- Không ngờ em nấu ăn ngon như vậy.
Vương Trạch Vinh khen tài nấu ăn của Tiểu Giang. Tiểu Giang luôn tỏ rõ năng lực và sự khôn khéo, nhưng ai ngờ được nàng còn có tài này chứ?
- Em sống có một mình nếu không tự làm thì ai nấu cho. Ai giống anh, đi đến đâu cũng có người mời.
Trong mắt Tiểu Giang đầy vẻ vui mừng. Vương Trạch Vinh khen làm nàng rất vui.
- Sinh nhật vui vẻ.
Vương Trạch Vinh giơ chén rượu lên nói với Tiểu Giang.
- Cảm ơn.
Tiểu Giang uống hết rượu trong chén.
Nhìn Tiểu Giang lúc uống rượu cũng rất đẹp, trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh trở nên si mê.
Tiểu Giang đứng dậy bật nhạc, trong phòng vang lên tiếng nhạc du dương.
Ngồi xuống ghế, Tiểu Giang cười nói:
- Đây là sinh nhật lần đầu tiên trong đời em cùng người đàn ông mình yêu. Em rất vui.
Lời này của Tiểu Giang làm Vương Trạch Vinh không biết nên trả lời ra sao. Lúc đến thấy chỉ có 2 người, Vương Trạch Vinh biết ý của Tiểu Giang rồi.
- Nhìn mặt anh kìa, sợ em ăn thịt anh à.
Tiểu Giang nũng nịu nói.
-... Gần đây em cũng rất bận, anh mời em một chén.
Vương Trạch Vinh nâng chén lên uống cạn.
- Hừ, muốn chuốc say người ta sao?
Uống cạn chén, mặt Tiểu Giang đỏ hồng lên đến mê người.
Vương Trạch Vinh vẫn không hiểu tính cách của Tiểu Giang. Hắn biết Tiểu Giang không hài lòng vì việc mình muốn lấy Lữ Hàm Yên.
Sau khi uống vài chén rượu, Tiểu Giang lẳng lặng nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em vẫn thấy kỳ quái sao trước kia không túm chặt lấy anh?
Vương Trạch Vinh biết nàng đang muốn nói khi làm ở Văn phòng Đảng chính. Hắn cười nói:
- Lúc ấy anh là một kẻ kém cỏi, có ai để ý đến chứ?
Tiểu Giang lắc đầu nói:
- Không đúng, anh bây giờ và trước kia chính là hai người khác nhau. Anh không biết trước đây mình không phải như thế này. Trước đây anh luôn mang cái đuôi làm người. Ai cũng nói anh không thể làm lên nghiệp lớn. Bây giờ anh như đổi thành người khác, điều này khiến mọi người đều không hiểu.
- Cho nên mới nói chỉ có Hàm Yên là thực sự yêu một nhân vật nhỏ bé này.
Đây là điểm mà Vương Trạch Vinh yêu Lữ Hàm Yên. Cũng không biết tại sao mà Lữ Hàm Yên vẫn yêu Vương Trạch Vinh. Dù là mẹ nàng kiên quyết phản đối nhưng Lữ Hàm Yên không thay đổi.
Tiểu Giang thở dài một tiếng, trong lòng nàng không khỏi bội phục ánh mắt của Lữ Hàm Yên.
- Anh thật sự quyết định sẽ kết hôn với cô ấy?
Tiểu Giang như vô tình mà hỏi.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bố anh cũng hy vọng anh sớm lấy vợ.
- Em biết mà, anh đã ở nhà người ta, không lấy thì sao được.
- Cái này...
Mặt Vương Trạch Vinh hơi đỏ lên. Tiểu Giang đúng là gì cũng biết.
- Hừ, anh cho rằng việc làm không ai biết sao. Cả xã đều biết.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nói:
- Việc này em phải nhắc nhở anh. Tình hình bây giờ là cơ hội ngàn năm có một với anh, lãnh đạo tỉnh ủy đã khen ngợi công việc của xã Hoàn Thành. Hơn nữa lại xuất hiện Phó Kiến Quân, thành tích của anh ở ngay trước mặt nên chuyện đề bạt chỉ là sớm hay muộn. Vào lúc này anh phải rất chú ý.
