Từ sau khi tỉnh ủy Giang Sơn điều chỉnh bộ máy thì Vương Trạch Vinh cũng tiến hành một số điều chỉnh ở Thường Hồng. Bởi vì cân nhắc tới sự ổn định nên ngoại trừ đám cán bộ liên quan tới tập đoàn Phú Dân thì Vương Trạch Vinh không hề điều chỉnh những người khác.
Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh hồi tưởng lại tình hình trên hội nghị thường vụ thị ủy hôm nay.
Hôm nay tỉnh ủy triệu tập hội nghị thường vụ, nội dung chủ yếu chính là vấn đề điều chỉnh một số cán bộ. Nội dung cũng không nhiều, nhân viên bị điều chỉnh cũng không nhiều, thế nhưng từ lần hội nghị này có thể thấy được hành động của Lăng Vũ Trình rõ ràng mang tính thăm dò.
Đúng như Vương Trạch Vinh suy đoán trước đó, các thường vụ tỉnh ủy mới đến không hề nhanh chóng liên minh với nhau, đám nhân viên do Lăng Vũ Trình dẫn đầu tấn công người của Uông hệ, Lăng Vũ Trình thể hiện lực khống chế trên diện rộng trong hội nghị, từng nhân sự đều được thông qua dưới sự thảo luận hợp tác của hai phe.
Ngô Kim Thành thuận lợi trở thành thường vụ phó trưởng ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Đừng nhìn hắn chỉ là phó trưởng ban, bởi vì trưởng ban là thường vụ tỉnh ủy cho nên chuyện ở ban Tuyên giáo về cơ bản là do Ngô Kim Thành làm, quyền thế không phải như bình thường.
Hiện tại Vương Trạch Vinh coi như đã có hai thủ hạ trung tâm ở trên tỉnh rồi, Tiền Hồng là chủ nhiệm văn phòng của mình, mọi việc lớn nhỏ trên tỉnh thì hắn sẽ update liên tục cho mình. Đến giờ Ngô Kim Thành cũng đã trở thành thường vụ phó trưởng ban Tuyên giáo, xúc tu của mình coi như đã thâm nhập được vào cánh cửa ban Tuyên giáo rồi.
Lúc này Vương Trạch Vinh lại đang suy xét bố trí một người khác, Lý Hạ cũng đã làm cục trưởng cục nông nghiệp được một thời gian rồi, để xem nên thu xếp hắn tới chỗ nào thì thích hợp, tốt nhất là cài được vào ban ngành mấu chốt.
Nghe nói Ngô Quân Chánh làm ở văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh cũng không tốt lắm, có nên trưng cầu ý kiến của hắn một chút hay không, đưa hắn tới tỉnh Giang Sơn làm?
Nhớ tới ở thành phố Quán Hà vẫn còn có nhiều người của mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy hiện giờ mình có năng lực giúp bọn họ một chút. Vương Trạch Vinh có một ý nghĩ, nhân cơ hội tới học tập ở trường Đảng trung ương lần này thì tiện thể tới Quán Hà thăm một chút.
Ngày thứ hai hội nghị diễn ra, nội dung là căn cứ theo danh sách mà Vương Trạch Vinh đệ trình, hội nghị thông qua đề nghị cho Lô Ba đảm nhiệm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng Thường Hồng.
Thấy tình hình này, các thường vụ tỉnh ủy đương nhiên minh bạch một chuyện trọng yếu, Lăng Vũ Trình bày ra chỗ tốt cho Vương Trạch Vinh. Cùng lúc đó, đám người Uông hệ về cơ bản cũng thay đổi tình hình theo ý của Vương Trạch Vinh, ánh mắt nhìn về Vương Trạch Vinh cũng thay đổi rất lớn. Điều này đã nói rõ Uông hệ đã đang chuyển giao quyền lực mới, Vương Trạch Vinh đã thay thế Lâm Đạo Nguyên để trở thành trung tâm mới của Uông hệ.
