Ngay khi Vương Trạch Vinh đang ở trong phòng suy nghĩ tình hình tỉnh Giang Sơn, đám người Lâm Khâm đã ra khỏi phòng mình.
Vì không thấy Vương Trạch Vinh, Lâm Khâm hỏi nhân viên phục vụ:
- Ông chủ Vương chưa đi ra ư?
- Ông chủ Vương đã đi được một lúc, nói là có việc gấp cần làm.
Nữ nhân viên phục vụ nói.
Lâm Khâm ngẩn ra một chút rồi nhìn mấy cô gái. Hắn biết bọn họ là người phục vụ Vương Trạch Vinh, hắn liếc nhìn mấy cô, lại nhìn Hoàng Thiên Thiên và Khả Nhi. Theo Lâm Khâm thấy Khả Nhi là người phụ nữ quyến rũ đàn ông nhất. Vương Trạch Vinh nếu muốn chơi gái thì sẽ chơi cô ta trước.
Nhưng Lâm Khâm dù như thế nào cũng không thấy Khả Nhi có gì khác lạ.
- Mấy người chơi vui không?
Lâm Khâm ra vẻ tùy ý mà nói. Hôm nay hắn quan hệ rất nhiều, hai chân như nhũn ra.
Nghe thấy thế, vẻ mặt các cô gái trở nên kỳ quái.
Thấy vẻ mặt của bọn họ như vậy, Lâm Khâm khó hiểu hỏi:
- Sao thế?
Cô gái cười nói:
- Ông chủ Vương không làm gì cả, Ông chủ Vương ngủ rất ngon.
Ngủ rất ngon. Lâm Khâm cười cười một tiếng.
Chẳng qua hắn rất nhanh nhìn ra vẻ mặt kỳ quái của các cô.
Theo Lâm Khâm không ngừng hỏi, hắn biết tình hình trong phòng Vương Trạch Vinh.
Nhìn thoáng qua Hoàng Thiên Thiên, Lâm Khâm dù như thế nào cũng không biết Vương Trạch Vinh làm gì trong đó.
Chẳng lẽ hắn bất lực? Lâm Khâm cũng khó hiểu về việc này.
Hôm nay Lâm Khâm có mục đích mà đến. Mục đích chính của y là kéo Vương Trạch Vinh về phía mình. Theo Lâm Khâm nghĩ Vương Trạch Vinh là người không có căn cơ, tuy nói hắn là con rể của Hạng gia nhưng lại không quan hệ tốt với vài người. Nhân vật như vậy thì mình sẽ dễ lôi kéo.
Lâm Khâm thấy đã đến lúc mình xây dựng bộ máy. Lần này lên Bắc Kinh thì Lâm Khâm muốn xem có thể lôi kéo vài người có năng lực không. Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy đã là Thường vụ tỉnh ủy, đương nhiên là trọng điểm để Lâm Khâm lôi kéo.
Làm ra tiết mục này là Lâm Khâm cố ý, bây giờ lại phát hiện Vương Trạch Vinh hình như bất lực.
Một lần nữa nhìn cô gái quyến rũ kia, đây là cô gái có sức hấp dẫn quá lớn đối với đàn ông nhưng sao Vương Trạch Vinh lại không làm gì?
Lâm Khâm thực ra cũng nghe không ít chuyện về Vương Trạch Vinh. Ngoài vợ là Lữ Hàm Yên thì hắn còn có một bảo mẫu rất có thể là tình nhân, bây giờ lại có thêm Uông Phỉ. Vương Trạch Vinh chắc không bất lực.
Lâm Khâm lắc đầu và cảm thấy mình không nhìn rõ Vương Trạch Vinh.
- Hai người làm gì trong đó?
Lâm Khâm hỏi Hoàng Thiên Thiên.
