Thu Ứng Vũ đã rời huyện Đại Phường. Tình hình ở huyện Đại Phường cũng không khiến hắn nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ đến huyện Đại Phường nhằm đem Vương Trạch Vinh đến nhậm chức theo quyết định bổ nhiệm của Thị ủy là chính.
La Trung Hoa cũng đã thấy, tình hình đời sống ở nhà máy dệt của huyện nhà khởi sắc. Đây cũng là một lần để La Trung Hoa thử sức của Vương Trạch Vinh. La Trung Hoa biết, Vương Trạch Vinh là người từ trên tỉnh phái xuống, nhưng lại nghe được hắn đã từng làm Phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà. Đối với người điều đến từ một huyện giàu có tới đây, La Trung Hoa cảm thấy không thể nào hiểu được. Chính việc nhà máy dệt là La Trung Hoa muốn thử năng lực của Vương Trạch Vinh.
Nói thật, đối với tình hình ở nhà máy dệt, La Trung Hoa cũng có thể dàn xếp được. Trước đây, đã vài lần có náo loạn để đòi một, hai tháng tiền lương.
Vốn là một người ở địa phương này, tình hình của huyện Đại Phường, La Trung Hoa nắm rõ như trong lòng bàn tay. Tình hình cứ nhập nhằng, nhưng hắn thì thừa biết, việc này liên quan đến cả Phó thị trưởng Triệu, có một số người thực quyền ở huyện cũng liên quan, hễ động vào là tác động rất nhiều người. Đối với việc phân tranh lợi ích này, La Trung Hoa, vẫn duy trì sự kính trọng, nhưng giữ khoảng cách.
La Trung Hoa cũng biết tình hình thuê cửa hiệu mặt tiền của con trai Phó thị trưởng Triệu. Trong suy nghĩ của La Trung Hoa, nếu ngay cả Phó thị trưởng Triệu mà Vương Trạch Vinh cũng không dám làm gì, điều đó nói lên rằng thực lực của Vương Trạch Vinh cũng không mạnh. Ngược lại, nếu ngay cả Phó thị trưởng Triệu cũng bị hắn “ sờ gáy”, sẽ thấy lai lịch của Vương Trạch Vinh là rất lớn. Lúc đó, đối đãi tốt với Vương Trạch Vinh, nhất định phải cẩn thận một chút.
Ngồi xem hổ đấu là biện pháp rất tốt. Mỗi ngày, chuyện quan trọng nhất đối với La Trung Hoa là hỏi xem tình hình tiến triển ở nhà máy dệt. Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh vừa mới tới đã ngập đầu trong vấn đề nhà máy dệt, trong lòng La Trung Hoa cảm thấy buồn cười, không biết hắn có thể gỡ ra khỏi chuyện này được không.
Đã là ngày thứ ba, La Trung Hoa cảm thấy việc này lại không có kết quả gì, chắc chắn Vương Trạch Vinh sẽ tìm đến mình, nhờ ra mặt giải quyết.
Nghe xong thư kí báo cáo tình hình nhà máy dệt, La Trung Hoa nói:
- Biết rồi.
Nhìn thư kí đã ra ngoài, La Trung Hoa gõ nhẹ nhàng lên ghế sô pha “ Không ngờ đích thân Triệu Cao Sở lại đến giao trả cửa hàng”. La Trung Hoa thấy có chút lo lắng về năng lực của Vương Trạch Vinh, cuối cùng thì năng lực hắn tốt đến đâu? Cho dù Triệu Cao Sở làm việc này thì Phó thị trưởng Triệu cũng không cần lo lắng, ngoại trừ khi xuất hiện một nhân vật lớn hơn, chèn ép Phó thị trưởng Triệu, hay là do mình quá coi thường vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này.
Đang băn khoăn nghĩ ngợi, Chánh văn phòng huyện ủy Mão Văn Tuấn đi đến.
- Bí thư La, tình hình căng thẳng ở nhà máy dệt không ngờ đã được dập tắt.
Rõ ràng hắn cũng biết được tin tức. Không chỉ có Mão Văn Tuấn quan tâm, mà các lãnh đạo huyện Đại Phường không ai không quan tâm tình hình tiến triển ở nhà máy dệt. Đây là một minh chứng để biết, đằng sau Vương Trạch Vinh có hay không có hậu thuẫn lớn. Tục ngữ có câu: Rồng mạnh không đè được rắn địa phương, nhưng vẫn có rồng mạnh đè đầu rắn con. Tất cả mọi người muốn thấy rõ Vương Trạch Vinh là rắn hay là rồng, là rồng mạnh hay là rồng qua sông.
- Lão Mão, xem ra Chủ tịch huyện Vương rất có năng lực.
Ra hiệu cho Mão Văn Tuấn ngồi xuống. La Trung Hoa lại cầm lấy điện gọi cho trưởng phòng tài chính Hà Nhược Lâm:
- Lão Hà, công nhân nhà máy dệt đã mấy tháng rồi không được nhận lương, tuy là tài chính huyện hạn chế, nhưng cũng không thể để cho người ta chết đói. Lão xem có thể tạm ứng, chi cho họ một tháng tiền lương, giải quyết một phần khủng hoảng.
Trưởng phòng Tài chính Hà Nhược Lâm là do một tay La Trung Hoa đề bạt, nghe La Trung Hoa nói vậy, Hà Nhược Lâm vội nói:
- Bí thư La yên tâm, việc này tôi sẽ tự mình đem tiền đến.