Việc này khiến cho các thường vụ tỉnh ủy cũng có chút khẩn trương, Vương Trạch Vinh thì khác hẳn với Lâm Đạo Nguyên, Lâm Đạo Nguyên nói cho cùng thì cũng chỉ là một người được Uông Nhật Thần hậu thuẫn. Nhưng Vương Trạch Vinh thì khác, ngoại trừ Uông Nhật Thần thì Hạng Nam cũng là một chỗ dựa rất mạnh, nhất là hai sếp tổng nguyên và cựu đều rất thích hắn. Cũng không biết phương hướng phát triển tiếp theo của tỉnh Giang Sơn là như thế nào.
Lại nhìn sang Giang Doanh Hà cũng coi Vương Trạch Vinh làm chủ, biết thế lực của Uông hệ cũng không sụp đổ vì sự thối lui của Lâm Đạo Nguyên mà dường như càng gắn bó hơn.
Đương nhiên, hội nghị cũng thông qua việc mấy người bên Lăng hệ vào một vài nhân sự trọng yếu, trong có Giám đốc sở tài chính tỉnh là do người Lăng hệ được đề nghị đảm nhiệm. Thừa dịp Tả Quân Huy vừa mới đi, chủ tịch tỉnh mới chưa nắm giữ được thực lực nhất định, Lăng Vũ Trình xem như đã bố trí thành công người của hắn vào một số ban ngành chủ chốt.
Tình hình trên hội nghị khiến cho Vương Trạch Vinh rất hài lòng, dưới sự phối hợp song phương, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự cũng được thông qua, đương nhiên, phần lớn những người này vốn đều là người của Uông hệ.
Vừa về tới văn phòng, Vương Trạch Vinh liền dặn Tô Hành Chỉ:
- Thông báo cho Lô Ba tới chỗ tôi một chuyến.
Lúc này Lô Ba đang ngồi trong phòng làm việc, hắn ít nhiều cũng nghe được một ít tin tức, hôm nay Vương Trạch Vinh lên tỉnh họp thì chuyện quan trọng nhất chính là nghiên cứu vấn đề chọn người vào chức phó thị trưởng Thường Hồng. Trước đó Vương Trạch Vinh cũng đã nói qua với hắn, thị ủy đã báo danh hắn lên tỉnh, chẳng qua lúc nói chuyện thì Vương Trạch Vinh cũng nói rằng ban Tổ chức tỉnh ủy cũng đề cử hai người khác.
Sự tồn tại hai người này khiến cho Lô Ba nín thở suốt hai ngày nay, chuyện này quan hệ tới vận mệnh mình sau này nên Lô Ba cũng rất sốt ruột. Tuy nói quyền lực của Cục trưởng cục công an rất lớn nhưng thường vụ phó thị trưởng chính là tiến bộ lớn nhất trong đời mình, việc này có sức hút vô cùng lớn đối với Lô Ba.
Chuyện của Triệu Hoài Đức cũng khiến Lô Ba tốn không ít công sức, giờ thì Triệu Hoài Đức đã xuống đài rồi, cuối cùng mình cũng đã có cơ hội, ở trong phòng cứ đứng ngồi không yên.
Điện thoại bàn đổ chuông khiến Lô Ba giật thót người, vừa cầm lên nghe thì nhận ra giọng nói không có quá nhiều tình cảm của Tô Hành Chỉ.
- Cục trưởng Lô, bí thư Vương gọi ngài tới đây ngay lập tức, bí thư muốn gặp ngài.
Lô Ba cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới văn phòng thị ủy.
Khương Tắc Xương nhìn Lô Ba thở phì phò, mỉm cười nói:
- Cục trưởng Lô, bí thư Vương đang tiếp khách, ngài hãy nghỉ ngơi một lát đi.
Lô Ba liền hỏi Khương Tắc Xương:
- Chánh văn phòng Khương, là chuyện gì thế?
