Hoàng Ân Bình thật không ngờ chuyện mình bố trí để làm xấu mặt Thường Hồng lại có kết quả như vậy. Đối mặt với áp lực từ truyền thông và cấp trên, đặc biệt là áp lực từ Thủ tướng nên y chỉ có thể vứt bỏ Trịnh Tường Lân. Mặc dù biết làm như vậy sẽ khiến đám người mới dựa vào mình dao động, nhưng đây là điều không thể.
Nhìn ánh mắt các thường vụ, mặc dù không thể nhìn ra gì nhưng Hoàng Ân Bình biết uy tín của mình ở tỉnh Giang Sơn đã bị đả kích.
Một cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng y. Hoàng Ân Bình muốn hét lên. Lần đầu tiên y phát hiện tỉnh Giang Sơn không giống như mình nghĩ.
Sau khi kết thúc hội nghị, Hoàng Ân Bình về nhà. Y bực bội gọi cho lão gia tử. Lão gia tử nói y quá manh động.
Manh động. Hoàng Ân Bình không khỏi giậm mạnh chân rồi thầm nói tôi không phải muốn giúp ông sao?
- Tiểu Thôi, bỏ các thứ ở đây là được.
Hoàng Ân Bình nghe thấy lời nói của vợ mình liền nhìn ra cửa. Chỉ thấy phóng viên báo tỉnh Thôi Phù Vĩ đang đi cùng vợ mình vào cửa.
Đôi nam nữ trông rất hợp đứng ở cửa làm cho Hoàng Ân Bình lập tức thất thần.
Nhìn vợ đi vào, mắt Hoàng Ân Bình sáng lên. Vợ y tên là Cổ Lệ Châu – chủ tịch công đoàn báo tỉnh. Cổ Lệ Châu nhỏ hơn Hoàng Ân Bình chục tuổi, là vợ hai của y. Vợ cả của y đã chết vì bị bệnh. Cổ Lệ Châu rất đẹp, trước kia học cùng trường với Hoàng Ân Bình, sau này trong lần kỷ niệm thành lập trường, Hoàng Ân Bình đã điên cuồng theo đuổi. Mặc dù trong nhà phản đối nhưng y vẫn lấy Cổ Lệ Châu.
Đối với vợ mình, Hoàng Ân Bình rất chú ý, đi đến đâu đều đưa theo.
- Cổ tỷ, em mang vào bếp giúp chị.
Thôi Phù Vĩ vừa nói liền xách túi đi vào trong bếp.
Hoàng Ân Bình nhìn Thôi Phù Vĩ nhận túi trong tay vợ mình, không biết sao y cảm thấy tay Thôi Phù Vĩ khẽ cạ cạ vào tay Cổ Lệ Châu.
- Ồ, sao anh về sớm thế?
Cổ Lệ Châu thấy Hoàng Ân Bình ở nhà liền cười nói.
Hoàng Ân Bình cười cười gật đầu rồi ngồi xuống ghế.
- Chủ tịch, ngài đã về?
Thôi Phù Vĩ thấy Hoàng Ân Bình liền vội vàng chào.
Ừ.
Hoàng Ân Bình gật đầu. Y biết Thôi Phù Vĩ, bài báo lần trước chỉ trích việc phân phát vật tư tại Thường Hồng do chính người này làm ra.
Thấy Hoàng Ân Bình không có ý nói chuyện với mình, Thôi Phù Vĩ vui vẻ nói:
- Chủ tịch làm việc, tôi không làm phiền.
Thấy Thôi Phù Vĩ muốn đi, Cổ Lệ Châu ccno:
- Cậu xách đồ mệt rồi, nghỉ một chút rồi đi.
Vừa nói liền đi rót nước cho Thôi Phù Vĩ.
Thôi Phù Vĩ thầm vui vẻ, vừa định đáp ứng nhưng lén nhìn Hoàng Ân Bình thì thấy đối phương nhíu mày. Hắn vui vẻ nói:
- Cổ tỷ, không phiền phức như vậy đâu. Em còn có việc nên, có việc gì cần đến em thì cứ gọi.
