Xe việt dã chạy trên đường gập ghềnh. Vương Trạch Vinh chưa từng tưởng tượng ra con đường lại khó đi đến thế.
Vào đầu hạ, mưa lại lớn, nên nước còn đọng thành vũng, trơn trượt hết chỗ nói.
Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Thu Ứng Vũ ngồi phía trước cùng với tài xế, nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tài xế chăm chú lái xe.
Vương Trạch Vinh muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thỉnh thoảng lại bị chiếc xe làm xóc nẩy lên, không thể ngồi nhắm mắt như Thu Ứng Vũ được.
- Thế nào? Ngồi xe như vậy không quen à?
Thu Ứng Vũ đột nhiên hỏi.
Tuy rằng Thu Ứng Vũ đang nhìn ra phía trước, nhưng Vương Trạch Vinh biết hắn đang nói chuyện với mình.
Nghe Thu Ứng Vũ hỏi, Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Đường quái gì như thế này, vậy mà không ai tu sửa gì à? Một địa phương muốn phát triển đi lên, quan trọng là phải ưu tiên phát triển giao thông đầu tiên, nếu không làm sao có thể giao thương được với bên ngoài.
Thu Ứng Vũ cười nói:
- Đường như thế chỉ mới bắt đầu thôi, từ thành phố Quán Hà đến huyện Đại Phường có tới bốn mươi cây số, toàn đường bị ghập nghềnh như vậy.
Nghe nói còn phải đi tiếp đoạn đường dài như thế này, Vương Trạch Vinh cảm thấy toàn thân mình đau nhức.
Người lái xe tên Tiểu Lý nói:
- Chủ tịch huyện Vương, nếu ngài có thể nghĩ cách tu sửa con đường này thì đã là người có công lớn với huyện Đại Phường rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đường như thế này mà xin kinh phí từ cấp trên chắc cũng có khả năng tu sửa được. Nhưng như thế mà sao không ai làm nhỉ?
Tiểu Lý nói:
- Nghe nói huyện Đại Phường đã từng xin kinh phí từ tỉnh để tu sửa, nhưng kết quả cũng không giải quyết được gì. Thật ra mà nói, từ huyện Đại Phường đến Quán Hà nếu tính theo đường chim bay, khoảng cách cũng không xa, chỉ khoảng hai mươi dặm. Nhưng chủ yếu là do ở đây núi rất lớn, nên đường phải đi vòng xung quanh núi.
Vương Trạch Vinh cũng thấy như thế thật, đồng ý nói:
- Như vậy xe chạy cũng mất thời gian, tôi cảm thấy như cứ đi vòng quanh núi mãi vậy.
Thu Ứng Vũ nói:
- Tiểu Vương, huyện Đại Phường là huyện nghèo nhất thành phố Quán Hà. Sau khi cậu tiếp nhận chức chủ tịch huyện, việc đầu tiên là nên tu sửa lại tuyến đường này cho tốt. Làm được như vậy mới có thể giúp huyện Đại Phường phát triển lên được.
Thu Ứng Vũ nghĩ Vương Trạch Vinh là người từ trên tỉnh trực tiếp cử xuống, dù gì thì cũng có quan hệ. Nghĩ đến việc huyện Đại Phường đã bao nhiêu lần lên tỉnh xin mà không có kết quả, Thu Ứng Vũ cảm thấy có lẽ Vương Trạch Vinh sẽ làm được việc này.
Hiện tại thì Thu Ứng Vũ cũng không hiểu rõ lai lịch của Vương Trạch Vinh. Nhưng làm công tác tổ chức thời gian dài như vậy, lão không tin là Vương Trạch Vinh không có hậu thuẫn phía sau. Bí thư Tiền không nói với mình, nhưng lão biết bí thư Tiền rất coi trọng Vương Trạch Vinh. Trước khi đi, bí thư Tiền còn gọi mình vào nói về chuyên môn, không ngoài việc là muốn mình nói giúp Vương Trạch Vinh để tạo uy tín.
Thu Ứng Vũ cho rằng không nói chuyện sửa đường thì trong lòng Vương Trạch Vinh chắc cũng đã quyết. Như vậy có lẽ như tên tài xế nói, chỉ có người ngoài đến đây mới có thể tu sửa, chứ người trong huyện thì không dám làm.
Trong khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh phát hiện phía trước có một chiếc xe bị đổ.
Tiểu Lý thở dài:
- Không chừng lại có tai nạn xe cộ. Chỉ cần gặp lúc thời tiết mưa gió, thì việc đâm xe, lật xe là rất nhiều.
Chiếc Mitsubishi chậm rãi chạy qua. Quả thật một chiếc xe đã rơi vào một hố to, bị lật nghiêng. Đây là một chiếc xe tải lớn, trên xe chở toàn bộ trứng gà.
Thấy có cảnh sát giao thông đến xử lí nên chiếc Mitsubishi không dừng lại, tiếp tục đi về hướng huyện Đại Phường.