Mặc dù biết rõ nhưng Lô Ba vẫn giả vờ không biết gì nên hỏi.
- Phải chúc mừng cục trưởng Lô.
Khương Tắc Xương cười nói.
Vừa nghe được lời này, ánh mắt của Lô Ba sáng bừng lên, đôi tay đang nhận chén trà do Khương Tắc Xương đưa tới cũng run run.
- Chánh văn phòng Khương, khi nào thì rảnh, mọi người ngồi với nhau một chút?
Người tâm phúc nhất của Vương Trạch Vinh đang ngồi trước mặt, Lô Ba căn bản là không dám chậm trễ, biểu hiện rất là khiêm tốn.
- Tiệc mừng của cục trưởng Lô thì đương nhiên tôi phải tham gia.
Khương Tắc Xương cười ha ha nói.
Ngồi một lúc, nhìn thấy Củng Lệ chủ tịch huyện Tân Xuyên từ trong phòng làm việc của Vương Trạch Vinh đi ra ngoài, Khương Tắc Xương nói:
- Tôi đi xem bí thư Vương đã xong chưa.
Một lát sau, Khương Tắc Xương ra thông báo Lô Ba vào gặp Vương Trạch Vinh thì Lô Ba mới bình tĩnh lại được.
Nhìn Lô Ba đi vào, Vương Trạch Vinh đứng dậy qua bắt tay Lô Ba rồi bảo hắn ngồi xuống, nói:
- Đồng chí Lô Ba, hôm nay tỉnh ủy triệu tập hội nghị và đã thông qua đề nghị để anh đảm nhiệm thường vụ thị ủy, phó thị trưởng Thường Hồng. Tôi thay mặt tổ chức thông báo với anh việc này.
Quả nhiên thành công rồi! Lô Ba có cảm giác ngất ngây.
- Tôi biết kết quả này đều là nhờ có sự quan tâm của bí thư Vương, xin bí thư Vương yên tâm. Tôi nhất định sẽ đoàn kết xung quanh bí thư Vương.
Bây giờ Lô Ba rất là cảm kích Vương Trạch Vinh, hắn hiểu rõ tình hình của mình, nếu như không có sự trợ giúp của Vương Trạch Vinh thì mình không hề có khả năng trở thành phó thị trưởng. Do đó, sau khi Vương Trạch Vinh nói xong thì Lô Ba lập tức biểu đạt lòng trung thành của mình với Vương Trạch Vinh.
Điều này cũng thực sự là từ đáy lòng Lô Ba, hắn đã sớm hạ quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh. Thông qua việc lần này thì hắn lại càng thêm minh bạch, đi theo Vương Trạch Vinh thì tương lai của mình mới càng thêm tốt đẹp.
Tuy Lô Ba nói rất vừa lòng nhưng Vương Trạch Vinh vẫn nghiêm túc nói:
- Anh phải nhớ kỹ một điều, thị ủy Thường Hồng không phải là của một mình Vương Trạch Vinh tôi, anh phải đoàn kết xung quanh thị ủy chứ không phải một cá nhân nào khác.
- Bí thư Vương phê bình rất đúng, xin bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ nghe theo lời bí thư Vương. Nếu có chỗ nào làm không đúng thì xin bí thư Vương hãy phê bình nhiều hơn.
Trong lòng Lô Ba thì oán thầm những lời này nhưng ngoài miệng thì vẫn nói nhận phê bình.
Nhìn vị thường vụ thị ủy mới trước mắt này, Vương Trạch Vinh cũng rất phởn, với sự có mặt của Lô Ba thì mình lại có thêm một phiếu trong thị ủy. Thường Hồng hiện giờ xem như đã nằm chắc trong tay mình.
- Đồng chí Lô Ba, anh có ý kiến gì về việc chọn người thế chỗ cục trưởng cục công an không?
