Thành phố Thường Hồng gồm sáu huyện một khu, ngoại trừ khu Hồng An thì còn sáu huyện khác. Trong trận động đất cũng có hai huyện bị dư chấn, tuy nói Vương Trạch Vinh đều đến qua những huyện này nhưng bởi vì thành phố có quá nhiều chuyện nên trọng điểm đều đặt vào việc xây dựng lại khu Hồng An sau thiên tai. Bây giờ khu Hồng An đã có sự phát triển rất lớn nên hắn cảm thấy cần phải nghiên cứu sự phát triển của các huyện khác.
Đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì sự phát triển của Thường Hồng không chỉ giới hạn trong sự phát triển của khu Hồng An, nếu như những huyện khác mà không phát triển thì Thường Hồng cũng không được coi là phát triển.
Ở trên xe, Long Dũng Đình nói một chuyện khiến cho Vương Trạch Vinh rất coi trọng, nghe nói huyện Trạch Điện bên dưới Thường Hồng rất bài ngoại. Bởi vì cả huyện là một khu dân tộc, bí thư huyện ủy lại là người địa phương nên từ trước tới nay nơi này đều rất bài ngoại.
Sau khi nghe được tin như thế, Vương Trạch Vinh liền muốn điều tra trọng điểm về huyện này.
Không dùng xe dành riêng cho mình, Vương Trạch Vinh kêu Tô Hành Chỉ tìm một chiếc xe Phổ Tang (Poussin) để tới huyện Trạch Điện. Vương Trạch Vinh biết rõ là nếu công khai tới điều tra thì sẽ chẳng thấy được cái gì, chỉ có âm thầm điều tra thì mới có thể hiểu được tình hình một cách trực tiếp nhất.
Đường đi toàn ổ gà ổ trâu nên rất xóc nảy.
Vương Trạch Vinh ngồi trên xe nhíu hết cả mày, lần trước tới đây đã chỉ thị cục giao thông nghiên cứu về chuyện con đường này, sao đến giờ mà không có động tĩnh gì cả. Bởi vì đường quá xấu nên chẳng có nhiều xe qua lại, rất nhiều lãnh đạo địa phương đều đề xuất việc muốn giàu có thì trước tiên phải tu sửa đường, nhưng theo những gì Vương Trạch Vinh được biết thì lãnh đạo huyện Trạch Điện cũng chẳng nhiệt tình về chuyện sửa đường gì.
Xe vào tới huyện Trạch Điện thì đã hơn 6h tối, Vương Trạch Vinh kêu Long Dũng Đình tìm một quán ăn nhỏ rồi ba người vào ngồi.
- Bí thư, các nhà hàng ở huyện này rất thịnh vượng đó!
Tô Hành Chỉ cười nói.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh bốn phía một lượt, tất cả các xe đỗ trước các nhà hàng đều mang đủ dấu hiệu xe công. Đại đa số người tới nhà hàng ăn cơm là cán bộ chính quyền, tình trạng này phổ biến ở rất nhiều nơi trong Trung Quốc.
Nhìn thấy nhiều người ra vào nhà hàng, Long Dũng Đình cười nói:
- Tôi có nghe người nói qua, nói rằng nếu như không có cán bộ chính quyền đến nhà hàng ăn cơm thì nền kinh tế của Trung Quốc sẽ bị kéo giảm 1%. Từ lời này mà xét thì cán bộ chính quyền tới nhà hàng ăn cơm chính là một phương diện trọng yếu để tăng trưởng kinh tế!
Nghe được lời nói vui đùa của Long Dũng Đình, Vương Trạch Vinh trầm ngâm một hồi, tâm tình của hắn rất nặng nề.
Nhớ lại tháng trước bí thư huyện ủy huyện Trạch Điện còn tới chỗ mình ca thán nơi này tình cảnh nghèo hàn, giờ phút này Vương Trạch Vinh nhận thấy huyện Trạch Điện không giống như những gì mà Lỗ Hùng bí thư huyện ủy huyện Trạch Điện nói cả.
