Quan Khí​

Chương 886: Chương 886: Đồng minh




Nhìn thấy Vương Trạch Vinh và Tôn Thiệu Bình một xướng một hợp bàn chuyện phân công, sắc mặt của Phổ Huy trở nên hết sức khó coi. Vốn ý của hắn muốn dùng người bên dưới thì công tác rất khó khăn, đây cũng chỉ là cái cớ để hắn đề bạt thân tín của mình vào cương vị trọng yếu. Giờ lại bị Vương Trạch Vinh cố ý hiểu thành là mình đang kêu khổ, còn làm ra chuyện giảm sức ép nữa chứ.

Giảm sức ép thì chính là giảm bớt phần mình quản lý, đây hoàn toàn là tước bớt quyền!

Tuy nói sự phân công của thường vụ thị trưởng vốn vẫn tốt, cũng đã nhận được phân chuẩn của tỉnh ủy, nhưng giờ nếu Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm muốn làm lại chuyện này thì với tư cách là một thường vụ tỉnh ủy đồng thời gần đây lại đi lại thân cận với Lăng Vũ Trình thì việc này chỉ là chuyện nhỏ.

Nhìn thấy biểu tình quái dị của các thường vụ khác, trong lòng Phổ Huy liền hoảng loạn, hắn đúng là không bệnh lại nói có nên bị Vương Trạch Vinh tóm gáy!

Phổ Huy đành ngồi tại chỗ uống trà và kiểm điểm lại một số hành vi của mình trong thời gian gần đây. Lúc này hắn mới phát hiện mình đã ngu ngốc khi cho rằng sau khi Bảo Quốc Cường trở thành phó bí thư tỉnh ủy thì có thể dựa thế để tranh đoạt quyền lực ở Thường Hồng.

Lúc này Vương Trạch Vinh nói:

- Những chuyện nói trong hội nghị hôm nay, tôi mong mọi người sau khi trở về hãy làm cho thật tốt, đặc biệt là vấn đề giáo dục cán bộ phải làm thật nghiêm túc. Chuyện của Triệu Hoài Đức đã khiến cho chúng ta mất mặt lớn ở trong tỉnh, tôi không hi vọng sẽ gặp chuyện tương tự phát sinh ở Thường Hồng.

Nói tới đây, Vương Trạch Vinh nói với trưởng ban Tuyên giáo Chu Lương:

- Lão Chu, nhất định phải nắm chắc hướng phát triển của dư luận, không thể để chuyện tập đoàn Phú Dân lan rộng ra nữa. Cần phải tăng cường dẫn đường chính xác, hiện nay có một số người cố ý mượn chuyện tập đoàn Phú Dân để khuếch đại thành quan chức Thường Hồng hủ bại. Các anh cần phải làm tốt chuyện này.

Chu Lương vừa mới thấy Vương Trạch Vinh giảm sức ép cho Phổ Huy nên không dám chậm trễ, vội vàng nói:

- Việc này tôi sẽ theo dõi thường xuyên, chúng tôi đã nghiên cứu qua việc này, sau hội nghị này tôi sẽ báo cáo riêng với bí thư Vương.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu, nhìn về phía Tôn Thiệu Bình nói:

- Thị trưởng Thiệu Bình, chuyện phân công lãnh đạo ủy ban nhất định phải khoa học, đừng để có việc rồi lại nhiều việc hơn, khiến cho trách nhiệm năng nề lại dẫn tới tình hình có việc nhưng không thể làm.

Khi Vương Trạch Vinh nói xong lời này thì mọi người lại không tự chủ được đều nhìn về phía Phổ Huy, chỉ thấy Phổ Huy lại đang bưng chén trà lên uống.

Tôn Thiệu Bình nói:

- Chúng tôi làm xong sẽ gửi bí thư Vương kiểm định.

Vương Trạch Vinh nói:

- Đến lúc đó thì mọi người cùng thảo luận đi, Thường Hồng nhất định phải đoàn kết.

Sau khi tan họp, Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến tình hình Thường Hồng sau khi mình đi rồi. Hắn hiểu rõ tình hình Thường Hồng lúc này, chỉ cần mình vẫn là bí thư thị ủy thì Thường Hồng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bất luận là bên ủy ban hay thị ủy thì đều có thân tín của mình, cho dù mình học tập ở Bắc Kinh thì cũng sẽ biết tất cả việc lớn việc nhỏ. Chẳng qua khi nhớ lại lời tổng bí thư Lâm nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy còn có một chuyện phải được xử lý tốt, đó chính là vấn đề quan hệ với Tôn Thiệu Bình.

Ít nhất thì ngoài mặt phải thể hiện sự hợp tác với người của Lăng Vũ Trình.

Cầm điện thoại lên, Vương Trạch Vinh bấm số máy của Tôn Thiệu Bình.

- Đồng chí Thiệu Bình, ngày mai là thứ bảy, anh có rảnh không, có gì chúng ta đi câu cá được không?