Tuy trong lòng Vương Trạch Vinh đã sớm có ý nhưng vẫn cứ hỏi Lô Ba. Dù sao thì bây giờ Lô Ba cũng là thường vụ thị ủy nên Vương Trạch Vinh muốn tỏ ý tôn trọng.
Lô Ba đương nhiên hiểu được ý của Vương Trạch Vinh, trong lòng rất là thoải mái, thế nhưng ý nghĩ của hắn rất nhanh tỉnh táo lại, phải theo sát Vương Trạch Vinh mới được.
Nghe được vấn đề chọn người làm cục trưởng cục công an, Lô Ba vội nói:
- Đồng chí Tần Dương Lâm có tố chất không tồi.
Hắn cũng thông suốt ý của Vương Trạch Vinh nên liền nói ra.
Vương Trạch Vinh nhìn Lô Ba rồi khẽ gật đầu, kỳ thật trong đầu Vương Trạch Vinh cũng đã chọn Tần Dương Lâm. Nếu nói nghiêm túc thì Tần Dương Lâm này gia nhập về phe mình còn sớm hơn Lô Ba một chút, sau khi Lô Ba được thăng thành cục trưởng, Tần Dương Lâm vẫn chỉ là thường vụ. Thông qua quan sát trong khoảng thời gian này, Tần Dương Lâm cũng không hề bất mãn vì không được thăng thành cục trưởng. Lần trước Vương Trạch Vinh tới cục công an còn đặc biệt kiểm tra quan khí của Tần Dương Lâm, hắn nhận thấy quan khí của tên này vẫn hướng hẳn về bên mình.
- Anh đi tìm Tần Dương Lâm đến đây.
Vương Trạch Vinh quyết định bán cho Lô Ba một cái thể diện.
Tuy nói việc bổ nhiệm cục trưởng cục công an có tính đặc thù nhưng Vương Trạch Vinh cũng không lo lắng việc này có vấn đề gì. Đã có Ngũ Tĩnh là bí thư chính pháp ủy ở trên tỉnh, giám đốc sở công an Cổ Minh Phong thông qua quan hệ với Vương Tú Toàn nên giờ cơ bản đều là người phe mình. Có những người này thì việc bổ nhiệm một cục trưởng cục công an cũng không phải là việc khó.
Biểu hiện của Tần Dương Lâm còn trầm ổn hơn Lô Ba rất nhiều, sau khi nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện, trong lòng Tần Dương Lâm tuy kích động nhưng vẫn nói:
- Tôi xin phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, xin bí thư Vương yên tâm, đội ngũ công an kiên quyết nghe theo mệnh lệnh của thị ủy.
Tần Dương Lâm cũng đã theo dõi lâu rồi, đối với tình hình Vương Trạch Vinh ở tỉnh Giang Sơn thì hắn đã cẩn thận nghiên cứu qua, hắn đã hạ quyết tâm không được ra khỏi hàng ngũ của Vương Trạch Vinh. Hắn biết chỉ cần mình luôn luôn biểu hiện tốt trước mặt Vương Trạch Vinh thì sớm muộn gì Vương Trạch Vinh cũng sẽ dùng tới mình, giờ thì điều đó đã trở thành sự thật.
Nhìn thấy sự trầm ổn của Tần Dương Lâm lúc này, Vương Trạch Vinh cũng phải thầm gật đầu, từ giờ mình đã bắt đầu tiến hành bố trí một số người trong tỉnh Giang Sơn, Tần Dương Lâm xem như là một người có thể trọng dụng.
Sau khi Tần Dương Lâm ra về, Vương Trạch Vinh tính toán một người đứng đầu, lắc lắc đầu, từ sau khi mình tới tỉnh Giang Sơn thì càng ngày càng có nhiều người nhảy về bên mình. Chẳng qua người thực sự đáng trọng dụng thì vẫn khuyết thiếu, có nên tìm vài người từ Quán Hà tới hay không?