Lỗ Hùng là người sinh trưởng ở địa phương, Vương Trạch Vinh cảm thấy hơi kỳ lạ vì không ngờ người này lại làm bí thư huyện Trạch Điện hơn mười năm, đây chắc chắn là một chuyện không bình thường.
- Tiểu Hổ, còn chưa đi đặt lễ à.
Một chiếc xe cảnh sát dừng lại trên đường, một viên cảnh sát trung niên thò đầu ra khỏi xe nói với người đang ngồi phía đối diện với đám người Vương Trạch Vinh trong nhà hàng.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới phát hiện người vừa rót trà cho mình cũng mặc cảnh phục.
- Chắc chắn phải đi, tôi sẽ trông coi nhà hàng, ngài cứ đi trước đi.
Hóa ra người này là ông chủ nhà hàng này!
Vương Trạch Vinh nhận thấy nhà hàng mình đang ngồi rất phát đạt, nhìn xung quanh thì hầu hết đề là người của một số đơn vị.
Thấy chiếc xe cảnh sát kia rời đi, người trung niên tên Tiểu Hổ liền đứng dậy tới mấy bàn ăn cơm khác kính vài chén rượu rồi mới đi ra ngoài, sau khi khởi động một chiếc xe cảnh sát đỗ ngoài cửa liền nhanh chóng phóng đi.
- Hôm nay Tiểu Tam nhà bí thư Lỗ đính hôn, tất cả đầu não trong huyện đều đến cả!
Một người ở bàn bên cạnh nói.
- Ừ, lần này tiền biếu chắc cũng không phải nhỏ.
- Thôi đi, mày có muốn tặng lễ cũng chưa đủ tư cách, tao nghe nói thấp nhất cũng phải 10000 tệ!
- Sặc! 10000 tệ sao được, mày cũng không chịu hỏi thăm giá thị trường hiện giờ à!
Nghe mấy người bàn bên nghị luận, Vương Trạch Vinh giật mình, nếu quả thật là một người 10000 tệ như người kia nói thì số tiền biếu thu được phải là một con số không hề nhỏ.
Nhanh chóng ăn xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Đi xem một chút đi.
Khi ba người tới khách sạn Đại Trạch xa hoa nhất huyện thì Vương Trạch Vinh ngây người trước cảnh tượng ập vào mắt, xe con thì khỏi phải nói. Vương Trạch Vinh đoán chừng tất cả xe con cao cấp trong huyện đều tập trung ở đây, xe chen chúc chật kín, lại còn có cảnh sát duy trì trật tự nữa chứ, nhìn tác phong thì trông rất chuyên nghiệp.
- Xe Phổ Tang sang đường kia.
Một viên cảnh sát trẻ tuổi chạy tiến lên nói với Long Dũng Đình.
Long Dũng Đình nói:
- Chúng tôi cũng tới tham dự hôn lễ, sao lại không cho đỗ xe?
Viên cảnh sát trẻ tuổi nhìn giấy phép trên xe của Vương Trạch Vinh, nói:
- Muốn gây sự à?
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Chỗ đỗ xe cũng có quyết định sao?
Cảnh sát nói:
- Yêu cầu của thượng cấp là như thế, mau đỗ chỗ kia, đừng có gây chuyện.
Xe chạy tới chỗ viên cảnh sát chỉ, Vương Trạch Vinh từ trong xe bước xuống.
- Ai, tới bên khách sạn này đi!
Một chiếc xe khác vừa dừng lại, hai người khách từ trong xe bước xe.
Vương Trạch Vinh cười bước lên trước hỏi:
- Lão đệ, sao lại không tới khách sạn Đại Trạch kia?
Liếc nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn nhìn giấy phép xe của Vương Trạch Vinh, một người trẻ tuổi liền cười nói:
- Vừa từ khu Hồng An tới sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Vừa mới tới.
