Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều nghiêm lại.
- Bí thư Vương nói đúng, chẳng qua tôi cho rằng phải lấy ổn định làm chính. Thường Hồng đang phát triển, nếu như Thường Hồng mà xảy ra chuyện thì sẽ mang theo phản ứng dây chuyền, điều này không lợi cho sự phát triển.
Tiền Đại Quân nói.
- Ha ha, chúng ta phải tin vào tập đoàn Phú Dân chứ. Chẳng lẽ Trưởng ban Tiền không tin vào tập đoàn Phú Dân?
Vương Trạch Vinh nhìn Phú Thì Kiên rồi nói:
- Chủ tịch Phú, chẳng lẽ tập đoàn Phú Dân thật sự có vấn đề?
Phú Thì Kiên chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Bí thư Vương, hoạt động kinh doanh của chúng tôi không có vấn đề gì. Chẳng qua anh cũng biết bây giờ là nền kinh tế thị trường, mọi việc đều phải theo quy luật của thị trường mà làm nên khó tránh tồn tại một vài vấn đề nhỏ. Tôi cũng lo lắng vì vậy mà ảnh hưởng tới tiến độ làm đường.
Vương Trạch Vinh cười cười, hắn hiểu được Phú Thì Kiên đẩy chuyện này lên thị trường kinh tế. Bây giờ rất nhiều quan chức cứ nói đến vấn đề này đều là như vậy. Vương Trạch Vinh nói với Phú Thì Kiên:
- Nếu chỉ là vấn đề nhỏ thì tập đoàn Phú Dân không cần lo lắng, chỉ cần không phải chất lượng công trình kém, không ảnh hưởng lợi ích dân chúng thì cứ yên tâm.
Bữa ăn này làm Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên rất khó chịu, kết quả này bọn họ không ngờ tới. Phú Thì Kiên sau khi biết Thường Hồng điều tra tập đoàn Phú Dân, y còn nói chuyện với Chủ nhiệm Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc Phú Thì Dân. Phú Thì Dân phân tích làm y rất yên tâm. Bây giờ Hạng gia đấu với hai nhà Lưu, Bạch, bọn họ không dám có thêm đối thủ nữa. Phú gia cũng là thế lực không nhỏ, tin rằng Vương Trạch Vinh sẽ thấy rõ tình hình.
Phú Thì Kiên và Tiền Đại Quân đã bàn và thấy điểm này. Bọn họ tin mình chỉ cần tỏ thái độ thì Vương Trạch Vinh sẽ nể mặt.
- Chủ tịch Phú, tôi mời anh một chén.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nâng chén lên mời Phú Thì Kiên.
Phú Thì Kiên đành phải nâng chén nói:
- Bí thư Vương, làm sao dám để anh mời, để tôi mời. Tập đoàn Phú Dân được Thị ủy Thường Hồng ủng hộ rất mạnh, tôi đại biểu tập đoàn, đại biểu nhà tôi mời Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh uống xong liền ném cho hai người điều thuốc mà nói:
- Cảm ơn Trưởng ban Tiền đã mời, hôm khác tôi sẽ mời anh.
Tiền Đại Quân cười nói:
- Tôi nhớ kỹ lời này.
Lúc này Vương Trạch Vinh lại nghiêm túc nói với Phú Thì Kiên:
- Lãnh đạo trung ương rất chú ý tới Thường Hồng, tôi tin điều này ai cũng biết. Mọi hành động của Thường Hồng đều dưới sự quan sát của Lãnh đạo trung ương. Tôi là Bí thư thị ủy cũng khó khăn. Theo tôi biết khi làm đường thì tập đoàn Phú Dân đúng là tồn tại hành vi vi phạm pháp luật. Tôi ở đây nói rõ vài câu, là Bí thư thị ủy, tôi chỉ có thể đại biểu lợi ích dân chúng. Nếu lợi ích dân chúng bị tổn hại thì không thể bỏ qua. Bây giờ từ trên xuống dưới đều biết việc này, tin rằng Lãnh đạo trung ương cũng chú ý. Nếu thật sự tra ra chuyện gì thì tôi chỉ có thể xin lỗi tập đoàn Phú Dân.
