- Anh yêu, bọn em đến Phượng Hải rồi.
Ouni gọi điện tới, có lẽ mấy câu này cô đã học nên dù còn ngượng nghịu nhưng vẫn có thể nghe ra.
Thấy Ouni gọi tới, Vương Trạch Vinh biết đoàn khảo sát do cô tổ chức đã đến. Vương Trạch Vinh phụ trách công tác thu hút đầu tư nên rất vui vẻ. Việc này có tác dụng lớn đối với công tác thu hút đầu tư.
- Tiểu thư Ouni, lần này có bao nhiêu người tới?
Vương Trạch Vinh hỏi cái này thì Ouni không hiểu hiểu, sau đó phải có người phiên dịch đến làm trung gian.
Trong khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh mới hiểu Ouni đã phát huy hết năng lực để tổ chức một đoàn khảo sát gần 100 người. Mặc dù mục đích chủ yếu là chơi nhưng bởi vì những người này rất có tiền nên còn có mục đích khác là đến đầu tư.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chào mừng tiểu thư Ouni đến.
Ouni vui vẻ nói:
- Anh yêu, em nghĩ đến được gặp anh thì không thể ngủ được.
Vương Trạch Vinh thầm than phụ nữ nước ngoài đúng là thoáng. Sau khi nói chuyện vài câu Vương Trạch Vinh liền dập máy.
Đoàn khảo sát dân gian nước Pháp mặc dù có tính chất tư nhân nhưng cũng được quốc gia coi trọng. Ngay khi Vương Trạch Vinh nhận được điện, Cục trưởng cục nước Pháp Bộ Ngoại giao – Mục Tuyết cũng gọi điện tới cho Thị ủy Phượng Hải.
Bộ Ngoại giao lần này rất coi trọng đoàn khảo sát nước Pháp nên tỏ vẻ Cục trưởng Mục Tuyết cũng đến Phượng Hải.
Suy nghĩ đến nhiều người nước Pháp tới, Bộ Ngoại giao cũng phái không ít người đến làm công tác tiếp đón.
Thấy Bộ Ngoại giao coi trọng như vậy, Thị ủy Phượng Hải cũng cảm thấy việc này quan trọng.
Tiền Lâm Đào liền lập tức tìm tới Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, tôi vừa nhận được thông báo của Bộ Ngoại giao, đoàn khảo sát gần trăm người của nước Pháp sẽ đến Phượng Hải tiến hành khảo sát, đây là việc lớn. Từ thái độ của Bộ Ngoại giao có thể thấy do thời gian trước quan hệ giữa Trung Pháp không tốt nên muốn nhân cơ hội này hàn gắn quan hệ. Lần này nước Pháp đến thì ý nghĩa không đơn giản chỉ là khảo sát, còn có cả ý nghĩa rất lớn. Cậu là người theo sát việc này, tôi thấy việc này do cậu phụ trách.
Vương Trạch Vinh liền gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ theo sát việc này.
Việc này dù như thế nào thì mình cũng phải làm. Vương Trạch Vinh cũng biết việc này sẽ rơi xuống đầu mình.
Sang hôm sau Mục Tuyết ngồi máy bay đến Phượng Hải.
Bởi vì công tác tiếp đón do bên Ủy ban làm, Lô Cát Xuân biết việc này có quan hệ đến việc thu hút đầu tư của Phượng Hải, thấy Mục Tuyết đến nên y cũng thấy còn có ý nghĩa chính trị. Vì thế Lô Cát Xuân cũng rất coi trọng.
Lô Cát Xuân biết địa vị của Vương Trạch Vinh trong mắt nước Pháp nên nói:
- Trạch Vinh, công tác tiếp đón người nước Pháp không thể không có cậu. Tôi giao toàn bộ công tác này cho cậu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Rất nhiều người nên tôi sợ không thể thu xếp ổn thỏa.
Lô Cát Xuân nói:
- Việc này tôi biết. Những người này đến Phượng Hải là do cậu. Cậu nên nghĩ biện pháp để bọn họ đầu tư vào Phượng Hải. Nếu có thể có mấy nhà đầu tư thì Phượng Hải nhất định sẽ phát triển hơn nữa.
Vương Trạch Vinh từng có kinh nghiệm Ouni cứ gặp là lao tới ôm lấy mình. Chẳng may trước mặt nhiều người như vậy mà Ouni lao tới ôm mình thì sẽ có ảnh hưởng rất không tốt. Nghĩ đến mình phải đi đón máy bay, Vương Trạch Vinh về nhà mà vẫn cau mày.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lữ Hàm Yên khó hiểu hỏi:
- Trạch Vinh, anh sao thế?
- Không có gì?
- Nhất định có việc rồi, anh đừng giấu em. Mau nói cho em biết. Em phân tích giúp anh.
- Đúng là có một chuyện. Em biết đó, lần trước anh cứu một cô gái nước Pháp tên Ouni.
Lữ Hàm Yên biết việc này nên cười nói:
- Ồ, anh nói là tình nhân nước Pháp kia ư?
Vương Trạch Vinh nói:
- Chính là cô ấy, chẳng qua cô ấy không phải tình nhân của anh, đúng là lam anh đau đầu.
- Sao thế, cô ấy theo đuổi anh à?
Lữ Hàm Yên hỏi.
- Lần này Ouni tổ chức một đoàn khảo sát đến Phượng Hải, anh phải đi đón bọn họ. Em không biết cô gái nước Pháp này cứ động chút là ôm. Anh sợ khi đón bọn họ sẽ thành như vậy.
- Ôm một cô gái nước Pháp không phải rất thích sao?
Lữ Hàm Yên ghen mà nói.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không trả lời vấn đề này nên đổi đề tài:
- Mau nghĩ biện pháp giúp anh, làm như thế nào để cô ấy không làm như vậy.