Mới đầu nghe được lời của Vương Trạch Vinh thì Tôn Thiệu Bình cũng lắp bắp kinh hãi, bình thường chẳng bao giờ thấy Vương Trạch Vinh tùy ý đi dã ngoại câu cá, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à.

Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn rất vui mừng, đây chính là một cơ hội để thân cận thêm với Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương, vừa khéo ngày mai tôi không có việc gì, từ lâu cũng đã muốn đi dã ngoại hít thở không khí trong lành một phen.

Vương Trạch Vinh cười ha ha nói:

- Như vậy nhé, chúng ta đưa cả người nhà đi cùng luôn.

Tôn Thiệu Bình cũng cười giòn nói:

- Bọn trẻ từ lâu đã có ý kiến vì tôi không cho chúng đi ra ngoài, giờ nghe được tin này chắc thì chắc vui mừng quá luôn!

Vương Trạch Vinh cười phá lên.

Sau khi đặt điện thoại xuống Tôn Thiệu Bình liền ngồi ngẫm nghĩ, hắn là người thuộc phe Lăng Vũ Trình. Từ sau khi tới Thường Hồng, dưới uy thế của Vương Trạch Vinh thì hắn cũng chẳng có thành tích gì đáng kể. Cũng may Vương Trạch Vinh không hề nhúng tay vào công tác của ủy ban, nếu không thì chẳng biết nên làm thế nào mới tốt.

Tôn Thiệu Bình là thủ hạ thân tín của Lăng Vũ Trình, hắn ít nhiều cũng nghe được một số nội tình, nhận thấy trên tỉnh hiện giờ bí thư Lăng càng ngày càng thịnh, nói thật trong lòng hắn rất khấp khởi. Hiện tại trong tỉnh thì hai nhà Lăng Vương đã ở vào thế liên thủ, Thường Hồng sẽ có tình hình thế nào, hôm nay Vương Trạch Vinh hẹn mình đi câu cá, điều này sẽ giải thích rõ vấn đề.

- Tiền Linh, em chuẩn bị một chút, ngày mai cả nhà chúng ta đi câu cá.

Tôn Thiệu Bình liền gọi điện thoại cho bà vợ Tiền Linh.

Tiền Linh nhận được điện thoại của hắn thì cảm thấy rất là kỳ lạ, ông chồng của mình vẫn luôn lấy cớ bận việc nên không đi dã ngoại, hôm nay trúng gió hay sao?

- Lão Tôn, hôm nay tâm tình không tồi nhỉ!

Tiền Linh cười đùa.

Tôn Thiệu Bình nói:

- Ngày mai nhà bí thư Vương sẽ đi cùng.

Tiền Linh giờ mới hiểu chuyện, cười nói:

- Trách nào ông lại muốn đi câu cá!

Tuy nói chỉ có hai nhà cùng nhau đi câu cá nhưng kết quả là người cũng không ít, nhà Vương Trạch Vinh đã ba người lại thêm cả bảo mẫu Tiểu Dư cũng đi luôn, bên phía nhà Tôn Thiệu Bình cũng giống thế, hơn nữa thư ký và lái xe của hai người đều đi cùng.

Địa điểm là do Tô Hành Chỉ liên hệ, nơi này cách thành phố 500m, bình thường thì nhân viên trong thành phố tiếp đãi lãnh đạo thượng cấp hoặc quan hệ khác thì đều bố trí ở chỗ này.

Vì là để an bài cho đủ loại khách tới đây chơi nên hoàn cảnh nơi này rất đẹp.

Hôm nay sơn trang nghỉ đón khách, trên một tấm bảng đã đề rõ là cải tạo nội thất nên tạm dừng kinh doanh.

Nhận được tin hai người đứng đầu Thường Hồng tới, ông chủ sơn trang là Thôi Gia Bân vội vội vàng vàng kiểm tra lại nơi này một lần nữa, sợ hai vị lãnh đạo không hài lòng.

Mấy chiếc xe nhanh chóng lái vào trong, Tôn Thiệu Bình bước xuống trước, nhìn thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe bước xuống liền tiến lên vài bước đưa tay ra bắt rồi nói:

- Thời tiết hôm nay rất đẹp!

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đồng chí Thiệu Bình công tác cực nhọc nên hôm nay tôi đặc biệt mời ngài tới thư giãn một chút.

Hai người đều cười.

Hai nhà nhanh chóng làm quen với nhau, Lữ Hàm Yên và Tiền Linh dẫn theo đám nhỏ qua một bên chơi.

Vương Trạch Vinh nói với Tôn Thiệu Bình:

- Đồng chí Thiệu Bình, hiếm khi chúng ta có dịp này, cùng nhau tán gẫu một chút.

Thư ký hai người nhanh chóng đi pha trà rồi đặt lên trên bàn, ông chủ sơn trang Thôi Gia Bân cũng đã chuẩn bị hoa quả từ sớm.

