- Bí thư Vương, sau khi ngài bố trí thì chúng ta đến huyện thành đám Lỗ Hùng cũng không biết.
Tô Hành Chỉ vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Lỗ Hùng bây giờ có lẽ biết chúng ta đến đây rồi.
Tô Hành Chỉ lập tức có phản ứng. Y có chút lo lắng nói:
- Trong chính quyền xã kia thì tôi không nên nói thân phận của ngài ra.
Vương Trạch Vinh lúc ấy thấy được cô gái tiếp đón mình nên đoán cô ta nhất định đã gọi điện ra ngoài.
Long Dũng Đình có chút lo lắng nói:
- Bí thư Vương tôi lo lắng người phụ nữ kia không khống chế được tình hình.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây coi như thử thách năng lực của cô ta.
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì nếu Đan Lệ Tiên có thể khống chế được tình hình vậy hắn sẽ tăng thêm trọng trách cho cô ta. Đương nhiên nếu không được thì thôi, không quá ảnh hưởng đến tình hình.
Tô Hành Chỉ còn lo lắng vì mình để lộ thân phận Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, tôi lo lắng Lỗ Hùng biết tình huống sẽ gây bất lợi cho ngài.
- Đây là lý do tôi cố ý để lộ tin tức, tôi muốn xem Lỗ Hùng làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh lần này đã gọi cả quân đội, hắn hy vọng nhất là người của Lỗ Hùng nhảy ra hết. Chỉ cần bè đảng của y nhảy ra hết, hắn không ngại gây ra trận động đất lớn.
Trong huyện thành, bí thư đảng ủy xã Thạch Sơn đang ôm một cô gái trong lòng. Hôm qua sau khi tham gia lễ đính hôn của con Bí thư Lỗ, y không về xã mà đến chỗ cô gái mình vẫn bao.
Điện thoại di động không ngừng vang lên, cô gái cẩn thận cầm lấy.
- Ai gọi thế?
Bả Ngọc Trụ cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh rượu nên nói:
- Bên trên viết là vợ ba.
Cô gái ghen tuông nói.
- Mẹ nó chứ, cả đêm mà còn ngứa sao?
Nghe thấy là con bé trong xã, Bả Ngọc Trụ liền đè lên người cô gái.
Rất nhanh Bả Ngọc Trụ phát ra trong cơ thể cô gái. Bả Ngọc Trụ phát hiện điện thoại di động không ngừng vang lên.
Bả Ngọc Trụ cầm lấy điện thoại di động ròi quát lớn:
- Mày muốn ăn đòn à, có chuyện gì?
Cô gái ở xã rất sợ Bả Ngọc Trụ nên lí nhíu nói:
- Bí thư, xã xảy ra chuyện lớn. Đám Lý Minh Cường bị Bí thư Vương bắt.
Bả Ngọc Trụ không khỏi ngẩn ra, Bí thư Vương nào chứ?
- Mẹ nó chứ, mày nói rõ xem, Bí thư Vương nào, huyện Trạch Điền bao giờ có Bí thư Vương?
- Bí thư, người đó nói là Bí thư thị ủy Vương.
- Mày nói gì?
Bả Ngọc Trụ trần truồng ngồi dậy. Cả thành phố chỉ có Bí thư Vương mà thôi. Sao hắn lại đến xã mình?
Sau khi nghe rõ tình hình, Bả Ngọc Trụ lạnh toát khắp người.
Bả Ngọc Trụ vội vàng gọi cho Lỗ Hùng.
Lỗ Hùng hôm qua rất vui, con mình đính hôn là việc lớn. Nhà cô gái cũng là ông chủ lớn rất có thực lực ở trên tỉnh.
Sáng nay Lỗ Hùng rời giường liền đi tập Thái cực quyền.
Nhìn bảo mẫu, Lỗ Hùng véo mông cô ả rồi cười phá lên. Ai cũng nói huyện Trạch Điền nghèo, nhưng đâu biết nghèo cũng có chỗ tốt của nó. Lỗ Hùng nghĩ đến mình mười năm đã biến huyện Trạch Điền thành một khu vững chắc, cảm giác hoàn toàn khống chế trong tay làm y rất hưng phấn.
Đây là biệt thự của Lỗ Hùng, ở đây có một vườn hoa mà y rất thích.
- Lão Lỗ, tối qua em đã tính toán thì lần này thu hơn bảy triệu, ai ở huyện không tặng quà em nhớ kỹ.
Vợ y vô cùng hưng phấn nói.
Lỗ Hùng châm thuốc rồi nói:
- Con mình lấy con của ông chủ lớn trên tỉnh, tuy nói bọn họ không quan tâm chút tiền này nhưng chúng ta phải lấy mặt mũi cho con chứ. Tiền này cho thằng Ba hết.
Vợ Lỗ Hùng nói:
- Tiểu Trịnh ở xã Thổ Lâm lần này tặng 200 ngàn.
Lỗ Hùng bĩu môi nói:
- Thằng này muốn giữ chức Chủ tịch, đúng là không có tiến bộ. Bây giờ cả nước đều nói trên dưới đồng lòng, xem ra hắn phải đi học thêm mới được.
