Vương Trạch Vinh biết mình không thể xảy ra chuyện với Uông Kiều, nhưng hắn vẫn không thể khống chế cơn lửa dục trong lòng.
Vương Trạch Vinh muốn nhanh chóng rời khỏi đây vì nó quá nguy hiểm. Càng làm hắn lo lắng là không biết ai bố trí như vậy. Đây là Uông gia, nhưng nếu có người muốn hại hắn và ghi lại việc này thì xong đời.
- Người đâu.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
Uông gia có mấy nhân viên phục vụ, Vương Trạch Vinh hy vọng có người nghe thấy.
Nhưng rất khó hiểu là hôm nay hắn gọi lớn đến đâu cũng không có ai vào.
Đầu óc Vương Trạch Vinh mê đi, hắn thấy được ánh mắt quyến rũ của Uông Kiều.
Nhìn cửa, Vương Trạch Vinh phát hiện cửa sớm được đóng lại, âm thanh bên trong không thể truyền ra ngoài.
Vương Trạch Vinh đứng lên cố bắt mình tỉnh táo, hắn muốn mở cửa.
Đúng lúc này Uông Kiều đã nhào vào lòng hắn.
Đối với Uông Kiều, cô sớm đã thầm yêu Vương Trạch Vinh, bây giờ có cả thuốc và rượu đan xen kiến bao chất chứa trong lòng lập tức phát tiết.
Cô không suy nghĩ nhiều như Vương Trạch Vinh, bây giờ trong lòng cô chỉ muốn có Vương Trạch Vinh.
Cảm nhận cơ thể Uông Kiều, Vương Trạch Vinh cũng không còn lý trí nào nữa.
Nếu như nói Vương Trạch Vinh không có ý với Uông Kiều là không thể. Hắn mặc dù biết mình không nên có quan hệ với Uông Kiều, nhưng từ trong lòng hắn vẫn thích Uông Kiều.
Đối mặt với hoàn cảnh này, lại bị trúng thuốc kích dục khiến hắn mê đi.
Uông Kiều sớm đã nhào lên hôn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng dùng sức mà đáp trả lại cô.
Hai người bị thuốc kích thích nên quên mọi thứ, tận tình hưởng thụ nhau.
Khi hai bên gặp nhau, Vương Trạch Vinh đã không thể nghĩ gì nữa.
Uông Kiều rất quyến rũ, cô khác với Uông Phỉ, bây giờ Uông Kiều đã thể hiện động tác ham muốn rõ ràng.
Đầy Uông Kiều lên ghế, Vương Trạch Vinh mạnh mẽ tiến vào không gian ẩm thấp kia.
Hắn tiến tới rất mạnh, không hề suy nghĩ, trong phòng chỉ còn cảnh đôi nam nữ ân ái triền miên.
Sau mấy lần phát ra, Vương Trạch Vinh mới ngừng lại.
Uông Kiều nằm co mình trên tấm thảm, căn phòng lập tức trở nên yên lặng.
Thuốc hết tác dụng, Vương Trạch Vinh thấy mình rất mệt mỏi, lần này coi như lấy hết lực lượng của hắn.
Uông Kiều thở phào nhẹ nhõm và tỉnh táo lại.
Cô thấy cả người không còn sức lực, cảm nhận luồng khí nóng của Vương Trạch Vinh tiến vào trong mình, cô rất hạnh phúc.
Khẽ vuốt ve lưng Vương Trạch Vinh, Uông Kiều thầm nghĩ mình cuối cùng đã quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lại không hề có suy nghĩ đó, làm xong hắn thấy rất sợ. Mình không ngờ lại dám làm như vậy. Hơn nữa hắn còn mấy lần bắn vào trong cô.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên mà mặc quần áo. Nhìn Uông Kiều đang cố bò dậy, hắn cũng rất đau đầu.
Uông Kiều không hề gào khóc như các nữ diễn viên trên phim, cô cầm quần áo của mình và đi vào Wc. Hơn nữa cô nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt hạnh phúc và yêu thương.
Nhìn chai bia trên bàn, Vương Trạch Vinh ngây ngốc ngồi trên ghế.
Việc hôm nay quá kỳ lạ, Vương Trạch Vinh không hề có chuẩn bị tư tưởng chút nào.
Lại nhìn trong phòng, hắn không thấy có gì đặc biệt cả.
Một lần nữa nhìn về phía Wc, Vương Trạch Vinh vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Hắn mở cửa và cố làm mình trở nên bình tĩnh. Hắn hỏi một nhân viên phục vụ:
- Chị Ngô đâu?
- Chị ấy nói nhà có việc nên xin phép về trước.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình rồi vội vàng về phòng.
Hắn đóng cửa lại rồi thầm nghĩ đã có chuyện.
Lúc này Uông Kiều cũng đã mặc quần áo và từ trong đi ra.
Sau quan hệ, Uông Kiều không còn buồn bã như trước mà mặt mày rất hạnh phúc và thỏa mãn.
Vương Trạch Vinh định nói chuyện thì điện thoại di động vang lên.