Hoàng Thiên Thiên rất thông minh. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh đuổi mọi người ra hết rồi mới làm chuyện đó với mình thì có lẽ Vương Trạch Vinh không muốn người khác biết. Cô cười nói:
- Ông chủ Vương chỉ bảo em ở lại một mình trong phòng, một lúc sau thì đi ra.
Cô trả lời rất lạ nhưng lại phù hợp với chuyện Vương Trạch Vinh bất lực.
Lâm Khâm gật đầu và cười cười. Y thấy Vương Trạch Vinh rất thú vị, có lẽ sợ người khác biết mình bất lực nên bảo một cô gái ở lại khiến người ta phải suy nghĩ. Lâm Khâm lắc đầu và coi như hiểu tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh còn trẻ mà đã làm quan to, nhất định là làm việc quá nhiều nên mới không được.
Vương Trạch Vinh lúc này lại nhận được điện của Uông Nhật Thần. Có lẽ ông nghe được tin từ tỉnh Giang Sơn.
- Trạch Vinh, cháu biết chuyện ở tỉnh Giang Sơn chưa?
- Cháu nghe nói có chút tình hình.
- Ừ, nếu cháu bây giờ rảnh thì đến chỗ ông, chúng ta nói chuyện.
Vương Trạch Vinh lập tức lái xe đến chỗ ở của Uông Nhật Thần, có chút chuyện không tiện trao đổi qua điện thoại.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Uông Nhật Thần bỏ tờ báo xuống rồi nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
- Muốn uống nước thì tự rót.
Bây giờ hai người đã là người một nhà, Vương Trạch Vinh đứng dậy tự rót nước cho mình.
- Hôm nay ông nhận được điện của Giang Doanh Hà, tỉnh Giang Sơn xảy ra tình hình mới.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cháu cũng vừa nhận được điện về việc này.
- Hừ, Lăng Vũ Trình muốn qua sông chặt cầu.
Uông Nhật Thần tức giận nói.
Uông Nhật Thần cũng đã từng là Bí thư tỉnh ủy nên lập tức hiểu ra vấn đề. Vương Trạch Vinh nói:
- Suy nghĩ của y thì cũng có thể hiểu.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lăng Vũ Trình nhớ lại lúc mình làm Bí thư tỉnh ủy, ông không thể không thừa nhận lời Vương Trạch Vinh có lý.
- Cháu thấy như thế nào?
- Ông, ở chuyện này cháu nghĩ chúng ta nên dùng cách phản kích trong khi lui.
Uông Nhật Thần có chút hứng thú với suy nghĩ này nên nói:
- Cháu nói rõ xem.
Vương Trạch Vinh nói:
- Là một Bí thư tỉnh ủy, Lăng Vũ Trình muốn hoàn toàn khống chế tỉnh Giang Sơn là có thể hiểu, ở việc này y có lý. Chúng ta dù có lực lượng lớn hơn nữa cũng không nên đứng ở phía đối lập mà phải từ từ tiêu hao lực lượng của y.
Uông Nhật Thần nói:
- Có lý, thực ra ở tình hình bình thường thì Bí thư và Chủ tịch trừ khi xảy ra chuyện quá lớn thì luôn được cấp trên ủng hộ. Đối đầu với bọn họ tức là chống lại quyết định của cấp trên, đương nhiên không thể làm như vậy. Cháu có thể nghĩ như vậy là rất tốt.
- Tỉnh Giang Sơn khác tỉnh khác. Ông cũng biết lực lượng các hệ ở Bắc Kinh đều muốn chiếm giữ tỉnh Giang Sơn nên mới tạo thành không ai hợp với nhau.
- Ha ha, việc này đúng là thú vị. Cũng vì như thế nên Lăng Vũ Trình mới nhờ có Uông hệ ủng hộ mà chiếm ưu thế trong Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh phân tích suy nghĩ của mình về lực lượng tại tỉnh Giang Sơn với Uông Nhật Thần, cuối cùng nghiêm túc nói:
- Y có bốn phiếu trong tay, bây giờ lại kéo được Tô Xán và Trương Đại Vi, trong tay có sáu phiếu. Sáu phiếu này là lực lượng không nhỏ ở Tỉnh ủy, cho dù chúng ta cũng phải nhường một chút.
