Đồ Nam Hùng nghiêm túc nói:
- Bí thư Vương, Hải Đông là thành phố rất quan trọng của Trung Quốc, nơi này có đủ loại ưu thế, chỉ cần đi theo tinh thần của Trung ương, đoàn kết xung quanh thành ủy thì nhất định có thể làm tốt công việc. Tôi cho rằng công tác của Ban Tuyên giáo chỉ cần dựa theo tinh thần của thành ủy, không đi khỏi quỹ đạo thì sẽ thực hiện tốt. Theo cá nhân tôi cho rằng tất cả công việc phải nắm bắt rõ tinh thần Trung ương và thành ủy thì mới có thể làm, mới có lý, mới có lợi.
Đồ Nam Hùng không nói công việc cụ thể, nhưng lời này lại nhấn mạnh theo sát Trung ương và thành ủy.
Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ từ Đồ Nam Hùng mà nghe ra điều gì. Đồ Nam Hùng nói rất đúng, phải làm theo tinh thần Trung ương thì nhất định không xảy ra chuyện lớn.
Vương Trạch Vinh vẫn nhìn quan khí của Đồ Nam Hùng và thấy khi đối phương nói lời này thì quan khí càng cố dựa vào hắn hơn nữa.
Nghe tới đây Vương Trạch Vinh cũng không tỏ thái độ mà chỉ khẽ gật đầu.
Thường lão thái thái lúc này khá khẩn trương. Sau khi Thường lão mất, bà phải dùng rất nhiều quan hệ đưa con trai tới Hải Đông, vốn định làm gì đó ở Hải Đông nhưng kết quả Hải Đông vẫn do Lô Ninh Quốc khống chế chặt, con bà không phải người Lô hệ, dù muốn dựa vào thì Lô Ninh Quốc cũng không nhận. Chủ yếu do Lô Ninh Quốc có quá nhiều tài nguyên. Big Vương Trạch Vinh đến Hải Đông thì cơ hội là rất lớn.
- Trạch Vinh, nhớ lúc trước tôi từng công tác với Hạng lão, những tình hình năm đó như vẫn ngay trước mặt.
Thường lão thái thái thở dài nói.
Vương Trạch Vinh cũng tỏ vẻ nghiêm túc:
- Tình cảm của thế hệ trước, bây giờ chúng tôi nhất định phải thừa kế tốt.
Thường lão thái thái lập tức nở nghiên cứu. Bà biết Vương Trạch Vinh coi như đồng ý để Đồ Nam Hùng làm Trưởng ban Tuyên giáo.
Mục đích chính của Thường lão thái thái chính là mong được Vương Trạch Vinh tán thành. Bà biết rõ chuyện ở Hải Đông nếu Vương Trạch Vinh không gật đầu, bà có hoạt động như thế nào ở Bắc Kinh cũng vô dụng. Câu nói kia của Vương Trạch Vinh đã tỏ rõ thái độ của hắn. Bây giờ được Vương Trạch Vinh tán thành, sau đây mình hoạt động một chút ở Bắc Kinh thì tin rằng sẽ thành công.
Sau khi ăn xong, Vương Trạch Vinh liền về nhà Tiểu Giang.
Sau khi Vương Trạch Vinh đi, Thường lão thái thái nhìn Đồ Nam Hùng mà nghiêm túc nói:
- Lão nhị, anh thấy rõ chưa, Vương Trạch Vinh bây giờ như mặt trời giữa trưa, tiền đồ của cậu ta không chỉ như thế này mà thôi. Chỉ cần theo sát cậu ta thì tương lai của anh sẽ rộng mở.
Thường lão thái thái nói:
- Mẹ, Vương Trạch Vinh sau khi đến Hải Đông thoáng cái khiến nhiều người bị bắt như vậy đã làm mất lòng rất nhiều người.
Thường lão thái thái cười nói:
- Anh phải biết quốc gia chúng ta là gì, cấp trên nói anh được là được, nói không được là không được. Quan chức bên dưới có thể lầm gì chứ, bây giờ một công tác rất quan trọng của Trung Quốc là chống hủ bại. Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ vẫn giơ cao ngọn cờ này. Anh nghĩ Vương Trạch Vinh thích làm mất lòng người sao? Sai rồi, nhờ ngọn cờ này mà Vương Trạch Vinh không ngừng lên chức đó.
Đồ Nam Hùng không nghiên cứu mấy về việc này nên hỏi.
- Không nói nơi khác, chỉ Hải Đông thì nhiều quan chức cũng có chỗ dựa. Vương Trạch Vinh làm như vậy thì đã đắc tội không ít người. Đây là tự tạo phiền phức cho mình thì sao có thể tiến lên?
Thường lão thái thái lắc đầu nói:
- Mẹ không sống được mấy năm nữa, tất cả phải do các con tự nghiền ngẫm. Anh đó, có khi nhìn vấn đề chỉ ở bề ngoài, trung tâm vấn đề lại không thấy. Mẹ nói với anh một chút. Hải Đông là đâu? Hải Đông là địa bàn của ai? Mấy điểm này anh nghiên cứu chưa? Bây giờ Hải Đông là như thế nào? Vương Trạch Vinh làm như vậy thì Hải Đông liền thả lỏng ra, các thế lực có thể tiến vào. bây giờ Lão bí thư mất thì đến lúc mới cũ thay đổi. Vương Trạch Vinh làm mất lòng ai, người được lợi là ai?
Nghe Thường lão thái thái giải thích, Đồ Nam Hùng hiểu ra đôi chút.
