Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi ở trước mặt mình, trong lòng Hạng Nam có cảm giác phức tạp: Thằng bé này giờ đã là con rể của mình! Lại nhìn sang Lữ Hàm Yên với vẻ mặt hạnh phúc đang ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, Hạng Nam có chút bất đắc dĩ. Đứa con gái mà vất vả mãi mới tìm được trở về liền biến thành vợ của người khác, Hạng Nam cảm thấy mình không kịp thích ứng.
- Tiểu Mật, Trạch Vinh, các con đã kết hôn thì chính là người một nhà, về sau nhất định phải tương thân tương ái.
Hạng Nam nghiêm túc nói.
Hạng Nam lo Lữ Hàm Yên bị thiệt thòi nên mới nói lời này, tin đồn của Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang cũng đã đến tai lão. Bởi vì quá quan tâm tới chuyện của con gái nên lão đã phái người âm thầm điều tra tình hình của Vương Trạch Vinh. Tổng thể mà nói thì Vương Trạch Vinh cũng không tệ lắm, thế nhưng lại có lời đồn về mối quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang, là một người tinh minh, Hạng Nam không tin giữa hai người này không có vấn đề gì cả. Cũng may là Tiểu Giang đã rời đi nên Hạng Nam ít nhiều cũng thả lỏng được nỗi lòng.
- Trạch Vinh, con vào thư phòng, bố có lời muốn nói với con.
Hạng Nam đứng dậy đi về phía thư phòng.
Vương Trạch Vinh vội vàng đứng lên bước theo sau.
Lữ Hàm Yên liếc mắt nhìn hai người một cái, Hứa Tố Mai kéo nàng ngồi xuống nói:
- Bố con muốn nói cho Trạch Vinh biết một chút tình hình của Hạng gia, con không cần phải lo lắng.
- Ngồi đi, Trạch Vinh, bố chỉ đề xuất một điều, đó là con nhất định phải đối xử tốt với Tiểu Mật, là một người đàn ông thì xã giao là tất yếu, nhưng nhất định phải có chừng mực. Đặc biệt là người trong quan trường, không nên xem thường nữ sắc. Những thất bại thường là thua về điều này đó, con hiểu không?
Hai mắt Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh chằm chằm.
Vừa nghe được lời này, sau lưng Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu đổ mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Hạng Nam đã biết chuyện của mình và Tiểu Giang sao? Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Con sẽ chú ý điều này.
Hạng Nam chỉ vào bao thuốc lá trắng trên bàn, muốn lấy một điếu ra. Loại thuốc lá hẳn là không thể mua được ở bên ngoài, đây là thuốc lá đặc chế.
Vương Trạch Vinh cười cười lắc đầu. Ở trước mặt Hạng Nam, hắn không thể nào thoải mái được.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh có phần gò bó, Hạng Nam cười nói:
- Đều là người một nhà, không cần phải khách khí. Sau này ở đây sẽ là nhà của con.
Tuy rằng nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn chưa thể coi bí thư tỉnh ủy và bố vợ là một được.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Con đã là rể của Hạng gia nên có một số việc muốn cho con biết. Bố còn có hai anh trai và một cô em gái. Tuy rằng hiện giờ chức quan của bố là cao nhất nhưng mà bởi vì không có con trai nhên cả nhà đặt hi vọng vào con của hai người anh trai.
Nghe nói như thế, Vương Trạch Vinh có hơi khó hiểu nói:
- Hiện giờ nam nữ đều giống nhau, sao còn có ý nghĩ như vậy chứ!
Hạng Nam mỉm cười nói:
- Từ xưa tới nay Trung Quốc vẫn lưu truyền chuyện hương hỏa. Cho dù là hiện đại thì những người già sao có thể không có những ý nghĩ như vậy chứ?
Đây là chuyện cơ mật của Hạng gia nên Vương Trạch Vinh chăm chú lắng nghe.
- Trạch Vinh, ông nội của Tiểu Mật còn khỏe mạnh, tuy rằng là lui về hậu trường nhưng vẫn có lực lượng nhất định. Vốn trong nhà coi bố là người để trọng điểm bồi dưỡng, thế nhưng cả đời này ngoại trừ Tiểu Mật thì bố không có ai nối dõi cả, cho nên giờ trong nhà cũng không coi trọng bố lắm. Tuy hiện giờ đã tìm được Tiểu Mật về nhưng dù sao nó cũng là con gái, Hạng gia không thể cho nó trợ lực gì lớn. Do đó nếu con muốn mượn sự trợ giúp của gia tộc thì rất khó.
Hạng Nam sở dĩ nói như vậy chính là muốn nói cho Vương Trạch Vinh biết rằng, tuy đã cưới con gái của Hạng gia, nhưng muốn mượn quyền thế Hạng gia thì rất khó.
Vương Trạch Vinh cũng chưa từng có ý nghĩ mượn quyền thế gì của Hạng gia, nghe xong lời này cười nói:
- Việc này con chưa từng có nghĩ đến.
