Vương Trạch Vinh vẫn có cảm tình tốt đối với Tư Mã Hoành. Nghĩ đến việc Tư Mã Tú tham gia vào tham ô bên đường sắt, Vương Trạch Vinh liền muốn thử xem thái độ của Tư Mã Hoành là như thế nào.
Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là không thể hiểu suy nghĩ của lãnh đạo quốc gia, bên đường sắt là nỗi đau đầu của lãnh đạo quốc gia, vậy mà con cái bọn họ tham gia.
Vương Trạch Vinh không tin bọn họ không biết điều này.
Khi làm việc, Vương Trạch Vinh bình thường đều giải quyết hết các cản trở thì mới đi làm. Nếu như trong quá trình mà xuất hiện nhân vật lớn như Tư Mã Hoành đứng ra ngăn cản thì sẽ rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh gọi cho Tư Mã Hoành để thử xem thái độ.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn đến nhà chơi, Tư Mã Hoành vui vẻ nói:
- Tôi hôm nay vừa lúc ở nhà, cậu lại đây.
Vương Trạch Vinh liền tới nhà Tư Mã Hoành.
Lần này Vương Trạch Vinh không mang theo quà gì. Đến cấp bậc như Tư Mã Hoành thì mang gì cũng không thích hợp.
Vương Trạch Vinh đến, Tư Mã Hoành đứng dậy đón bắt tay hắn mà nói:
- Đồng chí Trạch Vinh, lần này lên Bắc Kinh đã xử lý xong việc chưa?
- Ủy viên trưởng, lần này lên Bắc Kinh tôi chủ yếu là đi gặp Bộ trưởng Bộ Giao thông bàn về việc xây dựng đường sắt Nam Điền.
Vương Trạch Vinh lập tức nói đến việc đường sắt Nam Điền.
Nghe Vương Trạch Vinh nói đến Chu Chí Tường, Tư Mã Hoành nhíu mày nói:
- Chuyện đường sắt rất phức tạp.
- Ủy viên trưởng, tôi muốn báo cáo với ngài một chuyện.
Vương Trạch Vinh đã nghĩ kỹ lần này chính là muốn thử dò xét thái độ của Tư Mã Hoành đối với việc Tư Mã Tú tham gia vào bên đường sắt.
- Ồ, là chuyện gì?
Tư Mã Hoành dựa lưng vào ghế mà nói.
Vương Trạch Vinh liền trực tiếp nói chuyện Chu Chí Tường mời mình đi tụ hội, đặc biệt nói việc mình gặp Tư Mã Tú ở đây.
Vương Trạch Vinh một bên nói một bên quan sát quan khí của Tư Mã Hoành có thay đổi gì không?
Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Tư Mã Hoành thay đổi rất lớn khi hắn nói.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Tư Mã Hoành nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Tôi biết rồi, cậu thấy sao?
Nói lời này mà tâm trạng Tư Mã Hoành rất không tốt. Ông ở Trung ương chủ trương xử lý đường sắt, vậy mà không ngờ con gái của ông lại tham gia vào đó.
Ông biết con mình và tên họ Triệu cùng mở một cuộc tụ hội. Bởi vì nhiều chuyện nên ông không để ý. Theo ông biết thì nơi này ngoài việc nhiều người muốn tham gia thì không có gì đặc biệt. Ông không ngờ con mình lại tham gia sâu vào bên đường sắt.
Lời này của ông rất bình tĩnh nên Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Chẳng qua từ quan khí của ông thì Vương Trạch Vinh có thể thấy ông đang có biến hoá trong lòng. Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ xem Tư Mã Hoành biết việc con gái mình nên ủng hộ hay không biết?
- chuyện đường sắt thì tôi chỉ có thể nói từ Nam Điền mà thôi. Thông qua chúng tôi điều tra thì đường sắt tồn tại nhiều vấn đề ở Nam Điền, đến lúc không thể không cải tổ. Từ tình hình hiểu được thì có nhiều quan chức có vấn đề. Tôi thấy nên nếu động tới đường sắt thì sẽ động tới nhiều người.
Vương Trạch Vinh tạm thời cũng không nói thái độ của mình.
Tư Mã Hoành gật đầu nói:
- Trung ương đã quyết tâm xử lý việc này. Chẳng qua việc này có quan hệ rất lớn, khó khăn không nhỏ. Cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý.
Lời này của ông ta có ý gì?
Vương Trạch Vinh nghe xong mà có chút giật mình. Chẳng lẽ nói Tư Mã Hoành đứng về phía Tư Mã Tú?
- Ủy viên trưởng, Tỉnh ủy Nam Điền sẽ triển khai hành động chống hủ bại, chuyện bên đường sắt là trọng tâm.
Vương Trạch Vinh bây giờ không để ý tới thái độ của Tư Mã Hoành mà trực tiếp tỏ vẻ quyết tâm ra tay của mình.
Nhìn Vương Trạch Vinh, mắt Tư Mã Hoành sáng lên mà nói:
- Chỉ là giới hạn trong Nam Điền thì ảnh hưởng không nhiều.
- Ủy viên trưởng, từ việc lần trước chúng tôi nhằm vào đường sắt thì đã thu được nhiều tài liệu, quan chức dính tới không chỉ giới hạn ở Nam Điền, cũng liên quan tới Bắc Kinh. Đến lúc đó Tỉnh ủy Nam Điền sẽ báo cáo lên Ủy ban kỷ luật Trung ương.
Nghe Vương Trạch Vinh nói không giới hạn ở Nam Điền, Tư Mã Hoành liền nói:
- Chuyện của Tiểu Tú là do nó tự quyết định. Nếu vi phạm pháp luật thì nên làm như thế nào thì cậu cứ làm. Tham ô bên đường sắt đã kéo dài quá lâu, cứ tiếp tục như vậy thì dân chúng sẽ có phản ứng.
