Thấy Hạng Định không dẫn hai cô gái đi cùng tới đây mà tự mình đưa mình tới, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Hắn bây giờ không nhìn rõ Hạng Định.
Vương Trạch Vinh do dự một chút không biết có nên vào không? Trong nhà nhất định là Lưu Băng Tinh đang đợi mình. Đây là Hạng Định bố trí, Lưu Băng Tinh biết mình đến Bắc Kinh liền tới đây. Điều này nói rõ Lưu Băng Tinh muốn đi theo mình. Nếu mình vào thì đời này sẽ có thêm một người phụ nữ.
- Vương ca, sao anh không vào nhà?
Vương Trạch Vinh đang do dự thì nghe thấy giọng nói dễ nghe truyền tới.
Vương Trạch Vinh nhìn lên thì thấy là Lưu Băng Tinh đang đứng trước cửa cười hì hì với mình.
Câu nói của cô làm Vương Trạch Vinh khá xúc động.
Lưu Băng Tinh khác so với mấy cô gái lúc trước, bình thường trông rất ưu nhã, nhưng lên sân khấu lại rất kích động, đó là người có thể khiến mấy chục người xem kích động.
Thấy Lưu Băng Tinh lúc này, Vương Trạch Vinh không nhịn được muốn ôm cô vào lòng. Lưu Băng Tinh như người vợ đang đợi chồng về.
Vương Trạch Vinh cười cười đi tới trước.
Không biết tại sao Lưu Băng Tinh lại rất tự nhiên khoác tay hắn.
Sau khi vào nhà, Lưu Băng Tinh nói:
- Vương ca, em nghe nói ngài đến, em rất vui.
Ngồi xuống ghế, Vương Trạch Vinh phát hiện căn nhà bố trí rất tốt, không khí khá ấm áp.
- Căn nhà này rất được.
Vương Trạch Vinh khen. Căn biệt thự này là do Hạng Định mua, tiền nhất định là đắt.
- Là nhà của chúng ta, em tự thiết kế đó, ngài hài lòng không?
Lưu Băng Tinh nghe thấy Vương Trạch Vinh khen thiết kế căn phòng liền rất vui.
Đặt cốc trà xuống trước mặt Vương Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh nói:
- Vương ca, đây là trà ngon tỉnh Giang Sơn mà em chuẩn bị, nghe nói người tỉnh Giang Sơn đều thích uống trà này.
Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than Lưu Băng Tinh quá chu đáo.
Đợi Lưu Băng Tinh ngồi xuống bên cạnh, Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm cô mà nói:
- Lời lần trước tôi nói, em còn nhớ không?
Lưu Băng Tinh khẽ gật đầu.
Mặc dù thấy Lưu Băng Tinh đỏ mặt, Vương Trạch Vinh vẫn hỏi:
- Em nghĩ kỹ chưa?
Lưu Băng Tinh hơi ngẩng đầu lên nhìn Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, cảm ơn ngài đã cho em cơ hội suy nghĩ, em quyết định với anh.
Cô nói xong càng đỏ mặt hơn.
Thực ra Vương Trạch Vinh đến đây và thấy Lưu Băng Tinh thì biết cô đã quyết định như vậy:
- Tôi muốn biết tại sao em lại nghĩ như vậy. Em biết đó, tôi không thể cho em cái gì.
- Em muốn một căn nhà che mưa che gió cho em. Ở trong căn nhà đó, trái tim em mới được thả lỏng.
Lưu Băng Tinh tiếp tục nói:
- Vương ca, ngài biết không? Trước khi nổi tiếng thì muốn nổi tiếng, nhưng khi nổi tiếng thì mình lại không thể khống chế mình. Em chỉ là một cô gái bình thường, nhà không có thế lực, bố mẹ đều là công chức, em trai chỉ là một nhân viên bình thường trong chính quyền. Cô gái như em muốn giữ được thân xác ở Bắc Kinh là không thể.
Lưu Băng Tinh nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói tiếp:
- Sau khi vào làng giải trí, em biết quy tắc ngầm trong đó, thấy không ít chị em vì nổi tiếng, vì được chụp một bức ảnh mà nhào vào lòng người ta. Em đã sớm chuẩn bị về tâm lý. Em cũng từng có suy nghĩ là phải nổi tiếng, vì nổi tiếng sẽ làm bố mẹ em tự hào. Lúc cần thì em cũng sẽ giao thân xác này ra.
Lưu Băng Tinh có thể nói như vậy làm Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Điều này nói rõ cô đã chính thức chuẩn bị đi theo mình.
Vương Trạch Vinh lấy thuốc ra định châm thì Lưu Băng Tinh đã cầm bật lửa trên bàn châm cho hắn.
Thấy Vương Trạch Vinh phun khói, tâm trạng Lưu Băng Tinh cũng ổn định hơn.