Người trẻ tuổi mỉm cười nói:
- Chẳng trách anh không rõ tình hình nơi này, lần này Tiểu Tam nhà bí thư Lỗ đính hôn, do có quá nhiều người được mời cho nên mới tách ra thành hai nơi bày tiệc, người nào tặng tiền lễ cao thì tới khách sạn Đại Trạch, còn ít thì ở chỗ này!
Tô Hành Chỉ khó hiểu hỏi:
- Làm sao biết chúng tôi tặng lễ ít?
Một người trung niên khác cũng cười nói:
- Ba người các anh chen chúc trên một chiếc xe Phổ Tang, cái lễ này chắc cũng không cao! Theo chúng tôi vào cùng một bàn đi.
- Các anh đi trước đi.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người kia đi trước rồi lại nhìn nhìn hai tòa khách sạn. Hắn có hơi khó hiểu về chuyện Lỗ Hùng nhận lễ trắng trợn, một bí thư huyện ủy không ngờ lại hung hăng càn quấy đến mức này, tình cảnh như vậy mà sao lại không thấy có người nào tố cáo?
- Thông tin về Lỗ Hùng thế nào?
Quay trở lại xe ngồi, Vương Trạch Vinh hỏi Tô Hành Chỉ.
Tô Hành Chỉ nói:
- Hắn là người xã Đại Thụ huyện Trạch Điện, nghe nói có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh Lỗ.
Nghe xong câu này thì Vương Trạch Vinh xem như đã minh bạch, theo Vương Trạch Vinh biết thì phó chủ tịch tỉnh Lỗ không phải là thường vụ tỉnh ủy nhưng mà từ dưới đi lên từng bước một, là một người có năng lực rất mạnh, nghe nói là người huyện Trạch Điện.
Xem ra Lỗ Hùng cùng với phó chủ tịch tỉnh Lỗ có khi là bà con thân thích gì đó.
Nghĩ đến việc hai người là thân thích thì Vương Trạch Vinh lại thấy khó hiểu, tên Lỗ Hùng này sao vẫn mãi ở huyện Trạch Điện hơn chục năm không chịu rời.
Tô Hành Chỉ nói:
- Bí thư Vương, tôi đã xem tình hình hai bên, nếu cứ thu lễ như vậy thì con số mà Lỗ Hùng thu được hôm nay cũng không nhỏ, mấy triệu cũng sẽ có.
Long Dũng Đình nói:
- Lúc ở đội lái xe tôi cũng nghe mọi người nói chuyện phiếm, nói là có một số huyện có tập tục tặng lễ rất mạnh, một số lãnh đạo còn mượn việc này để lại điều chỉnh bộ máy chính quyền.
Điều chỉnh lại bộ máy chính quyền!
Nghe được lời này trong lòng Vương Trạch Vinh thất kinh, nếu quả thực như vậy thì đây chính là hành vi mua bán quan chức.
Dường như biết Vương Trạch Vinh nghĩ gì, Tô Hành Chỉ nói:
- Bộ máy lãnh đạo huyện Trạch Điện rất kỳ lạ, rất nhiều lãnh đạo sau khi tới nơi này liền nhanh chóng hòa nhập vào đây. Hàng năm bên Tổ chức kiểm tra đánh giá Lỗ Hùng đều kết luận rất tốt, đều cho rằng hắn là một lãnh đạo có thể đoàn kết mọi người.
Nhìn về dòng người đang tấp nập ra vào khách sạn ở xa xa, lại nghĩ đến việc thu lễ nhiều như vậy, tâm tình Vương Trạch Vinh rất là nặng nề. Điều này đã chứng minh rõ ràng có vấn đề rồi, có khả năng mỗi lần điều chỉnh thành viên bộ máy chính quyền thì Lỗ Hùng đều áp dụng thủ đoạn mua bán này.
