Khi truyền thông bắt đầu mệt, Hoàng Tông Hoa coi như thở dài một tiếng. Tranh luận một thời gian, việc Hoàng Ân Bình giết người không còn tiến triển, không có tiến triển tức là Hoàng Ân Bình không giết người. Chuyện không căn cứ sẽ không ảnh hưởng mấy đến Hoàng gia.
Nhìn Hoàng Ân Bình đã về Bắc Kinh, Hoàng Tông Hoa bực bội nói:
- Việc này gần như đã qua, không có bằng chứng thì đối phương không thể làm gì anh. Bố sẽ yêu cầu Bộ Công an nhanh chóng phá án. Anh đó, một con đàn bà mà không quản được. Sau này anh phải dạy người phụ nữ của mình nhiều một chút. Anh bây giờ đã là lãnh đạo tỉnh, vợ mình sao có thể nói loạn như vậy?
Hoàng Ân Bình nói:
- Bố yên tâm. Con nói mình không giết người mà, dù điều tra thế nào thì con cũng trong sạch.
Y cũng thở dài một tiếng, việc này về cơ bản đã vượt qua một cửa, như vậy lão gia tử sẽ không truy cứu nữa. Y đang nghĩ sau khi về sẽ thu thập Vương Trạch Vinh như thế nào. Theo y nghĩ Vương Trạch Vinh nhất định là kẻ đứng sau việc này.
Hoàng Tông Hoa nhìn chằm chằm vào Hoàng Ân Bình rồi gật đầu nói:
- Bố tin anh.
Hoàng Tông Hoa biết con của mình, vừa nãy trong mắt Hoàng Ân Bình không có chút bối rối nào nên nhất định không giết người. Hoàng Tông Hoa thở phào nhẹ nhõm.
- Đều là do Hạng gia làm ra, phải xử lý chúng mới được.
Hoàng Ân Bình đúng là rất giận, ở việc này hắn hoàn toàn là bị Hạng gia nhằm vào, đặc biệt là Vương Trạch Vinh kia. Hắn vừa nghĩ đến tên này liền giận. Đẩy Thôi Phù Vĩ lên tỉnh thành rõ ràng là nhằm vào mình. Nghĩ đến chuyện của Thôi Phù Vĩ và vợ mình, Hoàng Ân Bình liền tức tối.
- Anh đó, đã là Phó chủ tịch tỉnh rồi sao còn xúc động như vậy?
Hoàng Tông Hoa nhíu mày, y có chút bực mình với Hoàng Ân Bình.
Nghe thấy Hoàng Tông Hoa phê bình, Hoàng Ân Bình cũng hiểu một chút nên nói:
- Vâng, bây giờ tạm bỏ qua cho nó. Chờ bố lên làm phó Thủ tướng thì có nhiều cơ hội thu thập nó mà.
Vừa nói đến chức phó Thủ tướng, Hoàng Tông Hoa liền cười cười. Việc này coi như mình đã thắng, khả năng lên chức càng cao hơn.
Ngay khi bố con Hoàng gia đang bàn bạc thì Hạng gia cũng đang bàn chuyện này.
Hạng Thành thở dài nói:
- Xem ra đúng là không phải Hoàng Ân Bình giết người, nếu không sao không có một chút chứng cứ?
Hạng Kiền nói:
- Lần này nếu Hoàng gia thoát được sẽ rất bất lợi với Hạng gia.
Nghĩ đến Hoàng Tông Hoa lên chức và uy hiếp tới Hạng gia, ông ta cũng rất lo lắng.
Hạng Đào nói:
- Đả kích lâu như vậy mà không tìm được gì có tác dụng, thằng Hoàng Ân Bình này giấu sâu quá đó.
- Thằng ranh này, anh đi ngay. Anh nhìn mình đi, làm cho chú anh không thể lên chức.
Hạng Thành rất tức giận. Hạng Đào không nói còn đỡ, vừa nói là ông liền rất giận.