Hai người đều hiểu được câu cá chẳng qua chỉ là một cái cớ, hai người đều có không ít chuyện muốn nói.

- Bí thư Vương, tôi muốn xin một số ý kiến của ngài về chuyện phân công phó thị trưởng. Ngài cũng biết đó, Chung Đại Trí, Phổ Huy và Lô Ba đều là thường vụ thị ủy, phân công cho bọn họ cũng khá khó xử.

Tôn Thiệu Bình liền nói chỗ khó khăn ra trước.

Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Đồng chí Thiệu Bình, Thường Hồng là do hai chúng ta và ba phó bí thư quản lý, chúng ta cần phải can đảm đứng lên phụ trách. Có một số việc ba người chúng ta có thể mở hội nghị ban bí thư để xử lý.

Tôn Thiệu Bình nghe Vương Trạch Vinh nói xong liền âm thầm gật đầu. Về chuyện ở Thường Hồng thì bất kể là hội nghị ban bí thư hay là hội nghị thường vụ thị ủy thì quyết định của Vương Trạch Vinh không có khả năng không được thông qua. Tuy nói lãnh đạo thị ủy đều đã được phân công nhưng lần này Vương Trạch Vinh muốn điều chỉnh lại phân công trước đây.

Tôn Thiệu Bình đã hiểu rõ hơn một chút, hôm nay sở dĩ Vương Trạch Vinh mời mình tới đây thì chính là muốn kéo mình lên cùng thuyền của hắn.

Nghĩ đến tình hình của mình ở Thường Hồng, Tôn Thiệu Bình thầm than một tiếng. Nếu mình muốn có thành tích trong việc phát triển Thường Hồng thì không nghe theo Vương Trạch Vinh là không được. Hơn nữa hiện tại Vương Trạch Vinh cũng không hề có ý tước đoạt quyền của mình.

- Có lời này của bí thư Vương thì tôi cũng yên lòng, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra một phương án.

Vương Trạch Vinh nói:

- Áp lực công tác của đồng chí Phổ Huy rất lớn, nên giảm sức ép thì hơn.

Tôn Thiệu Bình ra sức gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

Đưa cho Tôn Thiệu Bình một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh nói:

- Tỉnh Giang Sơn hiện nay đang trong thời kỳ đại phát triển, tỉnh ủy sẽ có không ít hành động nên chúng ta nhất định phải đoàn kết xung quanh tỉnh ủy để phát triển Thường Hồng nhanh hơn nữa, hành vi nào trở ngại tới sự phát triển thì đều phải thanh trừ!

Tôn Thiệu Bình vừa nghe vậy liền nói:

- Xin bí thư Vương yên tâm, ủy thành phố Thường Hồng sẽ đoàn kết chặt chẽ xung quanh thị ủy, đồng tâm hiệp lực vì sự phát triển của Thường Hồng.

- Công tác của thị trưởng Thiệu Bình thì tôi vẫn luôn yên tâm, lần này tôi lên Bắc Kinh học tập trong thời gian một năm, công tác ở thành phố xin nhờ ngài!

- Bí thư Vương, công tác Thường Hồng còn phải có ngài cầm lái mới được. Ngài yên tâm, tôi sẽ liên tục báo cáo công tác Thường Hồng cho ngài.

- Có sự ủng hộ của thị trưởng Thiệu Bình thì tôi rất an tâm!

Thấy Lữ Hàm Yên và Tiền Linh trông rất thân thiết, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Ngài xem bọn họ vui chưa kìa!

Tôn Thiệu Bình cũng cười nói:

- Phụ nữ chính là như vậy!

Tôn Tiểu Lệ - con gái của Tôn Thiệu Bình là một cô bé rất hoạt bát, chỉ thấy cô bé cầm một cây cần câu là cười không ngừng, có một con cá nhỏ không ngừng nhảy lên quanh lưỡi câu.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Đứa bé năm nay học lớp mấy?

- Đang học lớp 11, lúc này áp lực con bé rất lớn, chúng tôi vẫn luôn lo lắng chuyện thi vào cao đẳng sắp tới!

Vương Trạch Vinh nói:

- Không có việc gì, nếu cần thì cho ra nước ngoài du học cũng được, nếu như muốn sang Pháp thì tôi có một số quan hệ.

Tôn Thiệu Bình cười ha ha nỏi:

- Con bé quá quen với mẹ nó rồi, khả năng tự lập quá kém, có ra nước ngoài thì e là ngay cả nấu ăn cũng không xong!

Vương Trạch Vinh mỉm cười.

Hai người lại hàn huyên một hồi, Tôn Thiệu Bình coi như là điều chỉnh tâm tình tới cực hạn, hắn biết hiện tại cần phải làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh, chỉ có như vậy thì mình mới có thể làm tốt công tác ủy ban.

Thông qua việc hôm nay, Tôn Thiệu Bình cũng cảm nhận được Vương Trạch Vinh bày ra ý tốt, loại cảm giác này khiến cho Tôn Thiệu Bình rất thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.