Từ trước tới nay Vương Trạch Vinh đều dựa vào nỗ lực của bản thân để tiến bộ, tuy rằng có trợ lực không minh bạch nhưng phần lớn vẫn dựa vào chính mình mà tạo thế.
Hạng Nam khen ngợi nói:
- Có ý nghĩ như vậy là tốt, c điều nếu là người của Hạng gia thì cũng không phải không có chỗ để dựa thế, trong một số ít công việc vẫn có thể có trợ giúp.
Thông qua sự giới thiệu của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh đại khái biết được tình hình của Hạng gia, con cả trong Hạng gia tên là Hạng Thành, đang làm phó chủ tịch ủy ban mặt trận thống nhất. Hạng Thành có một con trai tên là Hạng Đào hiện là phó thị trưởng thành phố Bắc Thủy, vợ của Hạng Đào là Lưu Nhược Bình cũng đang công tác ở thành phố Bắc Thủy, là phó cục trưởng cục thương mại. Hạng Nam còn có một người anh thứ tên là Hạng Càn, là phó bí thư tỉnh ủy Hải Châu, vợ của lão đang làm phó chủ tịch liên đoàn lao động tỉnh Hải Châu. Hạng Càn có hai con trai, một người tên là Hạng Quang, hiện là bí thư huyện ủy huyện Ninh Hải, vợ của hắn là Hà Tiểu Ba, đang làm chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ huyện Ninh Hải. Con trai thứ hai tên là Hạng Định, làm bí thư thị đoàn - thành phố Quang Trung tỉnh Hải Châu.
Nghe thấy cả nhà đều là quan chức, Vương Trạch Vinh phải thầm than có gia tộc thật là tốt, tùy tiện chọn một người cũng đều là lãnh đạo.
Hạng Nam còn có một người em gái tên là Hạng Tâm Lam, hiện đang là tổng giám đốc tập đoàn sắt thép Trung Quốc, cũng được coi là một người phụ nữ mạnh mẽ. Chồng của Hạng Tâm Lam tên là Hà Phẩm Tá, mở một công ty tư nhân Lam Thiên chuyên về khoa học kỹ thuật, tự mình làm giám đốc, nghe nói công ty rất lớn. Bọn họ còn có một con gái tên là Hà Viên Hàm hiện đang du học ở nước ngoài.
Giới thiệu xong tình hình người trong nhà, Hạng Nam cười nói:
- Hiện giờ gia tộc đang đặt hi vọng vào Hạng Đào và Hạng Quang, tất cả lực lượng đều dồn vào chuyện này.
Hạng Nam đã thực sự coi Vương Trạch Vinh là người một nhà, cho nên khi nói chuyện cũng không giấu diếm gì nhiều.
Cũng chính vì hiểu rõ Vương Trạch Vinh cho nên ngay cả hai người được gia tộc tuyển định mà Hạng Nam cũng nói cho hắn.
Vương Trạch Vinh có thể thấy được một phương diện cao tầng khác từ lời nói của Hạng Nam. Cuối cùng hắn cũng biết được cái gọi là thân sơ trong nhà quyền thế, chỉ có những người được xem trọng thì mới có thể mượn sức của gia tộc, những người còn lại thì đều phục vụ cho những người đó, chỉ có người được tuyển định thì mới bò được lên trên, toàn bộ gia tộc sẽ là một nơi bảo đảm lớn.
Thấy Vương Trạch Vinh đã hiểu cơ bản tình hình, Hạng Nam cười nói:
- Tuy rằng không mượn được sức người khác, nhưng giờ con cũng là một phần tử của Hạng gia nên cũng sẽ cùng hưởng vinh nhục với Hạng gia!
- Chắc là bọn họ tới rồi, ra ngoài gặp đi.
Hạng Nam mỉm cười nói.
Theo Hạng Nam ra ngoài thư phòng, chỉ thấy trong phòng khách đã có vài người đang ngồi.
- Trạch Vinh đến đây, mẹ giới thiệu cho con một chút.
Hứa Tố Mai cười vẫy Vương Trạch Vinh qua.
Chỉ vào một người phụ nữ khí chất cao quý nói:
- Đây là em gái của bố vợ con Hạng Tâm Lam.
Vừa nghe thấy là Hạng Tâm Lam, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Cháu chào cô.
Từ sau khi Vương Trạch Vinh đi ra, Hạng Tâm Lam vẫn luôn quan sát hắn, nghe thấy lời chào của Vương Trạch Vinh, Hạng Tâm Lam mỉm cười nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi, đều là người nhà cả.
Hứa Tố Mai lại giới thiệu tiếp:
- Đây là Hạng Đào, đây là Hạng Quang, sau này mấy đứa thân cận hơn nhé.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy hai người này đều có khí thế quan chức mạnh mẽ, đặc biệt là Hạng Đào, chắc là do có quan hệ là phó thị trưởng nên cả người toát ra vẻ ngạo mạn.
