Vương Trạch Vinh đội mũ, đeo kính dâm như một nhà kinh doanh bình thường. Hai người Lý Minh Quốc và Thổ Bính cùng đi.
Sau khi đến Hải Đông, đây là lần đầu Vương Trạch Vinh lấy thân phận dân chúng mà đi lại trên đường.
Lý Minh Quốc vẫn đi theo Vương Trạch Vinh, y biết thân thủ của Vương Trạch Vinh rất được nên khá yên tâm. Nhưng Thổ Bính thì khác, y không rõ tình hình của Vương Trạch Vinh, lần này được chọn từ trong nhiều người mà thành vệ sĩ của Vương Trạch Vinh, y có chút khẩn trương.
Thấy Thổ Bính như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tự nhiên chút, đừng khẩn trương như vậy, cậu như thế thì chắc có người nhận ra đấy.
Lý Minh Quốc cũng cười nói.
- Cậu yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Nghe hai người nói thế, Thổ Bính mới thả lỏng mình một chút, chẳng qua ánh mắt vẫn rất cảnh giác nhìn xung quanh.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và không nói nữa, dù sao đây cũng là công việc của bọn họ.
- Bí thư Vương, đi một lúc rồi, chúng ta vào quán nghỉ chút chứ?
Lý Minh Quốc nhỏ giọng nói vớ Vương Trạch Vinh.
Thấy đằng trước có công viên nhỏ, Vương Trạch Vinh nói:
- Ừ, sang kia ngồi một chút.
Hôm nay đi từ sáng nên chưa ăn sáng. Vương Trạch Vinh thấy bên cạnh có hàng canh lạnh Nam Điền liền nói:
- Anh lấy cho mỗi người một bát.
- Ngồi nghỉ đi.
Vương Trạch Vinh thấy Lý Minh Quốc chạy đi mua đồ liền vẫy tay ra hiệu cho Thổ Bính ngồi xuống.
- Sao rồi, cậu quen chưa?
Vương Trạch Vinh khá hài lòng với Thổ Bính.
- Tôi cũng quen rồi.
Thổ Bính một bên nói chuyện, một bên cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Từ hành vi này của Thổ Bính, Vương Trạch Vinh có thể thấy y chuyên nghiệp hơn Lý Minh Quốc.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh mọi người. Hắn chỉ thấy một cậu thanh niên đang đỡ một chiếc xe đạp, một cô nữ sinh đang khẩn trương ngồi trên xe mà tập đi.
Nhìn hai người như vậy, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Xem ra cậu nhóc kia mới có quan hệ tốt mới cô gái kia, đỡ eo cô gái mà có vẻ rất khẩn trương.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người mà đột nhiên nghĩ tới những năm tháng đại học của mình, hắn nhớ có một lần vào 11h tối, lúc ấy có một cô nữ sinh cùng lớp chạy tới nhờ hắn giúp cô tập đi xe đạp, kết quả hắn lại nói:
- Muộn như vậy học gì chứ, sáng mai đi.
Sau câu nói đó, cô nữ sinh kia đã không thèm để ý đến hắn.
Bây giờ nghĩ lại Vương Trạch Vinh lại có chút buồn cười. Lúc ấy sao hắn ngu như vậy? Cô gái kia cũng đẹp mà.
Bây giờ không biết cô nữ sinh đó như thế nào rồi.
- Bí thư Vương, ăn cho mát.
Lý Minh Quốc cầm một bát đưa tới.
Cầm bát, Vương Trạch Vinh uống một ngụm rồi nói:
- Mùi vị hơi kém một chút.
- Đây có lẽ là học ở bên đó.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
Nhưng khi bọn họ đang nói chuyện thì chỉ thấy đằng trước đột nhiên có một người đi tới, sau đó là tiếng đấm đá làm Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.
Xuất hiện tình hình như vậy, Thổ Bính lập tức chắn trước mặt Vương Trạch Vinh mà cảnh giác nhìn phía trước.
Lý Minh Quốc cũng đã đi ra chắn sau lưng Vương Trạch Vinh.
Hai người một trước một sau che chắn cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh sau khi giật mình liền nhìn đám người kia.
Thấy ba người Vương Trạch Vinh có vẻ không dễ chọc vào, một tên thanh niên lnto với Vương Trạch Vinh:
- Tập đoàn Thiên Ưng xử lý công việc, người không liên quan mời rời đi.
Lời này làm Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, Tập đoàn Thiên Ưng có việc làm ở đây sao.
Nhìn người đàn ông trung niên bị đánh gục ngã xuống mặt đất, Vương Trạch Vinh không thấy việc xử lý công việc như vậy bao giờ.
Lý Minh Quốc lúc này đã xông lên phía trước.
Y biết tính cách của Vương Trạch Vinh, thấy việc này thì Vương Trạch Vinh không thể bỏ mặc.
Đỡ người kia dậy, Lý Minh Quốc vội vàng nói:
- Mau đưa đến bệnh viện.
Dù là Lý Minh Quốc hay Thổ Bính khi thấy thân thủ đám người kia đều không quá coi trọng.
- Mau gọi điện.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc.
Vương Trạch Vinh lúc này thấy xung quanh có chút khác lạ, còn có một số người vây tới, nhưng nghe thấy tên Tập đoàn Thiên Ưng thì lại sợ hãi tản đi.