Lời này của Tiểu Giang làm Vương Trạch Vinh cảm động. Tiểu Giang luôn suy nghĩ cho hắn.
- Anh sẽ chú ý.
- Không phải em nói anh. Phải đặt sự tiến bộ lên hàng đầu. Không phải là phụ nữ sao, anh mà lên chức thì loại phụ nữ nào chẳng có.
Tiểu Giang nói vậy làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra, hắn có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ này.
- Sao thế, chưa nhìn người ta bao giờ à?
Tiểu Giang trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, không ngờ lời này cũng có thể phát ra từ miệng Tiểu Giang.
- Em nghe nói trên huyện đang bàn tán anh vào thường vụ huyện ủy. Đây là chuyện lớn đối với anh. Nếu có thể thành công thì đây là bước tiến lớn của anh. Anh sẽ có không gian phát triển lớn hơn nữa. Vì thế anh phải chú ý mọi hành động lời nói của mình, không thể để ai nắm được nhược điểm.
Lời này như từ bậc bề trên nói ra vậy. Vương Trạch Vinh rất bội phục suy nghĩ của Tiểu Giang.
Nghe xong nàng nói, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ những hành vi thời gian gần đây của mình, hắn không khỏi bội phục khả năng quan sát của Tiểu Giang. Từ lúc thấy được quan khí, Vương Trạch Vinh vô cùng thuận lợi. Bởi vì quá thuận lợi nên mất đi sự cảnh giác về nhiều mặt. Mà đây là tối kỵ trong chốn quan trường.
- Cảm ơn em.
Vương Trạch Vinh chân thành nói.
- Ai cần anh cảm ơn. Nửa đời sau của em phụ thuộc vào anh. Anh mà ngã thì em cũng không tốt được.
Tiểu Giang giả vờ không quá để ý. Thấy Vương Trạch Vinh nghe mình nói, nàng rất vui.
Đối với việc Vương Trạch Vinh ngủ ở nhà Lữ Hàm Yên, Tiểu Giang mới đầu rất ghen ghét.
Khi nằm một mình nghĩ đến tình cảm giữa ba người, nàng rất muốn được ở bên Vương Trạch Vinh. Dù nói như thế nào thì hai người người ta cũng đã trải qua thử thách, mình nửa đường xen vào mà thôi. Mà cẩn thận nói tình cảm của mình và Vương Trạch Vinh có một phần lợi ích nữa chứ.
Tiếng nhạc trong phòng rất du dương, trong lúc nhất thời hai người ngồi im lặng mà hưởng thụ.
Tiểu Giang uống khá tốt nhưng sau mấy chén đã làm mắt nàng trở nên mơ hồ. Tiểu Giang nũng nịu nói với Vương Trạch Vinh:
- Sao không mời em nhảy một điệu.
- Cái này...
Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang...
- Này cái gì mà này.
Tiểu Giang đi tới kéo Vương Trạch Vinh đứng dậy rồi ôm eo hắn.
Hai người bắt đầu nhảy theo điệu nhạc.
Từ từ di chuyển thật cẩn thận, Vương Trạch Vinh sợ dẫm vào chân Tiểu Giang.
- Thả lỏng người.
Tiểu Giang nhẹ nhàng nói.
Thấy Vương Trạch Vinh khẩn trương như vậy, Tiểu Giang nói:
- Anh khẩn trương gì chứ, ai ăn thịt anh đâu. Mà sao phải tránh xa em như vậy?
Lời này của nàng rõ ràng có ý khiêu khích.
Tay Vương Trạch Vinh đặt trên eo Tiểu Giang thật ấm, mặc dù cách lớp quần áo nhưng cảm giác rất tuyệt.
Vương Trạch Vinh đã có chút tình cảm với Tiểu Giang. Chẳng qua bây giờ có Lữ Hàm Yên ở giữa nên hắn luôn phải giữ mình. Nhưng bây giờ trong phòng chỉ có hai người, càng đáng chết là Tiểu Giang thoải mái như vậy khiến đạo phòng tuyến trong lòng Vương Trạch Vinh rất nhanh bị phá vỡ.
- Nhảy với em thật tuyệt.
Lúc này Tiểu Giang như con chim nhỏ nép sát người vào Vương Trạch Vinh.