- Quả nhiên là vậy, nhìn thì đắc tội nhiều người nhưng đều là người không có lực lượng mạnh, dù có lực lượng cũng là quá khứ rồi.
Thường lão thái thái lúc này mới cười nói:
- Anh có thể hiểu là tốt rồi. Vương Trạch Vinh ra tay chẳng lẽ là tùy tiện ư? Nhất định phải thấy rõ điểm trung tâm, y càng đả kích các thế lực Hải Đông, Trung ương càng đánh giá cậu ta làm tốt, đây là thánh tích rất lớn. Anh xem đi, thế lực đám thiếu gia cũng sẽ bị thương nặng. Mẹ nói rồi, đừng qua lại với bọn chúng, con cần làm là theo sát Vương Trạch Vinh, báo cáo nhiều hơn.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Vương Trạch Vinh đã về đến nhà Tiểu Giang.
Sau khi hai mẹ con Tiểu Giang tới Hải Đông, Vương Trạch Vinh cũng thường xuyên đến đây.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, bảo mẫu liền rót trà mang lên.
Bảo mẫu đi theo Tiểu Giang nhiều năm nên không cần phải lo về sự trung thành.
- Phu nhân ra ngoài, nghe nói là liên hệ trường cho cháu bé.
Bảo mẫu nói.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Chị đi làm việc đi.
- Bí thư Vương, việc ngài yêu cầu chúng tôi đã làm tốt. Tôi có tình hình rất quan trọng cần báo cáo với ngài.
Vương Trạch Vinh vừa tắm xong đi ra thì nhận được điện của Giang Hùng Cường.
Nhanh như vậy đã có tình hình?
Điều này làm hắn phải đánh giá lại năng lực của Giang Hùng Cường.
Vương Trạch Vinh đến một quán trà mà gặp Giang Hùng Cường.
Vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy Giang Hùng Cường đã sớm tới.
- Có tình huống gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Cầm tài liệu mà Giang Hùng Cường đưa tới, Vương Trạch Vinh thấy có không ít bức ảnh.
Giang Hùng Cường chỉ vào một người phụ nữ trong đó mà nói:
- Đây là Trương Mỹ Thiến, là người Hải Đông, 10 năm trước lên mạng tìm bạn trai và lấy một người Nhật Bản, sau đó tham gia vào một công ty ở Nhật Bản, sau đó về Hải Đông. Sau mấy lần ngẫu nhiên gặp mà quen với Thành Thủ Chính, hai người có quan hệ nam nữ. Từ đó về sau ả lợi dụng Thành Thủ Chính mà lấy được không ít bí mật kinh doanh của Hải Đông, qua đó công ty của ả cũng được lợi rất lớn.
Giang Hùng Cường từ tốn nói.
Vương Trạch Vinh nhìn tài liệu mà thầm nghĩ Thành Thủ Chính đúng là chết vì gái.
- Các anh thấy sao về việc này?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Sau khi biết về người phụ nữ này, chúng tôi lập tức gửi tình hình sang Nhật Bản. Thông qua tìm hiểu thì công ty kia là công ty lừa các cô gái Trung Quốc sang Nhật Bản, Trương Mỹ Thiến chính là người như vậy. Sau khi được bồi dưỡng liền lấy danh nghĩa giám đốc công ty về Trung Quốc tiến hành trộm bí mật quốc gia và bí mật kinh doanh.
- Thành Thủ Chính lún có sâu không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Mặc dù hỏi như vậy nhưng Vương Trạch Vinh cũng biết Thành Thủ Chính nhất định bán đứng bí mật quốc gia.
Giang Hùng Cường chỉ vào tài liệu mà nói:
- Tạo thành tổn thất rất lớn, có vài nội dung đều được giữ bí mật rất cao.
Sau khi Giang Hùng Cường đi, Vương Trạch Vinh cũng không đến chỗ Tiểu Giang mà về văn phòng.
Vấn đề là rất nghiêm trọng, Thành Thủ Chính là người Hạng hệ, xảy ra chuyện như vậy mà bắt Thành Thủ Chính thì sẽ là đả kích lớn đối với Hạng hệ.
Vương Trạch Vinh còn lo một điều đó là Hạng Thành sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Trạch Vinh cầm máy mà gọi cho Hạng Nam.
Hạng Nam bây giờ đã không còn quá bận như trước, ông đang ngồi trong văn phòng mà xem tài liệu. Nghe xong Vương Trạch Vinh nói về việc của Thành Thủ Chính, Hạng Nam một lúc lâu không nói gì.
Vương Trạch Vinh mặc dù không nhắc gì tới Hạng Thành nhưng Hạng Nam có thể nghĩ ra được.
Nếu không phải Vương Trạch Vinh điều tra ra Thành Thủ Chính có vấn đề, Hạng gia mà đẩy Thành Thủ Chính lên rồi có chuyện thì đó sẽ là đả kích rất lớn đối với Hạng gia và Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, con làm rất tốt. Con phải nhớ kỹ con làm bất cứ chuyện gì cũng phải xuất phát từ lợi ích quốc gia. Dù là ai cũng không thể ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia.
Hạng Nam cũng hiểu chuyện Hạng Thành và Hạng Kiền làm, chẳng qua ông là người Hạng gia nên nhiều việc ông cũng bất đắc dĩ. Hạng Nam bây giờ biết đừng nhìn Vương Trạch Vinh đang ở chức vụ cao nhưng sau đây cần sự độc lập riêng.