Lữ Hàm Yên nói:
- anh không phải có quan hệ với cô Ouni đó chứ?
Vương Trạch Vinh biết Lữ Hàm Yên ghen nên lắc đầu. Biết thế vừa nãy không nói ra thì hơn.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói, Lữ Hàm Yên ôm Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh có một Tiểu Giang còn chưa đủ sao, có phải muốn ôm phụ nữ người nước ngoài?
Vương Trạch Vinh nói:
- Em nghĩ gì đó. Anh đang lo đây, quan niệm hai nước khác nhau, hành vi khác nhau, vừa phải không ảnh hưởng đến quan hệ, vừa xử lý tốt việc này. Anh bây giờ rất đau đầu.
Lữ Hàm Yên cũng chỉ là ghen một chút mà thôi. Cô cũng nghĩ ra nếu Vương Trạch Vinh có suy nghĩ thì sẽ không nói ra với mình như vậy. Lữ Hàm Yên nói:
- Hai người không phải quen nhau sao, gọi điện là được mà.
Vương Trạch Vinh thấy biện pháp này cũng được.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể gọi
Vương Trạch Vinh vào phòng gọi điện cho Ouni rồi nói:
- Ouni, lần này mọi người đến có yêu cầu gì?
- Có một yêu cầu là anh phải đi cùng em khảo sát.
Việc này dù đối phương không nói thì Thành phố Phượng Hải cũng bố trí Vương Trạch Vinh đi làm.
Nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh nói:
- Tiểu thư Ouni, Trung Quốc chúng tôi không thích gặp mặt là ôm. Khi tôi đi đón cô, cô không được ôm, hai bên bắt tay là được.
- Anh yêu, em thích anh ôm em, em cũng thấy người Trung Quốc ôm người nước ngoài mà.
Vương Trạch Vinh nghe Ouni nói như vậy liền toát mồ hôi. Ouni này không sợ gì cả, ở nước Pháp làm như vậy còn được. Nhưng Ouni đến Trung Quốc mà làm như vậy thì không ổn rồi.
- Ouni, việc này cô phải nghe tôi nói. Sau khi đến Trung Quốc phải chấp nhận phong tục Trung Quốc. Nếu cô không nghe, tôi không thể tham gia tiếp đón.
Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.
- Được rồi, nơi có người em không ôm anh, nơi không có người anh phải bồi thường cho em đó.
Sao lại có người như vậy? Vương Trạch Vinh lần đầu tiên phát hiện bị người theo đuổi lại đau đầu như vậy.
Thời gian sau đó Phượng Hải rất náo nhiệt, người nước ngoài đến thành phố từ từ tăng lên. Thông qua tìm hiểu những người này đến để tìm cơ hội đầu tư.
- A. Vương tiên sinh.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Ouni vội vàng gọi rồi giang tay ra định ôm lấy Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh tránh sang rồi đưa tay ra:
- Ouni tiểu thư, rất vui được gặp cô.
Thấy Vương Trạch Vinh vươn tay ra, Ouni mới nhớ đến Vương Trạch Vinh đã dặn không được ôm nên u oán nhìn hắn. Cô không tình nguyện bắt tay, khi bắt tay cô còn dùn tay cào cào vào lòng bàn tay Vương Trạch Vinh một chút.
Vương Trạch Vinh đúng là đau đầu.
Mục Tuyết lúc này đi tới bắt tay Ouni:
- Chào mừng Ouni tiểu thư đã đến.
- Vương tiên sinh, anh bố trí chúng tôi ở đâu?
Ouni hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nhà khách Ủy ban rất tốt, mọi người tạm thời vào đó.
Đoàn người vào trong xe, Ouni chui vào xe của Vương Trạch Vinh. Đi cùng cô còn có một cô gái, có lẽ là người phiên dịch.
Thấy Ouni chui vào xe mình, Vương Trạch Vinh đúng là không có biện pháp.
Nhìn lái xe và thư ký, Ouni nói:
- Vương tiên sinh, anh không biết lái xe sao?
Vương Trạch Vinh nói:
- Biết.
Ouni nói:
- Đúng là không thể hiểu người Trung Quốc. Anh biết lái xe sao cần người khác lái xe.
- Trung Quốc là như vậy, nước Pháp theo tôi biết cũng như vậy mà.
- Em cho rằng cần lái xe chỉ là người có tiền. Quan chức thì tự lái xe của mình. Trung Quốc nhiều quan chức như vậy thì cần rất nhiều lái xe, như vậy tốn rất nhiều tiền.
Vương Trạch Vinh đúng là không thể nói gì với lý lẽ này của Ouni.
Có lẽ thấy trên xe còn có người nên Ouni không thể làm chuyện gì khác.
Thấy Ouni như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Lần này không ít người nước Pháp đến, Vương Trạch Vinh nhìn thấy hầu hết đền là thanh niên. Nhưng từ cách ăn mặc có thể thấy bọn họ đều có tiền.
Người nước Pháp đến, không chỉ Phượng Hải coi trọng mà ngay cả tỉnh cũng coi trọng. Tân Cục trưởng Cục Quản lý du lịch ba tỉnh cũng đến. Đi theo hắn còn có cả một ít nhân viên tỉnh Sơn Nam phái đến. Trong đó có cả Ngô Quân Chính.
Thấy Vương Trạch Vinh, Ngô Quân Chính rất cung kính mà nói:
- Lão lãnh đạo, tôi đến gặp ngài.
Vương Trạch Vinh cười ha hả mà nói:
- Tôi nghe nói anh gần đây tiến bộ rất nhanh.
Ngô Quân Chính cười nói:
- Đây đều là do học tập lão lãnh đạo.