Tiểu Giang rất đẹp. Theo Vương Trạch Vinh biết thì có không ít người theo đuổi nàng. Nhưng vẫn chưa có lời đồn là nàng đã yêu ai. Tiểu Giang chính là một người phụ nữ truyền thống.
Nhẹ nhàng kéo tay Vương Trạch Vinh đặt lên mông mình, hai tay Tiểu Giang ôm cổ Vương Trạch Vinh. Thân thể hai người rất nhanh dán sát vào nhau.
Vừa nhảy, hai người cũng có thể cảm nhận được đụng chạm mà cơ thể đối phương mang tới.
Chút vướng bận trong lòng Vương Trạch Vinh đã sớm bay đi tận đâu rồi. Tay hắn cũng bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể Tiểu Giang.
- Yên tâm, em không ép anh phải lấy em.
Tiểu Giang nói rất nhẹ nhưng như xuân dược đối với Vương Trạch Vinh.
Nhìn Tiểu Giang dịu dàng như vậy, nhìn gương mặt trắng hồng và đôi môi đỏ chót của nàng, Vương Trạch Vinh không nghĩ được nhiều nữa. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng Tiểu Giang. Hôm nay nàng chuẩn bị thật tỉ mỉ đã không phí công. Tiểu Giang vui mừng hôn lại đối phương.
Tiểu Giang rõ ràng không có kinh nghiệm nên chỉ biết làm theo Vương Trạch Vinh. Lưỡi hai người đã quấn lấy nhau.
Tiểu Giang cảm thấy cả người bắt đầu ngứa ngáy khi chiếc lưỡi nóng bỏng của Vương Trạch Vinh quấn lấy lưỡi mình. Cả người nàng mềm nhũn đi giống như Vương Trạch Vinh có một lực lượng rất mạnh khiến nàng phải phụ thuộc vào hắn. Nàng không còn chút sức lực nào mà chống lại. Tiểu Giang chỉ có thể nhắm mắt mà hưởng ứng.
Thời gian như dừng lại, trong phòng chỉ còn tiếng âm nhạc du dương.
Khi môi hai người rời nhau, Tiểu Giang rên rỉ một tiếng rồi nói:
- Thật đẹp.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã hơi tỉnh táo lại rồi nói với Tiểu Giang:
- Làm như vậy không tốt với em đâu.
- Em không cần biết, dù sao em chỉ đi theo anh. Anh phát triển thì em phát triển, anh đi xuống em sẽ đi xuống. Cho dù làm tình nhân bí mật của anh, em cũng làm.
Hai mắt Tiểu Giang chan chứa tình cảm.
Nàng khẽ hôn lên mặt Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em không kém vợ anh đâu.
Vương Trạch Vinh một lần nữa ôm chặt lấy Tiểu Giang. Nếu nàng đã nói như vậy thì hắn cũng không phải làm Liễu Hạ Huệ.
Lần này hai người càng thêm kích thích, Vương Trạch Vinh xoa mạnh mông Tiểu Giang.
Tiểu Giang sao có thể chịu được động tác khiêu khích của Vương Trạch Vinh, nang nhẹ nhàng nói:
- Ôm chặt lấy em.
Hai người đi theo điệu nhảy tiến dần đến trước giường của Tiểu Giang.
Vương Trạch Vinh nói nhỏ bên tai Tiểu Giang:
- Em không hối hận?
Tiểu Giang đẩy Vương Trạch Vinh nằm xuống giường và nhào tới.
Quần áo rất nhanh được cởi ra, Vương Trạch Vinh ôm chặt lấy cơ thể đầy quyến rũ và thơm ngát của Tiểu Giang.
Đây là một cơ thể đầy đặn, dưới ánh sáng hiện ra cơ thể trắng nõn. Tiểu Giang đẹp không kém gì Lữ Hàm Yên, lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh đã bốc lên rất cao.
Môi hai người quấn lấy nhau, tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên.
Khi bảo bối cứng rắn của Vương Trạch Vinh tiến vào trong cơ thể của Tiểu Giang, trong nháy mắt khi kích tình vang lên, Vương Trạch Vinh trở nên điên cuồng. Đây là giây phút quá tuyệt với.
Hai người dùng hết sức dâng hiến tình cảm mãnh liệt của mình cho đối phương. Vào giờ phút này chỉ có tình dục để Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang theo đuổi.