Hắn thở dài một tiếng và lấy máy ra. Chỉ thấy đó là một tin nhắn: “Muốn biết có chuyện gì xảy ra thì nhìn dưới ghế”
Câu không đầu không đuôi nhưng làm Vương Trạch Vinh vội vàng đứng bật dậy mà sờ xuống dưới ghế sô pha.
Nhìn bức thư lấy từ dưới ghế lên, Vương Trạch Vinh rất sợ hãi, việc này có mưu đồ từ trước.
Uông Kiều không hề xấu hổ, đã quan hệ với Vương Trạch Vinh nên cô ngồi sát vào cạnh hắn mà nói:
- Dù như thế nào thì em cũng không hối hận.
Vương Trạch Vinh không nghe thấy cô nói gì mà chỉ mở bức thư ra đọc.
Vừa mở thư, Vương Trạch Vinh nhìn nét chữ quen thuộc mà thở dài một tiếng.
Lo lắng của hắn đã biến mất, nếu là chuyện do Uông Chính Phong bày ra thì sẽ không gây hại cho hắn.
Uông Kiều thấy đây là thư bố cô viết ra thì khá sợ hãi.
- Ha ha, rất sợ phải không? Bác có thể hiểu tâm trạng của cháu. Bác đầu tiên muốn nói chính là chị Ngô được bác bố trí từ lâu, cô ta sẽ tự tử sau khi làm xong việc. Cô ta bị ung thư, không thể sống bao lâu. Cô ta không có người thân, là do bác cứu mạng cô ta, cô ta sẽ không gây hại cho cháu.
Vương Trạch Vinh và Uông Kiều nhìn nhau và có chút khó hiểu vì việc Uông Chính Phong làm.
- Tiểu Kiều, tha thứ cho bố. Hôn nhân của con là một sự thất bại của bố, làm con thiệt thòi nhiều. Chẳng qua nếu để bố chọn lần nữa thì bố vẫn làm như vậy. Đây là số mạng. Con yên tâm, bố nhất định làm con hết giận. Hai đứa có thể thấy bức thư này tức là thằng ranh Lâm Khâm làm việc có lỗi với Tiểu Kiều. Vì như vậy nên bố mới muốn con hạnh phúc. Tiểu Kiều, giữa con và Vương Trạch Vinh không có kết quả, bố tin hai đứa sẽ hiểu. Bố sớm nhìn ra con yêu Trạch Vinh, nếu yêu thì bố sẽ giúp con. Dù là cãi mệnh trời bố cũng phải giúp con mà đấu một lần.
Nhìn những từ Uông Chính Phong viết, Vương Trạch Vinh đúng là phục y. Uông Chính Phong mặc dù đã chết mà vẫn tính toán xa như vậy.
- Trạch Vinh, bác không phải đã nói rồi sao? Bác sẽ cho thằng Lâm Khâm ăn quả đắng. Chuyện của nó có việc gì bác không biết, thằng đó nghĩ bác đã chết là xong việc ư? Bác sẽ nhanh chóng làm chúng biến mất khỏi thế giới này. Ha ha, bác muốn cháu có con với Tiểu Kiều. Dù họ gì thì coi như bác có người nối dõi. Sinh ra là con của cháu thì sẽ có người đưa đi nuôi mà.
Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì về suy nghĩ của Uông Chính Phong.
Uông Kiều lúc này đã khóc, cô có thể nhìn ra tình cảm của ông bố với cô. Nhiều năm qua cô hận Uông Chính Phong, bây giờ cô mới biết bố trí của bố cô, tâm trạng của cô rất phức tạp.
- Trạch Vinh, người lãnh đạo có chỗ bất đắc dĩ của họ, bất cứ chuyện xúc động gì cũng không thể làm. Cháu rất có tiềm lực, bác hy vọng cháu đi xa. Chuyện giữa cháu và Tiểu Kiều nên cẩn thận mới đúng. Đến tầm cao thì phụ nữ cũng không phải điều mọi người sợ, đáng sợ là cùng người phụ nữ không thể làm. Tiểu Kiều và cháu vốn không nên xảy ra chuyện này. Vì Tiểu Kiều, bác sẽ làm việc nó thích. Tiểu Kiều là người thông minh và biết cách xử lý.
- Tiểu Kiều, hy vọng con thích người đàn ông mà bố tặng con. Ha ha.
Đọc xong bức thư mà hai người Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cảm thấy rất phức tạp. Vương Trạch Vinh châm lửa đốt bức thư.
- Trạch Vinh, bố nói đúng, em nhất định khống chế mình, quyết không gây phiền phức cho anh.
Uông Kiều âu yếm nhìn Vương Trạch Vinh.
Chuyện đã xảy ra nên Vương Trạch Vinh đành an ủi Uông Kiều:
- Không nên nghĩ quá nhiều.
Hôm sau Vương Trạch Vinh nhận được tin chị Ngô không chịu được cơn đau của bệnh mà tự tử. Chị ta nguyện hiến các bộ phận trên cơ thể mình cho quốc gia.
Uông Nhật Thần thở dài một tiếng và nói:
- Sao ông không biết chị Ngô bị ung thư chứ, sớm biết như vậy đã giục chị ta đi chữa.