Một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh mỉm cười tự giới thiệu:
- Vương ca, em là Hạng Định.
Đây chính là mấy người trong Hạng gia đã tới tham gia hôn lễ của mình, bất kể nói thế nào thì Hạng gia vẫn kêu những người trẻ tuổi tới, trong lòng Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy cao hứng.
Đoán chừng là nể mặt hai vợ chồng Hạng Nam cho nên mấy người này cũng có vẻ thân thiết với Vương Trạch Vinh.
Ưu thế duy nhất hiện giờ của Vương Trạch Vinh chính là có thể nhìn thấy quan khí, hắn muốn biết thái độ của mấy người này đối với mình cho nên lén quan sát. Kết quả làm cho hắn có chút thất vọng, trong ba người trẻ tuổi thì ngoại trừ Hạng Định có chút quan khí hướng về phía mình còn đâu của hai người kia lại trái ngược hẳn. Điều này nói lên một vấn đề, hai người này tuy rằng đến đây nhưng không hề chào đón mình.
Hạng Tâm Lam là một thương nhân nên Vương Trạch Vinh không thể nhìn được quan khí của bà, tuy rằng thấy người phụ nữ này đang tươi cười nhưng Vương Trạch Vinh cũng không dám khẳng định người phụ nữ này có thật lòng với mình hay không.
Củ chuối thật!
Vương Trạch Vinh thầm mắng một tiếng, người nhà quyền thế thì rất giỏi sao, không phải chỉ là dựa vào gia tộc chống lưng hay sao, Vương Trạch Vinh này cũng sẽ leo lên được.
Hạng Đào mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, giờ tất cả mọi người đều là người một nhà, sau này có gì cần phải trợ giúp thì chú cứ nói một tiếng.
Hạng Quang cũng cười nói:
- Không ngờ em gái mất tích lâu như vậy, vừa về đã mang theo được một em rể, Trạch Vinh à, chú cần phải đối xử tốt với em gái đó.
Hạng Nam thấy mọi người đã làm quen, nói:
- Hôm nay mọi người coi như làm quen với nhau, Tiểu Đào, Tiểu Quang, hai đứa đều tương đương với lãnh đạo cấp một, nếu thấy Trạch Vinh có chỗ nào không rõ thì nhất định phải chiếu cố nhiều hơn.
Hạng Quang cười nói:
- Nghe nói Trạch Vinh đã làm phó chủ tịch thường trực huyện, năng lực rất mạnh.
Cả nhà cùng ăn một bữa cơm, cũng coi như là Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên làm một nghi thức đầu tiên trong nhà, Vương Trạch Vinh cũng chính thức nhận được sự tán thành của mọi người.
Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:
- Vốn định mời một vài lãnh đạo trong tỉnh tới cho mấy đứa làm quen một chút, nhưng sau ta nghĩ lại chuyện này tạm thời không cần thiết, hiện giờ con đang ở huyện Khai Hà mục đích chính là tôi luyện, quá nhiều trợ lực sẽ không tốt cho con.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hiện giờ ở Khai Hà con cũng không tệ lắm.
Hạng Đào nói:
- Nếu không được thì tới thành phố Bắc Thủy đi.
Hạng Nam nói:
- Hạng Đào à, giờ cháu phải cố gắng làm ra thành tích đi, không có thành tích thì cực kỳ bất lợi cho việc lên chức của cháu. Cho dù có sự trợ giúp của Hạng gia thì cháu cũng phải cố hết sức làm ra một ít thành tích mới được.
Hạng Đào kiêu ngạo nói:
- Cháu chỉ cần kéo được mấy nhà đầu tư lớn tới Bắc Thủy thì sẽ có thành thích rồi. Việc này cháu vẫn luôn tiến hành, đang tiếp xúc với mấy nhà đầu tư lớn ở phía Nam, hơn nữa, nếu cần sẽ kéo tập đoàn sắt thép Trung Quốc vào.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn tham gia quá nhiều vào việc trong nhà Hạng gia, lúc này xem như hắn đã hiểu rõ. Tất cả đều phải lấy Hạng gia làm chủ, hắn chỉ là một người ngoại lại, làm bất cứ chuyện gì cũng phải có lợi cho Hạng gia. Về mặt này thì e là Hạng Nam cũng không có quyền nhiều lắm.
Vốn còn tưởng cưới được con gái một gia tộc quyền thế thì ít nhiều cũng nhận được sự ủng hộ của đại gia tộc. Bây giờ nhìn qua thì ngoài Hạng Nam sẽ không có quá nhiều trợ lực, mấy tên trẻ tuổi này cũng không thể trông cậy được. Cũng không biết hậu trường lớn nhất ở Bắc Kinh kia có thể giúp đỡ hay không, việc này càng nghĩ càng không có khả năng, trừ phi mình bằng vào năng lực phát triển của bản thân khiến cho bọn họ không thể coi thường!