Nghe thấy thế, Uông Nhật Thần cười nói:
- Đúng là một lực lượng không thể xem nhẹ, cũng khó trách Lăng Vũ Trình có lực lượng này trong tay liền muốn thoát khỏi chúng ta.
Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt này của Uông Nhật Thần liền biết ông đang muốn thử mình nên nói:
- Cháu đoán ở việc này Tổng bí thư cũng không biết. Đây là Lăng Vũ Trình nóng lòng muốn thể hiện.
Uông Nhật Thần gật đầu, ông biết rõ tình huống ở chỗ Bí thư Lăng, chuyện như vậy Tổng bí thư nhất định không làm. Dù nói như thế nào thì hai nhà là thông gia, là đồng minh. Quan hệ này chỉ có thể không ngừng tăng cường, không thể nào chia rẽ.
Thấy Uông Nhật Thần gật đầu, Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình tỉnh Giang Sơn thực ra không đơn giản như bề ngoài. Không có lực lượng của chúng ta, Lăng Vũ Trình cũng không thể nào chủ động hoàn toàn. Ý của cháu là cố gắng thể hiện mình yếu thế, thể hiện mình bị Lăng Vũ Trình chèn ép nên phải đứng trung lập.
- Ha ha.
Uông Nhật Thần cười cười.
Vương Trạch Vinh đây là làm cho người ta xem. Chỉ cần làm như vậy thì ai cũng biết sai là ở Lăng Vũ Trình, đến lúc đó Tổng bí thư cũng không thể nói gì.
- Cháu tin rằng không có Uông hệ ủng hộ, Lăng Vũ Trình sẽ không thể khống chế cục diện sao?
Uông Nhật Thần cười nói.
- Khống chế được hay không thì cháu không quá để ý, quan trọng là người khác sẽ coi trọng lực lượng của chúng ta.
Bây giờ Uông Nhật Thần mới chính thức yên tâm. Ông nói:
- Cháu nghĩ như vậy là rất tốt. Lần này Lăng Vũ Trình nhất định sẽ xảy ra chuyện vì việc này. Nói với cháu một việc, Tô Xán thực ra không phải là người Lâm hệ, y qua lại gần Lăng Vũ Trình chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.
- Không hiểu sao?
Uông Nhật Thần cười phá lên.
- Tô Xán là người Cổ gia.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu. Cổ lão mà hắn dạy Thái cực quyền là bố của Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương, thật không ngờ Tô Xán là người của Cổ gia.
- Cháu yên tâm, lão Cổ rất ủng hộ cháu. Cổ gia mặc dù quan hệ tốt với Lâm gia nhưng lão Cổ lại thích cháu, ông ta sẽ toàn lực ủng hộ. Ông ta mà không thích ai thì không thèm để ý.
- Thì ra là như vậy.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ, bảo sao Tô Xán vẫn ủng hộ Lăng Vũ Trình.
Uông Nhật Thần nói như vậy làm Vương Trạch Vinh hiểu rõ tình hình. Nếu Lăng Vũ Trình mượn lực lượng chèn ép Uông hệ, người Cổ gia nhất định sẽ rất lo lắng, cho nên đến lúc đó Tô Xán rất có thể sẽ trung lập.
Uông Nhật Thần cười hì hì nói:
- Bố Thủ tướng dạo gần đây hỏi là bao giờ cháu hướng dẫn ông ta, ông ta có cảm giác tốt với cháu. Cháu có thể trao đổi với Bảo Quốc Cường nhiều vào.
Vương Trạch Vinh cười cười. Chỉ cần Lăng Vũ Trình dám đối phó Uông hệ thì y sẽ phải đau đầu.