- Có thành viên ban ngành nào tới rồi rời khỏi đây không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Tô Hành Chỉ nói:
- Không nhiều lắm, chỉ có hai người, một người bị cách chức bởi vì quan hệ nam nữ, một người vì thu nhận hối lộ nên bị khai trừ công chức. Nghe nói hai người vẫn đang đi kiện nhưng về chuyện này thì đúng là bọn họ có chứng cứ.
Tô Hành Chỉ không hổ tư cách là thư ký tiêu chuẩn, đối với những yêu cầu của Vương Trạch Vinh đều có thể nói ra.
Long Dũng Đình xen vào nói:
- Tôi cũng nghe người trong đội lái xe nói người nhận hối lộ bị khai trừ kia cũng là người huyện Trạch Điện, hiện tại hắn đang ở Trạch Điện, nghe nói hắn vẫn đang đi kiện.
Ồ!
Vương Trạch Vinh nghe thấy có người vẫn kiên trì đi kiện như thế bèn hỏi:
- Tình hình kiện cáo của hắn thế nào?
Long Dũng Đình nói:
- Còn có thể thế nào, chứng cứ hắn nhận hối lộ còn tại đó, hắn cũng chẳng có chứng cớ chứng minh sự trong sạch của mình.
Vương Trạch Vinh nhìn về phía Tô Hành Chỉ nói:
- Nhà hắn ở chỗ nào, chúng ta tới đó xem.
Vương Trạch Vinh cảm thấy có thể từ người trong chuyện này thu được điều gì đó.
Tô Hành Chỉ nói:
- Người này tên là Mạnh Học Nam, 41 tuổi, đang ở xã Thạch Sơn cách đây 10 dặm.
Thấy Tô Hành Chỉ biết rõ thông tin về Mạnh Học Nam như vậy, Vương Trạch Vinh tán thưởng nhìn hắn một cái, Tô Hành Chỉ này đúng là người biết để ý!
Thấy trời cũng đã tối muộn, Vương Trạch Vinh nghĩ rồi nói:
- Hay là để ngày mai hẵng đi.
Thấy Lỗ Hùng trắng trợn thu lễ như vậy nên lòng Vương Trạch Vinh nặng trĩu, một bí thư huyện ủy như vậy quả là một tai họa đối với huyện Trạch Điện. Hơn mười năm, nếu như mà hắn vẫn đều như thế này thì chẳng biết là số tiền hắn thu được nhiều đến thế nào!
Trên thì có phó chủ tịch tỉnh hậu thuẫn, dưới lại dùng tiền tài mua bán, ở cái huyện Trạch Điện này thì Lỗ Hùng chẳng khác nào là hoàng đế, chẳng trách hắn không hề muốn rời khỏi đây.
Nhớ đến mỗi lần nghe lãnh đạo ban ngành bên dưới khi tới báo cáo công tác đều nói tốt cho Lỗ Hùng thì Vương Trạch Vinh biết Lỗ Hùng đã xâm nhập được vào một bộ phận thế lực ở thành phố Thường Hồng. Nếu không đích thân tới xem cảnh này thì Vương Trạch Vinh thực không thể tin được Lỗ Hùng chính là một người như vậy.
Đi tới một khu phố ở huyện Trạch Điện, Vương Trạch Vinh thấy có rất nhiều nông dân ăn mặc rách vá, dân chúng ở đây không hề giống với những nơi khác, từ trên mặt bọn họ Vương Trạch Vinh không nhận thấy có hi vọng về cuộc sống một chút nào.
Lần trước tới đây thì Vương Trạch Vinh cũng thấy cảnh này, lúc đó hắn lại cho rằng dân chúng ở nơi này nghèo quá, huyện Trạch Điện không hổ là huyện nghèo nhất Thường Hồng. Khi ấy Vương Trạch Vinh nghĩ sẽ cho ngành tài chính chuyển tới huyện Trạch Điện một số tiền lớn để giúp đỡ người nghèo.
Đi một vòng trong nội huyện, Vương Trạch Vinh có cảm giác nơi này giống như một tòa thành nhỏ bị phong tỏa, cảm xúc bài ngoại tràn ngập khắp nơi.