Nhìn hai người Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên không nói, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình đã nói rõ. Nếu Tiền Đại Quân còn có tính chất Đảng thì đừng có nói giúp.
Tiền Đại Quân không ngờ Vương Trạch Vinh lại làm như vậy, y tái mặt định phản bác nhưng không thể. Y biết Vương Trạch Vinh đã nói rõ, nếu đúng như lời Vương Trạch Vinh nói thì y không thể phản bác.
Kỷ luật Đảng, pháp luật ở đó, là một Thường vụ tỉnh ủy nên Tiền Đại Quân biết Vương Trạch Vinh nói đúng.
Phú Thì Kiên ngẩn ra một chút rồi cười ha hả nói:
- Bí thư Vương phải tin vào tập đoàn Phú Dân chúng tôi. Vấn đề nhỏ thì có một chút nhưng về phương hướng thì chúng tôi quyết không làm chuyện vi phạm pháp luật.
- Ha ha, tôi sớm biết tập đoàn Phú Dân sẽ không làm chuyện như vậy mà.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Bí thư Vương, còn nhờ anh cố gắng giúp đỡ tập đoàn Phú Dân. Gần đây trên tỉnh chuẩn bị tuyên truyền mạnh về Thường Hồng, tập đoàn Phú Dân cũng nằm trong nội dung này. Đến lúc đó ban Tuyên giáo Tỉnh ủy chúng tôi sẽ phái một đội đến Thường Hồng, mời Bí thư Vương ủng hộ.
Tiền Đại Quân bây giờ đang hy vọng thông qua tuyên truyền Thường Hồng mà đẩy mạnh tập đoàn Phú Dân lên, làm cho mọi người thấy tập đoàn Phú Dân rất tốt.
- Trưởng ban Tiền yên tâm, sau khi về tôi lập tức bố trí. Ban Tuyên giáo Thị ủy sẽ toàn lực phối hợp.
Sau khi Vương Trạch Vinh rời đi, Tiền Đại Quân và Phú Thì Kiên về lại phòng.
Phú Thì Kiên đập bàn lớn tiếng nói:
- Thằng đó có ý gì, đã nói nhiều như vậy mà nó còn không thay đổi tư tưởng. Tôi không tin hắn không hiểu ý của chúng ta.
Tiền Đại Quân thở dài nói:
- Việc này tôi cũng khó hiểu. Hắn chẳng lẽ không lo Hạng gia gặp công kích từ khắp nơi sao?
Phú Thì Kiên không nói gì mà gọi điện gọi cho Phú Thì Dân.
- Anh, hôm nay em mời Vương Trạch Vinh đến ăn cơm, hiệu quả không tốt.
Phú Thì Dân bây giờ là người làm quan lớn nhất của Phú gia, cũng là người phụ trách Phú gia. Nghe Phú Thì Kiên nói như vậy, Phú Thì Dân nói:
- Chú nói tình hình.
Phú Thì Kiên lập tức nói rõ toàn bộ quá trình.
Phú Thì Dân cũng có chút ngạc nhiên. Y ở Bắc Kinh nên hiểu rõ tình hình Hạng gia. Hạng gia vừa đánh cho Bạch gia không còn sức chống cự, bây giờ lại đánh Lưu gia, trong thời gian này quan chức hai bên có không ít người bị ngã, Hạng gia mặc dù có Hạng Nam chống đỡ nhưng tổn thất cũng rất lớn.
Ở tình huống này nếu Phú gia tham gia vào thì đó là chuyện rất bất lợi với Hạng gia. Chẳng lẽ Hạng Nam không nói rõ tình hình với thằng Vương Trạch Vinh?