Nói xong lời này quan khí của Tư Mã Hoành bắt đầu tản đi.
Sao lại như vậy.
Vương Trạch Vinh đúng là có chút khó hiểu, hắn một lần nữa nhìn thì thấy quan khí của Tư Mã Hoành bắt đầu tiến vào giai đoạn lui đi.
- Trạch Vinh, Tiểu Tú được nuông chiều từ nhỏ nên làm việc không nghe ai khuyên. Nói thật tôi quyết định được nhiều điều mà không quản được nó. Nó về nhà thì tỏ vẻ ngoan ngoãn nhưng ra ngoài lại là người khác. Chuyện nó tổ chức tụ hội gì đó thì tôi biết nhưng chỉ nghĩ là việc bình thường. Thật không ngờ trong đó lại có nhiều vấn đề như vậy.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì.
Lúc này chỉ thấy Tư Mã Tú từ ngoài đi vào, phía sau ả là Tiền Minh Phú. Thấy Vương Trạch Vinh ở trong nhà, Tư Mã Tú hơi tái mặt lại một chút.
Tư Mã Hoành chỉ vào ghế ra hiệu cho vợ chồng Tư Mã Tú ngồi xuống.
- Tiểu Tú, tụ hội hôm nay là như thế nào? Con không phải vẫn nói đây chỉ là nơi mọi người tụ tập sao? Sao lại làm nhiều việc như vậy?
Tư Mã Tú nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Không có gì mà bố, mọi người ngồi chơi với nhau mà thôi. Là Triệu Thường Lâm tổ chức, con chỉ tham gia mà thôi, cũng không làm chuyện vi phạm pháp luật nào cả.
Lúc này Tiền Minh Phú cũng gật đầu với Vương Trạch Vinh. Y không biết nên đối mặt với Vương Trạch Vinh như thế nào. Chuyện với Tư Mã Tú thì Tiền Minh Phú nhũn nhường nên kết thúc. Bây giờ quan hệ vợ chồng với Tư Mã Tú làm Tiền Minh Phú rất buồn bực.
Vương Trạch Vinh đúng là bất đắc dĩ thay cho Tư Mã Hoành, có con gái như vậy thì ông ta đúng là không có cách nào.
- Tôi xin phép về.
Vương Trạch Vinh cảm thấy có nói chuyện nữa cũng không có kết quả.
Tư Mã Hoành nói:
- Trạch Vinh, tôi bảo Minh Phú tiễn cậu.
Tiền Minh Phú đứng lên đưa Vương Trạch Vinh ra ngoài.
Ra ngoài nhà, Tiền Minh Phú thở dài một tiếng rồi nói;
- Bí thư Vương, tôi biết một chút chuyện của Tiểu Tú. Không giấu anh đó là câu lạc bộ kia chỉ là một địa điểm tụ tập của bọn họ. Thông qua câu lạc bộ đó mà bọn họ mở rộng mạng lưới quan hệ, mục đích cuối cùng chính là bao che việc bên đường sắt. Đường sắt có lợi ích kinh người, xem ra cũng chỉ có anh mới nhổ được ung nhọt đường sắt này.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên vì không ngờ Tiền Minh Phú nói ra như vậy.
Tiền Minh Phú cười khổ một tiếng rồi nói:
- Không giấu gì anh, tôi đúng là hy vọng anh có thể thành công.
Vương Trạch Vinh đột nhiên hiểu ra Tiền Minh Phú chính là hy vọng mình làm cho Tư Mã Tú xảy ra chuyện, chỉ như vậy thì y mới thoát được Tư Mã Tú.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Chẳng lẽ Ủy viên trưởng không biết?
Tiền Minh Phú cười khổ một tiếng rồi nói;
- Có một số người ở Bắc Kinh được chiều từ bé nên không sợ gì cả. Cho dù trong nhà có mắng thì ra ngoài bọn họ cũng muốn làm gì thì làm. Chỉ cần không vi phạm pháp luật thì không ai có thể làm gì bọn họ.
- Chuyện đường sắt chẳng lẽ không vi phạm pháp luật?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ha ha, bọn họ chỉ là tụ tập lại thôi, chuyện bên đường sắt do Chu Chí Tường đứng trước mặt nên một mình Chu Chí Tường chịu. Anh có thể nghĩ đến thu nhập phi pháp của câu lạc bộ kia. Chuyện này cũng sẽ không dính tới bọn họ, tất cả đều do một giám đốc bọn họ thuê đi làm. Dù nhìn từ góc độ nào cũng không dính đến bọn họ. Có lần một giám đốc câu lạc bộ bị bắt nhưng chưa đầy tiếng sau người này đã ra ngoài. Anh nói lực lượng của đám người Tư Mã Tú thì bọn họ có gì phải lo.
Tiền Minh Phú đúng là biết không ít thứ quan trọng.
Vương Trạch Vinh bắt tay Tiền Minh Phú rồi nói:
- Cảm ơn anh đã chỉ điểm.
Tiền Minh Phú cười cười một tiếng rồi đi vào trong nhà.
Hôm nay đến nhà Tư Mã Hoành, Vương Trạch Vinh biết ông ta là người quyết tâm xử lý chuyện đường sắt.
Vương Trạch Vinh đang lên xe thì Tư Mã Tú từ nhà chạy ra nói với hắn:
- Bí thư Vương, không ngờ anh nhanh như vậy đã đến tố cáo tôi. Chẳng qua anh cho rằng như vậy có thể xử lý chúng tôi sao? Tôi thấy anh phải cẩn thận đó.
Vương Trạch Vinh không muốn nhiều lời với ả này, hắn không đáp lời mà lái xe rời đi.