Thu Ứng Vũ thở dài:
- Trứng gà của huyện Đại Phường rất thơm, người ở Quán Hà rất thích. Chỉ tiếc là đem được ra ngoài rất khó. Nếu chở ra đến nơi thì trứng gà cũng hư mất phân nửa.
Tiểu Lý nói:
- Nhưng như thế đã là tốt rồi, rất nhiều người ở Đại Phường gặp tai nạn trên đường, coi như là xui xẻo.
Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh nghĩ sao thành phố không cho tu sửa tuyến đường này? Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Trưởng ban Thu, trên tỉnh không tu sửa, sao thành phố cũng không nghĩ biện pháp tu sửa.
Thu Ứng Vũ nói:
- Ai nói thành phố không nghĩ cách tu sửa? Để sửa tuyến đường này cần nhiều tiền lắm. Toàn thành phố không chỉ có huyện Đại Phường, trừ khu Tường Vân, còn tám huyện khác đều ở vùng núi sâu, người của huyện nào lại không muốn sửa đường? Nhưng vì tài chính không đủ, hằng năm chỉ có thể tu sửa từ khu Tường Vân đến huyện Đại Phường, còn lại muốn sửa cần có khoản tiền rất lớn, ngoài khả năng của thành phố.
Hóa ra là như thế! Vương Trạch Vinh đã hiểu.
Qua ngọn núi này, sẽ đến đoạn đường đi tương đối dễ dàng hơn.
Tiểu Lý nói:
- Chủ tịch huyện Vương, nơi này là thị trấn Mễ Cách, thuộc phạm vi của huyện Đại Phường.
Xe vừa đi qua ngọn núi, đã thấy rất nhiều trẻ con bán hàng rong, rao bán ngô bắp và trứng gà.
Điều khiến Vương Trạch Vinh có chút giật mình chính là có rất nhiều các cô bé bán hàng rong. Quần áo của chúng thì rách rưới, lộ ra từng mảng lớn da thịt, phần lớn những người này hai chân đều đi chân đất. Nhìn bộ dạng các cô bé rao hàng, Vương Trạch Vinh cũng nhận thấy được tình hình đời sống của huyện Đại Phường rất nghèo nàn.
Thu Ứng Vũ nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Tiểu Vương, để đưa huyện Đại Phường thoát khỏi nghèo khó là một nhiệm vụ phi thường nặng nề. Mấy đứa nhỏ này bán những thứ đó chỉ đủ giúp bọn họ mua được chút sách vở linh tinh. Hiện tại trong huyện, học sinh thất học cũng rất nhiều, ngày càng có nhiều người không lo nổi cho con đi học. Không nói dối, tôi cũng là người đi ra từ đây, lên thành phố làm việc. Ngày trước, tôi dạy ở một trường trung học, lúc ấy cả lớp chỉ có hai học sinh nữ, đột nhiên có một học sinh nói với tôi rằng: Thầy giáo Thu, từ hôm nay trở đi, em không đi học nữa. Tôi hỏi tại sao thì cô bé khóc, nói với tôi rằng vì nhà không có tiền nên phải lấy chồng. Lúc ấy, trong lòng tôi cực kì buồn. Huyện Đại Phường có nhiều gia đình như thế lắm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hai cô bé đó còn chưa trưởng thành mà, sao lại kết hôn?
Tiểu Lý nói:
- Vùng núi ở huyện Đại Phường rất nhiều trường hợp như vậy. Trước tiên cứ kết hôn, rồi một thời gian sau chắc chắn mới đăng kí kết hôn, thậm chí cũng không cần đăng kí, tình hình tảo hôn rất phổ biến.
Vương Trạch Vinh thấy trong lòng rất buồn. Nhìn Thu Ứng Vũ ngồi phía trước, hắn cũng cảm thấy rằng, Thu Ứng Vũ cũng có mong muốn giống hắn là làm sao để giúp huyện Đại Phường thoát khỏi nghèo khổ, vươn lên làm giàu.
Phong cảnh hai bên đường rất đẹp. Sau cơn mưa, ánh mặt trời chiếu sáng trên ngọn núi. Từ ngọn núi bay ra một làn hương thơm ngát, theo cửa xe ùa vào tràn ngập vào trong xe, mang theo không khí mát lành làm người ta thoải mái, dễ chịu. Ai có thể biết nơi này vẫn còn chịu nhiều nghèo khổ Chứ?
Trong xe mọi người đều không nói nữa. Xe vẫn tiếp tục chậm rãi lắc lư trên con đường dốc núi.
- Cuối cùng thì cũng đã tới.
Tiểu Lý than nhẹ một tiếng.
Giương mắt nhìn về phía trước, thấy một bảng to treo trên đường, với vài chữ to đối diện trước mặt: Nhân dân Đại Phường chào đón bạn.
Sau khi đi qua cửa này, đoạn đường tiếp theo tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn có rất nhiều ổ gà, nên xe vẫn xóc nảy lên nghiêng ngả.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã hạ quyết tâm, khi đến làm chủ tịch ở huyện Đại Phường, cái gì không làm chứ nhất định phải sửa lại tuyến đường. Khi tu sửa con đường tốt rồi, có ra đi trong lòng cũng không còn băn khoăn.