Thấy đám người Vương Trạch Vinh không nhìn đến mình, tên thanh niên cầm đầu tức giận nói:
- Đánh hết cho tao.
Nghe lệnh, mấy tên thanh niên đều lấy búa, dao sau lưng vung lên lao về phía đám người Vương Trạch Vinh.
Bây giờ Vương Trạch Vinh rất tức giận. Ở đất Hải Đông không ngờ còn có kẻ cầm vũ khí hoành hành.
Lúc này Thổ Bính đã động.
Y rất nhanh lao về phía đám người kia, như hổ rơi vào đàn cừu.
Vương Trạch Vinh coi như mở rộng tầm mắt, Thổ Bính này rất lợi hại, đi qua đâu là ở đó không ngừng có tiếng kêu thảm thiết.
Nhìn đám người kia ngã xuống, Vương Trạch Vinh cũng có chút giật mình vì cách đánh của Thổ Bính.
Vương Trạch Vinh vốn định bảo Thổ Bính chú ý lực nhưng cuối cùng đã nhịn lại. Thổ Bính nhận nhiệm vụ chỉ có một chỉ cần nguy hiểm đến tính mạng của hắn là có thể dùng thủ đoạn cực đoan. Đám người này cầm dao, búa xông tới, vậy là đủ điều kiện áp dụng biện pháp mạnh tay.
Vương Trạch Vinh đang định nói chuyện thì thấy tên thanh niên cầm đầu kia đang rút điện thoại di động ra lớn tiếng gọi thêm người.
- Hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc.
Còn chưa có kết quả, Vương Trạch Vinh phát hiện mấy chiếc xe lao tới, rất nhanh mấy chục tên thanh niên cầm vũ khí lao tới.
Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh không biết nói gì.
Nhìn đám đồng bọn bị đánh ngã dưới mặt đất, đám người mới tới không vội vàng xông lên.
- Hổ ca, anh em gặp kẻ cứng tay rồi.
Tên thanh niên nằm trên mặt đất tức giận nói.
Nhìn Vương Trạch Vinh, tên cầm đầu mới tới trầm giọng nói:
- Đạo nào tới đây?
- Bạch đạo.
Lý Minh Quốc trầm giọng nói.
Tên cầm đầu nói:
- Giám đốc Tra rất quen với Chủ tịch Tập đoàn Thiên Ưng.
Thấy ba người này có thể đánh ngã hết người bên mình, tên này khá cẩn thận. Hơn nữa nghe Lý Minh Quốc nói, y càng thêm cẩn thận, y vội vàng nói tên giám đốc Sở công an Hải Đông yy ra.
- Đừng nói nhiều, việc này rốt cuộc là như thế nào?
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Ha ha, không có gì, thằng nay xung đột trong kinh doanh với bọn tôi mà thôi.
Lúc này xe cấp cứu đã tới, chỉ thấy mấy bác sĩ từ trên xe xuống lớn tiếng nói:
- Người bị thương ở đâu?
Xe cấp cứu vừa tới thì một xe cảnh sát cũng tới. Mấy cảnh sát nhanh chóng chạy đến thì thấy nhân viên của Tập đoàn Thiên Ưng.
Thấy tên cầm đầu, mắt tên cảnh sát sáng lên vội vàng nói:
- Giám đốc Hoàng, không ngờ lại gặp anh ở đâu. Lần trước tớ tập đoàn các anh, nghe nói anh đi công tác. Lần nào tìm cơ hội tụ tập chứ?
- Ha ha, lão Đan, công việc mà.
Hai người rõ ràng rất quen thuộc nên đứng nói chuyện vài câu.
- Giám đốc Hoàng, có việc gì vậy?
Cảnh sát Đan thấy đám người nằm trên mặt đất liền nhíu mày nói.
- Anh thấy đó, nhân viên chúng tôi đang làm nhiệm vụ thì không biết đám người này từ đâu ra đánh người bọn tôi. Bọn họ nói là bạch đạo.
Họ Đan trừng mắt nhìn đám người Vương Trạch Vinh, mặc dù thấy Vương Trạch Vinh quen quen nhưng không rõ đã thấy ở đâu.
- Các anh ở cơ quan nào?
Họ Đan nói.
Vương Trạch Vinh nhíu mày, cảnh sát làm việc sao không hỏi nguyên nhân sự việc?
Tập đoàn Thiên Ưng này rõ ràng là đám xã hội đen trá hình, vậy mà Đồn công an không ngờ lại quan hệ tốt với chúng như vậy. Vương Trạch Vinh có thể tưởng tượng ra cảnh sát và xã hội đen cấu kết với nhau.
Lúc trước nghe nói Hải Đông có ba thế lực lớn nhất, một là xã hội đen, Vương Trạch Vinh cảm thấy nhất định phải có biện pháp mạnh với đám Hải Đông này.
Muốn đánh xã hội đen thì phải rửa sạch hệ thống chính pháp.
Chuyện hôm nay Vương Trạch Vinh thấy tận mắt. Bởi vì như vậy nên hắn biết để Hải Đông có thể có hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp thì quyết không thể để xã hội đen tồn tại.