Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ xảy ra chuyện như vậy, hắn chỉ có thể bảo vệ được Uông Nhật Thần mà thôi.
Chuyện quá đột nhiên nên không ai ngờ được. Khi cảnh sát đến thì bà chủ nhà hàng đã chết, Cao Cách Ninh bị mất máu nhiều nên cũng ngất đi.
Uông Nhật Thần cũng không ngờ lại có việc này, ông há hốc mồm một lúc lâu không biết nói gì. Là Bí thư tỉnh ủy, Ủy viên Bộ Chính trị, ông tuy gặp nhiều việc nhưng lần đầu thấy việc Bí thư tỉnh ủy bị chém giữa phố như vậy. Ông cũng biết nếu không có Vương Trạch Vinh bảo vệ mình thì có lẽ ông đã ngã như Cao Cách Ninh.
Sau khi mọi chuyện ở đây xử lý xong, Uông Nhật Thần mới thở dài một tiếng nói:
- Vấn đề an ninh trật tự của Bắc Cát đúng là rất nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh không tiện nói gì. Xe cấp cứu tới, Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần lên xe đưa Cao Cách Ninh đến bệnh viện cấp cứu.
Cao Cách Ninh bị thương không quá nặng, chỉ khâu hơn 20 mũi là ổn định vết thương.
Thấy Cao Cách Ninh không sao, Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần được cảnh sát đưa về khách sạn.
Vào trong phòng, Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Trạch Vinh, xem ra việc này Hướng Minh Chí không thể không có quan hệ. Ông thấy Sở công an Bắc Cát có vấn đề.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đây không phải việc nhỏ, một Bí thư tỉnh ủy bị chém đúng là chưa từng xuất hiện ở Trung Quốc.
- Cao Cách Ninh này đúng là ra ngoài sao không mang theo vệ sĩ?
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cháu và ông đều không mang mà.
Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Cao Cách Ninh bố trí thì ông vốn nghĩ rất an toàn, hơn nữa mục đích cuộc gặp lần này không nói cho ai biết, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Vương Trạch Vinh biết việc mình gặp phải cần phải báo cáo với Bộ Công an. Vì thế hắn lập tức gọi cho Bộ trưởng Bộ Công an thông báo tình hình nơi này.
Gọi điện xong, Vương Trạch Vinh nói với Uông Nhật Thần:
- Ông, cháu thấy tình hình Bắc Cát càng lúc càng phức tạp.
- Đúng thế, nếu việc này có liên quan tới Hướng Minh Chí, như vậy cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều xảy ra chuyện. Bắc Cát này sẽ rất loạn.
Uông Nhật Thần không ngừng lắc đầu, ông cũng thấy Bắc Cát này quá loạn.
Lúc này Tiền Hồng nghe tin chạy đến. Thấy Vương Trạch Vinh không sao, Tiền Hồng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Bí thư Vương, ngài không sao là tốt rồi.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng mà nói:
- Bây giờ Bí thư tỉnh ủy Cao bị thương nặng, tin rằng Chủ tịch Hướng rất nhanh sẽ biết tin, việc này do ai chủ mưu phải điều tra rõ ràng. Ngay trên đường chém Bí thư tỉnh ủy, Bắc Cát đúng là nổi tiếng.
Tiền Hồng cười khổ nói:
- Tôi nghe thấy chuyện này thì rất sợ. Bí thư Vương, ngài ra ngoài thì phải mang theo vệ sĩ mới đúng. Tôi sẽ bố trí tăng cường lực lượng ở đây.
Uông Nhật Thần nhíu mày nói:
- Đây là việc nhỏ, ổn định Bắc Cát mới là việc lớn. Cao Cách Ninh bị thương nặng không thể xử lý công việc, Hướng Minh Chí có lẽ có quan hệ tới việc này nên Tỉnh ủy nhất định sẽ loạn.
Tiền Hồng vội vàng nói:
- Tôi lập tức đi bố trí công việc.
Y đương nhiên nghe ra ý của Uông Nhật Thần, Bắc Cát đúng là đã xảy ra chuyện lớn.
….
Hướng Xung do tức giận nên tụ tập một đám người và hứa cho mỗi thằng 5000 tệ để đi xử lý Vương Trạch Vinh. Đám thanh niên này đều là lưu manh nên thấy chỉ cần giết một người là có 5000 tệ thì đều vỗ ngực đảm bảo sẽ làm xong.
Bọn họ bình thường cũng đã làm không ít việc như vậy, trước đây chỉ cần xảy ra chuyện là Hướng Xung thầm xử lý xong việc. Vì thế lần này bọn họ cũng không coi vào đâu.
Hướng Xung lúc uống rượu còn lộ rõ vẻ chán chường khiến đám thanh niên kia tức thay cho bạn. Đều nói vì Hướng Xung mà không tiếc tính mạng, phải xử đẹp Vương Trạch Vinh.
Chẳng qua khi cảnh sát đến thì mọi người cũng thấy không sợ vì nghĩ Hướng Xung sẽ cứu được mình.
Bí thư tỉnh ủy bị chém, việc này rất nhanh truyền đến tai giám đốc Sở công an Chu Hội Hùng.
Chu Hội Hùng nghe thấy thế thì rất sợ, việc bình thường thì còn có thể xử lý, nhưng Bí thư tỉnh ủy khi tiếp Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, nguyên Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn lại bị chém, đây là việc muốn mạng người.
Chu Hội Hùng đập bàn ra lệnh điều tra. Chẳng qua việc này không khó điều tra nên rất nhanh đã có kết quả. Hướng Xung là chủ mưu.