Đoạn đường trước mắt mở ra, đột nhiên Tiểu Lý nói:
- Lãnh đạo huyện Đại Phường đến đón.
Vương Trạch Vinh cũng nhìn ra phía trước thấy một loạt xe. Đầu tiên là một chiếc xe “sa mạc Vương tử - Land Cruiser”, sau đó là mấy chiếc Mitubushi, sau nữa là mấy chiếc xe việt dã.
Nhìn thấy có nhiều xe xịn, Vương Trạch Vinh nói:
- Đại Phường thật giàu có.
Tiểu Lý cười nói:
-Huyện Đại Phường đường rất khó đi nên họ đều mua xe việt dã là chính.
Vương Trạch Vinh nghĩ thầm rằng, dù đường có khó đi cũng không nên mua nhiều xe đắt tiền như vậy, tuy nhiên hắn chỉ nghĩ mà không hề nói ra.
Xe vừa dừng lại, bí thư huyện ủy La Trung Hoa liền cười bước lên phía trước.
Thu Ứng Vũ liền xuống xe, Vương Trạch Vinh cũng vội vàng xuống theo.
La Trung Hoa cầm chặt tay Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Thu đã đưa chủ tịch huyện của chúng tôi tới.
Vẻ mặt của La Trung Hoa rất chân thành, tiếng cười kia truyền ra khắp mọi người đều nghe thấy.
- Trung Hoa, tôi đưa chủ tịch huyện Vương tới, các anh cứ hợp tác tốt với chủ tịch huyện Vương. Thu Ứng Vũ với La Trung Hoa trước kia là cộng sự, nhưng Thu Ứng Vũ phát triển khá hơn một chút.
- Ha ha, Chủ tịch huyện Vương là chủ tịch huyện chúng tôi, sao có thể lơ là cậu ấy được chứ?
La Trung Hoa nhìn về phía Vương Trạch Vinh cười nói.
Lúc nay, Vương Trạch Vinh cũng đang quan sát quan khí của La Trung Hoa, hắn phát hiện thấy, quan khí của La Trung Hoa hiện tại đang trung lập, cũng không tương phản với quan khí của hắn. Điều này chứng tỏ rằng, trước mắt La Trung Hoa vẫn chưa có ý định loại trừ mình.
Thu Ứng Vũ nói:
- Để tôi giới thiệu một chút. Đây là đồng chí Vương Trạch Vinh, đến huyện Đại Phường các anh để nhận chức chủ tịch huyện.
Hắn nhìn Vương Trạch Vinh nói thêm.
-Đây là đồng chí La Trung Hoa, bí thư huyện Đại Phường.
La Trung Hoa cầm tay Vương Trạch Vinh nói:
- Có chủ tịch huyện Vương đến, tôi đã có thể thoải mái hơn nhiều. Nghe nói chủ tịch huyện Vương là người từ trên tỉnh điều xuống, huyện Đại Phường về sau muốn phát triển phải nhờ vào sức lực của Vương Trạch Vinh nhiều.
Vương Trạch Vinh mới đến nên cũng không muốn nói nhiều, chỉ cười nói:
- Về sau tôi công tác ở huyện Đại Phường, mong bí thư La giúp đỡ nhiều.
- Trưởng ban Thu, xin chào.
Một đám người bắt tay Thu Ứng Vũ đón tiếp. Chắc Thu Ứng Vũ đã ở huyện Đại Phường nhiều năm, thấy rất nhiều người quen. Vương Trạch Vinh thấy, xem ra hắn và mọi người rất thân thiết.
Vừa bắt tay hỏi thăm, vừa quan sát tình hình quan khí của mọi người. Lúc này cơ bản hắn chỉ có thể nhớ kĩ được mấy thường ủy, cho nên chỉ chú trọng quan sát quan khí của những người này.
Quan sát qua một đám người, Vương Trạch Vinh cảm thấy quan khí của vài ba người có chút đối địch với mình, xem ra chính mình đến đây đã làm cho bọn họ mất đi cơ hội.
- Chủ tịch huyện Vương, tôi cũng đem xe của cậu đến đây.
La Trung Hoa nói với Vương Trạch Vinh.
Đây có lẽ là chiếc xe mà chủ tịch huyện cũ dùng, là xe MitsubishiV73.
La Trung Hoa nói:
- Chủ tịch Vương, đây là tài xế cũ, sau này muốn đổi tùy cậu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn Bí thư La, ngài nghĩ thật chu đáo.
La Trung Hoa cười nói:
- Chúng ta sau này sẽ là cộng sự, cậu còn khách khí cái gì.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cùng Trưởng ban Thu tới đây bằng xe này, thì cứ dùng xe này cũng được.
La Trung Hoa cười nói:
- Tùy cậu, dù sao thì tôi cũng phải đem xe đến cho giao cậu.
La Trung Hoa cũng có vẻ rất nhiệt tình. Nhưng Vương Trạch Vinh không nhìn thấy quan khí của mình và La Trung Hoa giống nhau, nên đinh ninh là vẫn phải cảnh giác.