Hạng Đào thấy cảnh này liền sợ hãi ngậm miệng. Hắn biết mình gây họa lớn. Hắn lén nhìn Hạng Nam thì thấy Hạng Nam đang nhắm mắt.
- Lão Tam, chú thấy nên làm như thế nào?
Hạng Kiền hỏi.
Hạng Nam mở mắt ra nói:
- Chỉ dựa vào tin đồn thì không thể ảnh hưởng đến Hoàng gia. Chúng ta vốn nghĩ mở rộng chuyện này sẽ kiếm được gì đó có tác dụng, bây giờ xem ra chúng ta nghĩ quá đơn giản. Chẳng qua Trạch Vinh còn có vài thứ có tác dụng, mọi người không cần gấp. Rất nhanh sẽ làm cho Hạng gia đẹp mắt.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Hạng Thành cười nói:
- Vẫn là Trạch Vinh lợi hại.
Hai ngày sau rất yên ắng, khi mọi người đang thở dài một tiếng thì truyền thông lại nổ tung, lần này làm cho cả hai bên đều sợ hãi.
Nội dung lần này xuất hiện từ trên mạng, căn bản không tìm được người phát tin.
Một bài viết “Đời sống riêng của Phó chủ tịch thường trực tỉnh” được phát ra trên mạng.
Bài viết vừa xuất hiện thì số người theo dõi tăng nhanh và đưa ra ý kiến của mình, phê bình cuộc sống của quan chức cao cấp.
Bài viết này nhằm vào cuộc sống riêng của Hoàng Ân Bình. Không biết sao mà viết rõ việc Hoàng Ân Bình bao gái rồi cả cảnh y làm tình tập thể.
Mặc dù trang web này đã xóa bài viết nhưng sao có thể che miệng dư luận.
Một ít truyền thông cũng tham gia, không ngừng phê bình hành vi của Hoàng Ân Bình, khiến cho mỗi người đều biết Trung Quốc có một quan chức bại hoại như vậy.
Lão gia tử Hoàng gia vừa rời giường thì nghe thấy việc này, ông ta gọi thư ký tải nội dung về. Sau khi xem xong ông ta lập tức ngất đi.
Việc này là đả kích quá lớn đối với Hoàng Tông Hoa. Mặc dù ông đấu với đối thủ nhưng là một lãnh đạo trải qua thử thách, ông vẫn là người cầm đầu trong việc chống hủ bại. Hoàng Tông Hoa tuyệt đối không ngờ con mình lại là như vậy.
Thấy Hoàng Tông Hoa ngã xuống, thư ký rất lo lắng vội vàng gọi bác sĩ.
Sau khi tỉnh lại, Hoàng Tông Hoa đập vào giường mà lớn tiếng nói:
- Nghiệt tử.
Bởi vì có bài viết này nên việc Hoàng Ân Bình giết người đã thành không quan trọng. Truyền thông rất hứng thú với việc Phó chủ tịch thường trực tỉnh làm tình tập thể. Đối với dân chúng mà nói Hoàng Ân Bình đã là người như vậy thì giết người cũng là bình thường.
Lần này Trung ương hành động rất nhanh, Tổng bí thư và Thủ tướng đều phê bình, nhất định phải đưa quan chức hủ bại ra trước công lý.
Có cơ quan cũng thầm điều tra nhưng phát hiện nó xuất hiện ở một cửa hàng mạng tại Bắc Kinh, hôm đó có mấy người đội mũ đi vào nên không thấy rõ mặt mũi. Vì thế muốn điều tra cũng không thể.
Ủy ban kỷ luật Trung ương đã phái ra năng lực rất mạnh đến tỉnh Giang Sơn điều tra về vụ việc của Hoàng Ân Bình.