Lúc này Hướng Minh Chí cũng biết tin Cao Cách Ninh bị chém nhưng không rõ tình hình. Hướng Minh Chí nghĩ mà cũng sợ. Y đang ngồi trong nhà suy nghĩ lại nghe thấy tin này khiến y trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Hướng Minh Chí cũng biết đây là việc lớn nên lập tức gọi điện ra yêu cầu Sở công an nghiêm túc xử lý, hơn nữa còn gọi điện cho bệnh viện yêu cầu cứu chữa Bí thư tỉnh ủy Cao Cách Ninh.
Gọi xong, Hướng Minh Chí cảm thấy huyết áp của mình tăng cao nên không thể đứng lên đi thăm Cao Cách Ninh.
Uống hai viên thuốc hạ huyết áp, Hướng Minh Chí mới ổn định được tinh thần. Hướng Minh Chí nhìn vợ mà nói:
- Bắc Cát loạn quá rồi, không biết Cao Cách Ninh gây thù mới ai mà thiếu chút nữa bị giết.
- Hắn bị chết mới tốt. Hắn cứ nhằm vào anh, bây giờ thấy Vương Trạch Vinh muốn nhằm vào anh thì không ngừng nhảy lên. Em thấy hắn nên bị giết.
Ả vợ vui vẻ nói. Cao Cách Ninh nhảy lên nhảy xuống làm cho ả rất căm hận. Cao Cách Ninh bị chém, ả rất vui.
Hướng Minh Chí nhíu mày nói:
- Bắc Cát xảy ra chuyện như vậy thì dù là ai cũng không thể thoát liên quan, phải mau chóng phá án.
Hướng Minh Chí đang định gọi yêu cầu Sở công an nhanh chóng phá án thì Chu Hội Hùng gọi tới.
- Chủ tịch, vấn đề rất nghiêm trọng.
- Bí thư tỉnh ủy bị chém thì anh nói không nghiêm trọng sao?
Hướng Minh Chí trầm giọng nói.
- Chủ tịch, tôi không nói việc này, nghiêm trọng là chủ mưu của vụ việc là Hướng Xung.
- Cái gì?
Hướng Minh Chí nghe thấy vậy thì đầu ông ông lên, huyết áp lại tăng vọt.
- Chủ tịch, đám côn đồ chúng tôi bắt được đều khai Hướng Xung cho mỗi người 5000 tệ để đi giết Vương Trạch Vinh. Kết quả đám này nhiều người và uống say nên giết chủ nhà hàng, chém bị thương Bí thư Cao, Vương Trạch Vinh lại không làm sao.
- Thuốc, thuốc.
Hướng Minh Chí lớn tiếng nói với vợ, lần này y đã nghe rõ câu chuyện. Việc này đúng là muốn mạng của Hướng Minh Chí.
Ả vợ cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại, ả ngẩn ra và cả người run lên. Lúc này ả không thể nghe thấy Hướng Minh Chí nói gì.
Hướng Minh Chí gọi vài câu rồi đầu óc trở nên mơ hồ, điện thoại di động cũng rơi xuống mặt đất. Người y cũng từ trên ghế ngã xuống mặt đất.
Thấy Hướng Minh Chí ngã xuống, Lý Lâm Phương lúc này mới tỉnh táo lại rồi vội vàng chạy đến đỡ Hướng Minh Chí lên. Bảo mẫu nghe tiếng động cũng chạy vào lớn tiếng gọi:
- Chủ tịch.
Đúng lúc này Hướng Xung cũng đang hoảng hốt từ ngoài đi vào. Thấy Hướng Minh Chí ngất đi, Hướng Xung vội vàng nói:
- Mẹ, bố sao thế?
Thấy là Hướng Xung, Lý Lâm Phương không biết lấy sức từ đâu tát mạnh vào mặt Hướng Xung mà nói:
- Mày gây chuyện khiến bố mày gặp chuyện rồi.
Hướng Xung lúc trước do tức giận nên muốn giết Vương Trạch Vinh, nhưng trốn ở xa xa thấy đám thanh niên kia bị cảnh sát bắt hết. Hắn rất sợ vội vàng lái xe bỏ chạy.
Từ trước đến giờ Hướng Xung vẫn cho rằng dù chuyện lớn đến đâu chỉ cần hắn về nhà là không sao cả. Bố hắn không có việc gì không thể xử lý, nhưng lần này vừa về đến nhà thấy ông bố bị ngã xuống đất, hắn rất sợ hãi.
- Con mau lên Bắc Kinh trốn đi.
Lý Lâm Phương nghĩ tới việc con mình gây ra liền vội vàng bảo Hướng Xung bỏ trốn. Là người mẹ nên ả đầu tiên nghĩ tới là bảo vệ con.
Bảo mẫu lớn tiếng nói:
- Chủ tịch không được rồi thưa bà.
Lý Lâm Phương vội vàng nói:
- Mau gọi xe cấp cứu.
Gọi xong Lý Lâm Phương lao vào nhà lấy một chiếc thẻ ngân hàng nhét vào tay Hướng Xung mà nói:
- Mau đi đi, bố con đã xảy ra chuyện thì không ai bảo vệ được con. Trước lên Bắc Kinh, nếu không được thì sang với chị con.
Hướng Xung không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn đứng ngẩn ra đó và lần đầu tiên phát hiện chỗ dựa của mình đã sụp. Ra khỏi cửa nhà, Hướng Xung nhìn quanh và không biết nên đi đâu.