- Vương ca, ngài biết không? Cuộc sống bây giờ của em là vui nhất khi vào nghề này. Em chỉ muốn hát hết sức mình, còn đâu tất cả đều có người đi làm giúp em, không còn ai dám gây sức ép với em. Em rất vui. Tất cả vì mọi người biết sau lưng em là chỗ dựa rất lớn.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết chuyện này. Nếu không phải có Hạng Định đứng sau lưng che chở thì với tình huống của Lưu Băng Tinh bây giờ sẽ có không ít người chú ý đến cô.
Nghĩ đến những cô gái nổi tiếng chịu áp lực lớn như vậy, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mấy cô Thất tiên nữ kia. Có lẽ các cô cũng bất đắc dĩ như vậy. Bởi vì có suy nghĩ này nên Vương Trạch Vinh coi như hiểu các cô gái bị quy tắc ngầm chèn ép.
Vương Trạch Vinh phun một hơi thuốc và thấy mình nghĩ nhiều quá. Mình tuy cũng rất oai phong nhưng có không ít điều bất đắc dĩ.
- Nếu như em muốn, tôi có thể bảo Hạng Định vẫn giúp em mà không phải bỏ ra gì cả.
Vương Trạch Vinh nói một câu. Nghe Lưu Băng Tinh nói như vậy, Vương Trạch Vinh thật lòng muốn bảo vệ cô.
Ôm chặt lấy tay Vương Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh nói:
- Vương ca, ngài rất tốt với em, em hiểu. Nếu không lần trước ngài sẽ không bảo em suy nghĩ kỹ. Trong thời gian này em thường nghĩ về tương lai của mình, em không thể tùy tiện lấy bất cứ ai. Có thể làm người phụ nữ của anh, không biết bao người hâm mộ em. Xin ngài yên tâm, em đã nghĩ kỹ, làm người phụ nữ của ngài sẽ không thiệt thòi.
Cô gái này.
Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Hắn có thể nghe ra trong lòng Lưu Băng Tinh còn có một trái tim không muốn buông tha sự nổi tiếng.
Đây mới là một ngôi sao chân chính.
Vương Trạch Vinh phát hiện vẻ mặt Lưu Băng Tinh đã lộ rõ suy nghĩ của cô.
Đến nước này Vương Trạch Vinh cũng không đùn đẩy nữa. Thực lòng Vương Trạch Vinh cũng động tâm với cô – một ngôi sao quá nổi tiếng. Lưu Băng Tinh đã tỏ vẻ như thế, nói cái gì cũng là thừa. Vương Trạch Vinh ôm Lưu Băng Tinh rồi nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, em là người phụ nữ của tôi.
Lưu Băng Tinh nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền khóc. Cô thấy mình đã có chỗ dựa.
Lưu Băng Tinh thực ra vẫn có chút lo lắng. Cô biết mình bây giờ nổi tiếng là do có Vương Trạch Vinh. Đám thiếu gia Hạng Định nếu không có Vương Trạch Vinh sẽ không nâng cô lên. Càng nổi tiếng, cô càng cảm thấy sự quan trọng của một chỗ dựa mạnh. Nhiều ánh mắt dâm dục nhìn chằm chằm vào mình như vậy, dù là ngôi sao thì đối mặt quyền thế cũng không là gì. Muốn phát triển thì phải dựa vào người quyền thế. Là một nữ ngôi sao, có nhân vật mạnh như Vương Trạch Vinh bảo bọc thì còn hơn các đồng nghiệp của cô nhiều. Vương Trạch Vinh còn trẻ, có thế lực, là quan tó, điều này thì đám giàu có không thể so sánh được.
Được Vương Trạch Vinh chấp nhận, Lưu Băng Tinh vui vẻ nói:
- Vương ca, em chỉ muốn hát cho ngài nghe.
Căn phòng này rất lớn, còn có cả sân khấu nhỏ. Bật nhạc lên, Lưu Băng Tinh đi lên sân khấu và hát bài cô tự sáng tác: Ngọn lửa trong lòng em.
Lần này Lưu Băng Tinh hát chăm chú hơn tất cả mọi lần, trong bài hát mang theo tình cảm nóng bỏng của cô.
Vương Trạch Vinh lần trước đã nghe Lưu Băng Tinh hát bài này. Bây giờ ở trong căn phòng này, Lưu Băng Tinh hát cho riêng hắn nghe, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận tình cảm của đối phương với mình.
Bài hát dừng lại, hai người đã rất kích động.
Vương Trạch Vinh bây giờ rất muốn bảo vệ Lưu Băng Tinh.
Lưu Băng Tinh nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Ngay sau đó là không ngừng hôn nhau, không ai nói gì nữa.