- Chú đưa máy cho lão Tiền.
Phú Thì Dân nói.
Tiền Đại Quân nói:
- Chủ nhiệm Phú, việc hôm nay tôi không làm tốt.
Phú Thì Dân nói:
- Làm phiền anh rồi. Tôi thấy như vậy đi, ban Tuyên giáo Tỉnh ủy các anh lập tức đến Thường Hồng, hết sức tuyên truyền tập đoàn Phú Dân, phải làm càng lớn càng tốt.
Tiền Đại Quân hiểu ý của Phú Thì Dân nên nói:
- Xin Chủ nhiệm yên tâm, tôi lập tức bố trí nhân viên đến Thường Hồng.
Sau khi dập máy, Tiền Đại Quân nói với Phú Thì Kiên:
- Lão Phú, anh lập tức đến Thường Hồng, lần này Tỉnh ủy sẽ toàn lực tuyên truyền tập đoàn Phú Dân. Tôi tin chỉ cần dựng tập đoàn Phú Dân lên thật cao, làm mọi người biết tập đoàn Phú Dân là một tập đoàn có trách nhiệm vì lợi ích dân chúng, Vương Trạch Vinh dù muốn làm gì cũng không dám.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không biết người Phú gia định gây khó cho mình. Bây giờ tư tưởng hắn đã thay đổi nhiều. Trong Hạng gia thì ngoài Hạng Nam, Vương Trạch Vinh căn bản không để ý người khác như thế nào.
Về nhà ở Phượng Hải, Long Hương Băng lần này đi theo Tiểu Giang, không ở tại đây. Vương Trạch Vinh tắm xong liền ngồi trên ghế suy nghĩ chuyện hôm nay.
Điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh mở ra thì thấy là Uông Phỉ gọi tới.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đón được chị họ chưa em?
- Anh yêu, em nhớ anh.
Uông Phỉ nhỏ giọng nói.
- Anh cũng nhớ em.
Vương Trạch Vinh nói. Hắn có thể cảm nhận bây giờ Uông Phỉ không muốn cách xa mình.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nói:
- Sao chị họ em lại tới Phượng Hải?
- Anh yêu, chị ấy đi thư giãn.
Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, xem ra cuộc sống của Uông Kiều không tốt. Lấy chồng mà chồng về cơ bản không lên Bắc Kinh, cô như chiếc gối đơn côi.
- Em nghỉ sớm đi, đừng nghĩ nhiều.
- Vâng, em dập máy đây.
Vương Trạch Vinh đoán có lẽ có người tới nên Uông Phỉ xấu hổ và dập máy.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một lúc và thấy nên nói chuyện Phú gia với Hạng Nam.
Vương Trạch Vinh gọi điện nói rõ chuyện xảy ra của Phú gia ở Thường Hồng với Hạng Nam.
Hạng Nam nghe xong liền nói:
- Trạch Vinh, chuyện phát triển đến bây giờ thì bố cũng không có biện pháp. Bác cả con mất con nối dõi nên tâm trạng có thể hiểu. Ở việc này mọi người đều bị tổn thương. Bố làm hết khóa là lui, không ngờ trước khi lui lại xảy ra chuyện như vậy.
Vương Trạch Vinh cảm thấy áp lực của Hạng Nam rất lớn.
Dù sao cũng là người ở cấp độ phó Thủ tướng, Hạng Nam nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng mà nói:
- Trạch Vinh, bố vẫn giữ ý của mình. Con không nên lo lắng chuyện của Hạng gia, Thường Hồng là cơ hội của con, con nhất định phải đạt thành tích ở đó. Chỉ có như vậy thì căn cơ của con mới ổn.
Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất ấm áp. Hạng Nam làm việc không xuất phát từ lợi ích của Hạng gia mà từ lợi ích của hắn. Hắn biết ông rất quan tâm đến mình.