Mãi mới thấy vợ và dì đến, Tiếu Trùng đúng là muốn khóc.
- Sao mãi bây giờ hai người mới đến?
Tiếu Trùng có chút buồn bực mà nói.
- Em gái bận trang điểm nên mãi mới xong.
Cơ Tinh nói.
Tiếu Trùng nhìn em vợ thì thấy đúng là rất đẹp.
- Mau vào đi, anh bố trí vị trí bên cạnh Phó thị trưởng Vương.
Tiếu Trùng mặc dù muốn bố trí hai người ngồi cạnh Vương Trạch Vinh nhưng khi đi tới hắn phải trợn mắt há mồm. Bên cạnh Vương Trạch Vinh đầy người, hầu hết là các cô gái.
Mẹ nó chứ, Tiếu Trùng không khỏi chửi thầm một tiếng.
Vương Trạch Vinh lúc này đang rất buồn bực, ngồi trong đám con gái này, hắn rất thất vọng với Tiếu Trùng. Mặc dù Tiếu Trùng có năng lực mạnh nhưng tổ chức vũ hội này quá loạn. Nhìn chủ nhiệm Ủy ban thể dục tỉnh đang vui vẻ hát, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu:
- Phó thị trưởng Vương, tiếp theo đến lượt em mời ngài nhảy.
- Phó thị trưởng Vương, em chờ đã lâu rồi.
Nghe thấy vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi tức giận, ông thành thằng trai nhảy ư? Vương Trạch Vinh cười cười nói với mọi người:
- Xin lỗi mọi người tôi còn có chút việc cần xử lý.
Hác Duệ Bân sớm phát hiện tình hình không đúng nên vội vàng đi tới nói:
- Phó thị trưởng Vương, ủy ban có việc gấp cần ngài về họp.
Lời này của hắn làm mọi người ngừng nói. Ủy ban có việc gấp thì sao có thể chậm trễ. Vương Trạch Vinh liền nhân cơ hội đi đến bên cạnh Cố Lâm Vũ:
- Chủ nhiệm Cố, ủy ban có việc gấp nên tôi phải về. Có Tiếu Trùng ở đây tiếp anh, anh chơi vui vẻ.
- Phó thị trưởng Vương, không có việc gì, anh có việc thì cứ đi lầm.
Cố Lâm Vũ hát đang hưng phấn nên cười nói.
Vương Trạch Vinh sau khi bắt tay Cố Lâm Vũ liền đi ra. Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, đám lãnh đạo huỵn đều như có hẹn và lấy lý do để rời đi.
Vương Trạch Vinh cười nói với mọi người:
- Mọi người chơi vui vẻ, không cần để ý đến tôi.
Trình Mạc Vân cười nói:
- Chúng tôi đến đây chủ yếu là vì Phó thị trưởng Vương. Phó thị trưởng Vương đi thì chúng tôi còn ở lại đây làm gì.
Thấy Vương Trạch Vinh phải đi, Tiếu Trùng vội vàng chạy tới nói:
- Phó thị trưởng Vương, sao ngài không ở lại chơi.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiếu Trùng rồi nói:
- Cục trưởng Tiếu, con người tôi coi trọng thành tích trong công việc, chỉ cần làm tốt công tác thì tôi sẽ thấy. Hy vọng lần này có thể thành công tốt đẹp.
Thấy Vương Trạch Vinh rời đi, Tiếu Trùng không khỏi thở dài một tiếng. Mấy hôm nay hắn đã chuẩn bị, vốn muốn cho vợ và em vợ đến tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, xem ra không thành công rồi. Sau này không biết còn có cơ hội không?
Nhìn đám phụ nữ ở đây, Tiếu Trùng không khỏi tức giận. Đám đàn bà này dám có suy nghĩ trước mặt ông, xem ra không thu thập một chút là không được.
- Sao lại đi vậy cơ chứ?
Cơ Vũ đi đến bên cạnh Tiếu Trùng rồi nói.