Bởi vì có Ủy ban kỷ luật Trung ương tham gia nên cũng từ từ điều tra được việc của Hoàng Ân Bình. Khi Hoàng Ân Bình làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh Giang Sơn đã bao một nữ Mc, dùng tiền hối lộ mua một căn biệt thự sang trọng cho cô ta. Ngoài ra càng làm người ta không thể chấp nhận là Hoàng Ân Bình thích làm tình tập thể với vợ của nhân viên cấp dưới.
Sau khi điều tra rõ ràng, Hoàng Ân Bình lập tức bị bắt.
Tất cả diễn ra rất nhanh, Hoàng gia vốn đang chiếm ưu thế bây giờ lại trong nháy mắt rơi đài. Chuyện của Hoàng Ân Bình còn làm người ta không thể chấp nhận hơn cả Hạng Đào Hạng gia. Một lãnh đạo cao cấp như vậy mà còn là như vậy. Ngay cả Hoàng Tông Hoa cũng hô đánh hô giết Hoàng Ân Bình.
Thấy nhà mình xảy ra chuyện này, Hoàng Tông Hoa khi gặp đồng nghiệp cũng mất mặt. Hoàng Tông Hoa một lần nữa đổ bệnh.
Nghe thấy tin Hoàng Tông Hoa bị bệnh, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng.
Hạng gia lúc này lại khác, Hạng Kiền thấy được chuyện này liền thở dài một tiếng:
- Thật lợi hại, Trạch Vinh đúng là một kích phải chết.
Hạng Đào có chút ghen ghét mà nói:
- Độc quá.
Hạng Thành trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
- Dù thủ đoạn hơi cực đoan nhưng chính trị chính là anh chết tôi sống. Nếu Hoàng gia không đổ thì sẽ là Hạng gia đổ.
Hạng Thành rất thích Vương Trạch Vinh, ông nói với Hạng Nam:
- Lão Tam, Trạch Vinh rất được. Nó cuối cùng đã có sự tàn nhẫn.
Hạng Nam thở dài nói:
- Nói thật tôi mặc dù tranh chức với Hoàng Tông Hoa, nhưng tôi rất bội phục ông ta. Hoàng Tông Hoa cả đời đều giơ cao ngọn cờ liêm chính nhưng con mình lại như vậy, điều này làm cho chúng ta cảm thấy cần phải chú trọng dạy dỗ con cái.
Hạng Thành trừng mắt nhìn Hạng Đào rồi nói:
- Đời chúng ta mặc dù không có năng lực như bậc đi trước nhưng làm việc theo lương tâm, nhưng đời sau lại như vậy. Anh cũng xấu hổ vì không dạy được Hạng Đào.
Nghe bố mình phê bình như vậy trước mặt mọi người, Hạng Đào mặt tái mét lại nhưng không dám nói gì.
Hạng Kiền thở dài một tiếng rồi nói:
- Như vậy cũng tốt, Hạng gia và Hoàng gia đều không thể lên chức cũng tốt đối với Hạng gia. Ba người chúng ta lui xuống thì không biết đời sau sẽ như thế nào.
Hạng Nam nói:
- Lão Nhị, anh trước khi lui thì hoạt động một chút đưa Hạng Quang lên đi.
Hạng Kiền lắc đầu nói:
- Tình hình của Hạng Quang thì mấy người cũng biết, nó không bằng Vương Trạch Vinh. Để nó làm Thị trưởng thì tôi sợ nó không có năng lực.
Hạng Thành nói:
- Không cần lo cho Hạng Quang, nó có thể giữ được chức Phó thị trưởng là may rồi, bây giờ phải đặt trọng tâm vào Trạch Vinh. Lão Tam, Hoàng Ân Bình mặc dù ngã nhưng lão Uông cũng sẽ lui, phải nhắc Trạch Vinh mới được.
Hạng Nam nói:
- Lão Đại nói đúng, Hạng gia chỉ cần Trạch Vinh không ngã thì không ai dám làm gì Hạng gia.