Hoàng Ân Bình không biết vì nguyên nhân gì mà cứ thấy Thôi Phù Vĩ là khó chịu.
Thôi Phù Vĩ còn trẻ và đẹp trai. Người đàn ông như vậy rất có sức hấp dẫn với phụ nữ.
- Anh cũng đúng là, Tiểu Thôi rất được và thường xuyên giúp em. Anh không bảo cậu ta ngồi xuống.
Cổ Lệ Châu bực bội nói.
Hoàng Ân Bình hôm nay vốn bực mình, bây giờ nghe Cổ Lệ Châu nói như vậy liền tức tối. Khó khăn lắm mới chặn được cơn tức trong lòng xuống, y nói:
- Sau này ít mang những người này về nhà.
Cổ Lệ Châu nói:
- Tiểu Thôi không phải người ngoài mà, lần trước em bảo cậu ta viết bài không phải được anh khen mãi sao?
Hai người đang nói chuyện thì Thôi Phù Vĩ đang hưng phấn đi trên đường.
Thôi Phù Vĩ giúp Cổ Lệ Châu không phải coi trọng cô ta, mà coi trọng chồng cô ta. Khi hắn biết chồng Cổ Lệ Châu là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, y liền hạ quyết tâm tạo quan hệ tốt với Cổ Lệ Châu. Theo y nghĩ chỉ cần quan hệ tốt với Cổ Lệ Châu, thì mình sẽ được Hoàng Ân Bình coi trọng, đến lúc đó không gian phát triển sẽ rất lớn.
Thôi Phù Vĩ bình thường rất thích nghiên cứu chuyện quan trường, thấy rất nhiều người đi qua vợ và được đề bạt. Vì thế y một mực đi con đường này. Theo tình hình bây giờ thì Cổ Lệ Châu rất hài lòng với mình.
Thôi Phù Vĩ suy nghĩ rất chính xác nhưng hắn không ngờ chuyện gì cũng có hai mặt. Khi Cổ Lệ Châu không ngừng nói giúp hắn với Hoàng Ân Bình, Hoàng Ân Bình liền coi y là không thể sử dụng.
Cổ Lệ Châu vừa nhắc đến bài báo mà Thôi Phù Vĩ viết, Hoàng Ân Bình mới nghĩ đến một chuyện đau đầu. Trưởng ban Tuyên giáo Thành phố Thường Hồng đã lên ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đưa ý kiến, yêu cầu Tỉnh ủy khôi phục danh dự cho Thường Hồng vì Báo tỉnh bẻ cong sự thật.
Cũng may trong hội nghị hôm nay Uông Nhật Thần và Lục Bích Tuyết không nhắc đến việc đó.
Chuyện của Thôi Phù Vĩ hơi khác với Trịnh Tường Lân, tùy tiện truy xét thì hoàn toàn có thể dính tới mình.
Hoàng Ân Bình uống ngụm nước rồi nhìn Cổ Lệ Châu đi vào phòng ngủ, đó là một dáng người rất gợi cảm, quần jean bó chặt mông cô. Hoàng Ân Bình liền ham muốn và đi theo Cổ Lệ Châu vào phòng.
Không quan tâm đến suy nghĩ của Cổ Lệ Châu, Hoàng Ân Bình bế bổng Cổ Lệ Châu lên và đặt xuống giường.
Sau cơn ân ái, Hoàng Ân Bình thầm nghĩ vợ mình càng lúc càng quyến rũ, để thằng đẹp trai như Thôi Phù Vĩ suốt ngày ở bên thì nguy hiểm, phải mau chóng giải quyết.
Nghĩ vậy Hoàng Ân Bình liền gọi cho Tổng biên tập Báo tỉnh Vương Mông Điền.
Vương Mông Điền thấy Hoàng Ân Bình gọi tới liền cung kính nói:
- Chủ tịch Hoàng có chỉ thị gì vậy?
Hoàng Ân Bình nói:
- Lần này trên tỉnh chuyên môn đưa ra văn bản yêu cầu các đơn vị tổ chức người đến giúp đỡ khu tai nạn, bên anh có nhận được không?