- Hai cô đúng là, trang điểm sao lại lâu như vậy, sao không làm cho sớm? Tôi có phải không báo từ trước đâu?
Tiếu Trùng đúng là rất giận.
- Em nó muốn trang điểm thật đẹp nhưng không ngờ lại bỏ lỡ cơ hội.
Cơ Tinh cũng có chút tiếc nuối. Cô ta đồng ý với việc Tiếu Trùng bảo em gái mình đi dụ dỗ Vương Trạch Vinh. Nhưng cô ta không biết Tiếu Trùng còn tính kế cả cô ta. Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Cơ Vũ thấy rất mất mát.
Vương Trạch Vinh vừa về nhà thì thấy mẹ gọi điện tới. Hắn mặc dù thường xuyên gọi điện về nhà nhưng từ sau khi đến Quán Hà thì hắn vẫn chưa về nhà. Vương Trạch Vinh cảm thấy rất áy náy với bố mẹ.
- Mẹ, có chuyện gì thế?
Muộn như vậy mà gọi điện khiến Vương Trạch Vinh có chút lo lắng.
- Không có chuyện thì không gọi điện cho anh được sao?
Tiền Thanh Phân có chút mất hứng.
Vương Trạch Vinh vội vàng Cát Ny:
- Đâu có, gọi được mà ạ.
- Trạch Vinh, là như thế này, mẹ và bố con đã bàn. Con không thể về huyện Khai Hà thì mẹ và bố con định đến Quán Hà thăm con một chút. Con thấy như vậy được không?
Đối với việc Vương Trạch Vinh lên làm Phó thị trưởng, Tiền Thanh Phân rất hãnh diện với mọi người.
- Con bố trí xe đến đón bố mẹ.
Vương Trạch Vinh rất vui vì bố mẹ đến thăm mình.
- Vậy có ảnh hưởng đến công tác của con không?
Tiền Thanh Phân bây giờ rất quan tâm đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh:
- Không có gì, bố mẹ đến đây chơi mà ạ.
Vương Trạch Vinh dập máy xong liền gọi đến cho Lưu Kiến ở Thành phố Hoa Khê. Lưu Kiến bây giờ đã là Thị trưởng Thành phố Hoa Khê. Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, tôi đang chuẩn bị gọi điện nói chuyện với cậu, không ngờ cậu lại gọi tới trước.
- Ha ha, Lưu ca, tôi gọi điện tới là làm phiền anh một việc. Anh có thể phái một chiếc xe đưa bố mẹ tôi đến Quán Hà không?
- Việc nhỏ mà, cậu yên tâm, tôi sẽ bố trí.
Lưu Kiến cười nói:
- Đúng rồi Trạch Vinh, tôi đang định nói chuyện với cậu. Tình hình Hoa Khê rất phức tạp, tôi một mình đến đây nên bị xa lánh. Cậu vốn là người huyện Khai Hà, tôi biết cậu có không ít bạn, giới thiệu những người này với tôi nhé.
Nghe thấy vậy, Vương Trạch Vinh liền cẩn thận suy nghĩ. Lưu Kiến phải mở miệng nhờ vả thì có thể thấy hắn gặp khó khăn trong công tác như thế nào.
- Lưu ca yên tâm, việc này tôi tìm hiểu trước rồi gọi điện lại cho anh.
Lưu Kiến biết Vương Trạch Vinh muốn liên lạc với người quen nên cười nói:
- Vậy cảm ơn nhiều.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Lữ Khai Trung.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi thì Lữ Khai Trung lên làm Phó bí thư huyện ủy Khai Hà. Tiền đồ của hắn vốn rất tốt nhưng không ngờ Lý Duy Hà lại đột nhiên bị bệnh, ngay sau đó không ngừng có người mới đến huyện Khai Hà. Lữ Khai Trung không có chỗ dựa nên bị gạt sang bên. Hắn bây giờ mặc dù là Phó bí thư huyện ủy nhưng không có bao nhiêu quyền lực:
- Ai đó?
Lữ Khai Trung nằm trên giường mà nghe điện:
- Ha ha, lão Lữ, ngủ rồi ư?
