra chuyện thì hắn đều muốn giúp Hạng gia. Bây giờ nghe Uông Nhật Thần nói, ý của ông là bảo hắn không phải lo chuyện của Hạng gia, điều này làm Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không có phản ứng.
- Bí thư Uông, nếu tôi động thế lực của Phú gia, tôi lo lắng bọn họ sẽ hợp sức đối phó Hạng gia.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, trên đường cậu đi tới thì là Hạng gia giúp sao? Cậu nhìn Hạng gia xem, Hạng Thành vì con của mình mà như kẻ điên, gặp ai cũng cắn. Y có nghĩ tới cứ tiếp tục như vậy thì mọi người thấy Hạng gia như thế nào không? Thường Hồng bây giờ được Lão bí thư và Bí thư Lâm rất chú ý, cậu phải nghĩ đến con đường của mình.
Thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Uông Nhật Thần nói:
- Cậu là cậu, Hạng gia là Hạng gia, tôi hy vọng cậu đừng làm cho Lão bí thư thất vọng.
Vương Trạch Vinh có chút phức tạp mà nói:
- Tôi có thể không lo chuyện của bọn họ sao?
Uông Nhật Thần nói:
- Đến cấp bậc của cậu bây giờ thì phải học cách đi đường của mình. Chỉ cần cậu làm đúng, có thành tích thì ai có thể làm gì cậu?
Đi con đường của mình.
Mắt Vương Trạch Vinh sáng lên, mình xem ra vẫn luôn đi theo người khác.