Vương Mông Điền có chút khó hiểu, việc này sao Hoàng Ân Bình lại quan tâm. Chẳng qua y vẫn cẩn thận nói:
- Chúng tôi vừa nhận được. Lần này vì giúp đỡ khu tai nạn Thường Hồng nên sẽ điều nhân viên đến các xã, thị trấn Thường Hồng công tác hai năm. Chúng tôi đang nghiên cứu việc này.
Hoàng Ân Bình nói:
- Đồng chí Thôi Phù Vĩ ở tòa soạn các anh rất được. Tin rằng cậu ta đi rèn luyện hai năm sẽ được trọng dụng.
Nghe Hoàng Ân Bình nói như vậy, Vương Mông Điền vui vẻ nói:
- Chúng tôi cũng có suy nghĩ này.
Hoàng Ân Bình không nói gì mà dập máy. Nghe thấy vợ đang sai bảo mẫu nấu ăn, y liền cười cười. Cứ như vậy thì xem thằng ranh kia còn làm gì được nữa.
Vương Mông Điền đang rất khó hiểu. Việc Thôi Phù Vĩ làm hàng ngày thì y biết. Thấy Thôi Phù Vĩ được Cổ Lệ Châu yêu thích liền nghĩ Thôi Phù Vĩ đã tạo quan hệ với Hoàng Ân Bình nên định đề bạt. Bây giờ nghe thấy Hoàng Ân Bình nói, y thầm nghĩ Thôi Phù Vĩ sao lại đắc tội Hoàng Ân Bình. Hai năm xuống xã thì rõ ràng là muốn đè chết người.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Vương Mông Điền vẫn ghi tên Thôi Phù Vĩ vào đợt phân công này.
Vương Trạch Vinh thời gian này đã bắt đầu phản công, chỉ thị Ngô Kim Thành tìm đến ban Tuyên giáo Tỉnh ủy yêu cầu trả lại danh dự của Thường Hồng. Việc này cũng đâm tới chỗ Uông Nhật Thần và Hồng Quân.
Uông Nhật Thần đương nhiên mất hứng với việc này nên yêu cầu ban Tuyên giáo Tỉnh ủy truy xét.
Chuyện rất rõ ràng do Cổ Lệ Châu yêu cầu.
Đương nhiên không ai gây phiền phức cho Cổ Lệ Châu, mà tìm người viết bài.
Thôi Phù Vĩ nhận được tin này thì rất sợ, vội vàng tìm Cổ Lệ Châu. Theo y nghĩ chỉ cần Hoàng Ân Bình nói giúp mình vài câu thì vấn đề sẽ không lớn, nhiều nhất chỉ là phân công đến chỗ nào đó mà thôi. Trước khi viết bài báo này y đã cân nhắc lợi hại, việc này nhất định xảy ra chuyện, chỉ cần mình đứng vững thì Phó chủ tịch Hoàng sẽ không quên mình.
Cổ Lệ Châu thấy việc này liền về nhà yêu cầu Hoàng Ân Bình giải quyết.
Nghe Cổ Lệ Châu yêu cầu mình giúp Thôi Phù Vĩ, Hoàng Ân Bình giả vờ suy nghĩ rồi nói:
- Việc này không dễ làm. Anh thấy nên để cậu ta đến chỗ nào đó tránh một chút, chỉ cần qua một thời gian là không sao. Nghe nói Báo tỉnh đã đưa Tiểu Thôi vào danh sách đến cơ sở ở Thường Hồng giúp đỡ, đây là cơ hội để tránh đi. Bảo cậu ta đến đó rèn luyện một chút.
Khi Thôi Phù Vĩ phát hiện mình bị đưa vào danh sách đến Thường Hồng giúp đỡ thì mới biết mình bị chỉnh.
Nghĩ đến mình phải đến Thường Hồng hai năm, tâm trạng Thôi Phù Vĩ rất xấu, y ném mạnh chiếc chén trong tay ra ngoài.
[/FONT]