Vợ Lỗ Hùng không hài lòng nói:
- Ông nhìn lão Hoàng xã Thủy Câu đi, tặng 500 ngàn đó. Y còn kém lão Hoàng xa.
Lỗ Hùng cười nói:
- Lão Hoàng có năng lực mạnh nhưng rất bảo thủ, coi như cũng được. Y làm Chủ tịch xã đã một thời gian, cũng nên gia tăng trọng trách.
Đúng lúc này bảo mẫu cầm điện thoại di động của Lỗ Hùng đi tới rồi nói:
- Bí thư, điện thoại của ngài.
Ừ.
Lỗ Hùng cầm điện thoại di động rồi nói:
- Tiểu Bả à, có việc gì?
- Bí thư, xảy ra chuyện rồi.
Bả Ngọc Trụ run giọng nói.
- Nói chậm thôi, trời không sập đâu.
Nghe thấy giọng run rẩy của Bả Ngọc Trụ, Lỗ Hùng nhíu mày và khó chịu với đối phương.
- Vương Trạch Vinh đã đến xã Thạch Sơn.
Bả Ngọc Trụ cố lắm mới nói được một câu.
- Ha ha, đồng chí này, có người đến xã mà cũng phải nói với tôi.
Lỗ Hùng có chút buồn cười.
Vừa nói xong, Lỗ Hùng há hốc mồm rồi thất thanh nói:
- Anh nói gì? Vương Trạch Vinh?
- Đúng thế, Bí thư thị ủy Vương đến xã Thạch Sơn, hắn còn gặp Mạnh Học Nam rồi bắt tất cả công an xã.
Bả Ngọc Trụ rất nhanh nói tình hình ra.
Nghe Bả Ngọc Trụ nói, Lỗ Hùng ngồi ngây ra đó. Vương Trạch Vinh sao lại đến gặp Mạnh Học Nam, y cảm thấy huyện Trạch Điền sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Lão Lỗ, không phải chỉ là Vương Trạch Vinh sao? Đến thì đến, có việc gì chứ?
Vợ y không coi việc này vào đâu. Theo ả nghĩ Lỗ Hùng có Phó chủ tịch tỉnh bảo vệ, cho dù Vương Trạch Vinh là btut cũng phải nể mặt Phó chủ tịch tỉnh mà.
Lỗ Hùng đương nhiên không nghĩ nông cạn như vợ, y vội vàng gọi điện ra ngoài.
Không lâu sau đám thân tín của Lỗ Hùng đã tới.
Bảo mọi người vào thư phòng, Lỗ Hùng nhìn mọi người rồi nói:
- Bí thư thị ủy Vương đã đến huyện Trạch Điền.
Phó bí thư Trần Viễn Chí khó hiểu hỏi:
- Sao không có thông báo?
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Hải Ba cũng khó hiểu hỏi:
- Đúng thế, chẳng lẽ là bí mật điều tra?
Lỗ Hùng nhìn mọi người rồi nói:
- Bả Ngọc Trụ gọi tới nói Bí thư Vương đã đến xã Thạch Sơn và gặp Mạnh Học Nam, bắt mấy công an xã, còn bảo Đan Lệ Tiên tạm thời chủ trì công tác của xã.
Nghe như vậy, Lỗ Trường Sơn vội vàng nói:
- Vương Trạch Vinh hắn có ý gì, làm như vậy là nhằm vào ngài.
Chánh văn phòng Ủy ban Chung Thư Quốc nói:
- Bí thư, hôm qua Vương Trạch Vinh có lẽ đã ở huyện.
Lời này của y thì Lỗ Hùng hiểu, đó chính là Vương Trạch Vinh biết việc con mình đính hôn.
Phó chủ tịch thường trực Dương Tuyền Lâm nói:
- Bây giờ tình hình tỏ rõ Vương Trạch Vinh có ý đồ xấu, Bí thư, không thể không đề phòng.
Vẻ mặt mọi người thì Lỗ Hùng đã thấy, Lỗ Hùng nói:
- Các vị, mọi người phải hiểu chúng ta cùng chung hoạn nạn.
Trần Viễn Chí do dự một chút rồi nói:
- Bí thư, tôi lo rằng Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm muốn động huyện Trạch Điền.
Lỗ Trường Sơn trợn to mắt rồi nói:
- Sợ mẹ gì, không chừng hắn lật xe trên đường, ha ha.
Nghe Lỗ Trường Sơn nói như vậy, người khác không cười nhưng trên mặt Lỗ Hùng lại tỏ rõ vẻ kỳ quái.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tống Hải Ba rất sợ.
- Nói loạn.
Lỗ Hùng mắng.
Lỗ Hùng đang rất chấn động. Y biết rõ chuyện của mình. Y đã làm đủ thứ trong hơn 10 năm khống chế huyện Trạch Điền.
- Mọi người chuẩn bị một chút xem Bí thư Vương đã về chưa, chúng ta đi đón thôi.
Lỗ Hùng cười nói.
Nhìn mọi người đi ra, Lỗ Hùng nói với Lỗ Trường Sơn:
- Trường Sơn chờ chút, tôi có việc cần nói.