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Trạch Vinh.
Lữ Khai Trung ngồi bật dậy. Vợ hắn thấy hắn cởi trần liền lấy áo phủ lên cho hắn.
Lữ Khai Trung rất kích động, hắn luôn chú ý tình hình của Vương Trạch Vinh. Gần đây chuyện Vương Trạch Vinh trở thành thường vụ thị ủy thì hắn cũng biết. Lữ Khai Trung vốn định gọi điện hỏi một câu nhưng lại sợ Vương Trạch Vinh sớm không cần bọn họ.
- Gần đây anh thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Trạch Vinh, tình hình của tôi bây giờ rất không tốt.
Nếu Vương Trạch Vinh đã hỏi, Lữ Khai Trung cũng không giấu, trực tiếp nói ra điểm khó của mình. Vương Trạch Vinh hỏi qua tình hình Thành phố Hoa Khê rồi nói với Lữ Khai Trung:
- Lão Lữ, Thị trưởng Lưu Kiến là người từ Quán Hà điều tới, người này cũng được và có quan hệ với tôi. Tôi sẽ giới thiệu Lưu Kiến với anh.
Lữ Khai Trung đương nhiên biết Lưu Kiến là Thị trưởng được điều từ Quán Hà đến. Hắn vốn nghĩ đến việc thông qua Vương Trạch Vinh để dựa vào Lưu Kiến. Chỉ cần dựa vào Lưu Kiến thì mình lại có chỗ dựa. Nhưng hắn lại lo lắng Lưu Kiến và Vương Trạch Vinh có mâu thuẫn. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lữ Khai Trung cảm kích nói:
- Trạch Vinh, cảm ơn.
Lữ Khai Trung bỏ điện thoại xuống liền không còn buồn ngủ nữa. Nghĩ đến việc mình một lần nữa sẽ phát triển, Lữ Khai Trung rất vui mừng.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Lữ Khai Trung xong liền gọi cho trưởng ban Tuyên giáo Hoa Khê Lật Tuấn Tường. Bộ máy Thành phố Hoa Khê đã bị điều chỉnh vài lần. Những người Lý hệ, Mã hệ bị phân tán nhiều, trong Thị ủy chỉ còn lại một mình Lật Tuấn Tường là người cũ. Theo tình hình hiện nay thì Lật Tuấn Tường không dựa vào ai:
- Lật ca, đã lâu không nói chuyện với anh.
- Ha ha, Trạch Vinh à, mặc dù không liên lạc nhưng tôi vẫn chú ý đến tình hình của cậu. Chúc mừng cậu đã trở thành thường vụ.
Lật Tuấn Tường không khỏi thầm than thở. Trước đây mình là lãnh đạo thị ủy, Vương Trạch Vinh mới là bí thư xã, bây giờ mới hơn năm mà mình đứng im tại chỗ, Vương Trạch Vinh đã là thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng.
- Lật ca, hôm nay gọi điện cho anh thì tôi cũng không muốn giấu. Thị trưởng Thành phố Hoa Khê là bạn tốt của tôi, hy vọng anh có thể ủng hộ.
Lật Tuấn Tường cười nói:
- Tên này, nói chuyện vẫn trực tiếp như vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quan hệ giữa anh và tôi chắc không cần phải vòng vo mà.
Lật Tuấn Tường rất thích nghe lời này của Vương Trạch Vinh. Hắn vốn rất coi trọng Vương Trạch Vinh. Thời gian này hắn rất chú ý đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh, hắn thấy Vương Trạch Vinh có tiềm lực và chỗ dựa rất mạnh. Nghe thấy lời này, hắn cảm thấy nếu Lưu Kiến là người cùng hệ với Vương Trạch Vinh, vậy dựa vào Lưu Kiến tức là dựa vào Vương Trạch Vinh. Chỉ cần Vương Trạch Vinh phát triển, hắn nhất định sẽ kéo mình lên:
- Được, tôi sẽ hẹn Lưu Kiến dùng cơm.