Sau khi nhà máy dệt phát sinh vấn đề lộn xộn, hắn đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền, chờ lệnh phát tiền của La Trung Hoa.
La Trung Hoa cười nói:
- Tốt lắm. Đến nơi hãy gặp Chủ tịch Vương báo cáo một chút.
Giao hết cho Phòng Tài chính lo liệu, La Trung Hoa lại bấm số gọi cho Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tình hình nhà máy dệt hiện nay như thế nào rồi?
Rõ ràng là hắn giả vờ không biết, khiến cho Mão Văn Tuấn ngồi một bên cảm thấy buồn cười.
Nghe thấy Bí thư La quan tâm đến tình hình nhà máy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Bí thư La, tất cả cũng tạm ổn.
Lúc này hắn mới từ nhà máy dệt đi ra, ở nhà máy dệt ba ngày liền, Vương Trạch Vinh đã làm được không ít chuyện. Muốn tồn tại được, nhà máy dệt phải cải tổ lại bộ máy lãnh đạo, phân loại công nhân viên thuộc loại nghèo khó. Đặc biệt là phải giải quyết theo trình tự, dựa theo một số tiêu chuẩn về chỉ tiêu đời sống tối thiểu của thành phố, yêu cầu nhà máy điều động nhân viên có trình độ, giúp họ hoàn thành thủ tục cho lãnh đạo. Đồng thời, đối với nhà máy dệt, phương hướng phát triển trong thời gian tới, hắn cũng đem ra một số ý kiến mang tính chỉ đạo. Hi vọng lãnh đạo của nhà máy dệt khai thác được tầm nhìn, không chỉ giới hạn trong lĩnh vực dệt, mà phải mở rộng thêm các hình thức kinh doanh, tranh thủ tự giải thoát.
- Trạch Vinh, tôi đã cho phòng Tài chính vay mượn khắp nơi được mười bốn vạn, một lúc nữa Hà Nhược Lâm sẽ tự đưa đến giao cho nhà máy dệt, hi vọng có thể giải quyết một phần trước mắt.
Lời nói của La Trung Hoa có vẻ rất cấp thiết.
Nghe La Trung Hoa đang cho người mang hơn mười vạn đến đây, Vương Trạch Vinh vội nói:
- Cảm tạ Bí thư La, có tiền cuộc sống của mọi người có thể giải quyết một phần, chờ thêm thời gian chúng ta sẽ giải quyết tiếp.
Sau khi Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại của La Trung Hoa, Vương Trạch Vinh cảm thấy có một chút cảm tình với La Trung Hoa. Xem ra La Trung Hoa đã cố gắng thu xếp tìm biện pháp giải quyết vấn đề này.
- Bí thư La, vấn đề ở nhà máy dệt tạm thời giải quyết được một đoạn. Tôi đang trở về, một lát nữa tôi sẽ sang chỗ ngài báo cáo công việc. Chính quyền không còn tiếp nhận, nên hắn cũng muốn báo cáo lại công việc. Vương Trạch Vinh thấy mình có rất nhiều việc cần phải làm xong.
- Vương Trạch Vinh à, vừa mới đến Đại Phường, đã vùi đầu vào công việc ở nhà máy dệt cả ba ngày qua. Tôi nghĩ cậu nên nghĩ ngơi đi một chút đã, rồi đến đây sau cũng được.
- Không sao đâu, tôi đến ngay luôn.
Vương Trạch Vinh có vẻ rất nhiệt tình. Ở trong nhà máy dệt ba ngày cùng với rất nhiều người của nhà máy, mọi người rất có ấn tượng tốt đối với vị chủ tịch mới này. Họ cho rằng hắn có thể giúp họ giải quyết được vấn đề.
- Ha ha, tôi chờ ở văn phòng.
La Trung Hoa cười nói.
- Lão Mão, chỗ ở của Chủ tịch Vương đã chuẩn bị tốt cả chưa?
Buông điện thoại La Trung Hoa nhìn Mão Văn Tuấn hỏi.
- Bí thư La, việc này chủ yếu là do người bên chính quyền họ sắp xếp, nghe nói đang phải mời Chủ tịch Vương ở tạm nhà khách.
Quả thật muốn sắm sửa thêm cũng phải cần có thời gian.
La Trung Hoa ngẫm nghĩ một chút, cười nhìn Mão Văn Tuấn nói:
- Lão Mão, ông nghĩ xem việc này có được không. Chủ tịch huyện Vương, một mình đến huyện Đại Phường chúng ta công tác, không có người thân quen, người giúp việc cũng không có. Hay ông hãy tìm một vài người đến giúp việc cho Chủ tịch Vương.
Mão Văn Tuấn nói:
- Bên nhà khách chính quyền cũng có nhiều nhân viên phục vụ, nhưng tất nhiên không thể tốt bằng việc nhờ hẳn một người quen việc đến phục vụ Chủ tịch huyện Vương.
La Trung Hoa nói:
- Ừ, đây chính là nhiệm vụ chính trị, nhất định phải làm tốt việc này.
Hắn nhìn Mão Văn Tuấn, liếc mắt một cái nói:
- Nhân viên phục vụ phải là người đảm nhiệm việc phục vụ tốt.
Mão Văn Tuấn gật đầu nói:
- Bí thư La yên tâm.
Vương Trạch Vinh vừa mới bước vào văn phòng của La Trung Hoa, La Trung Hoa liền đứng dậy tiến lại gần, cầm chặt lấy tay Vương Trạch Vinh, nói:
- Trạch Vinh, cậu vất vả quá.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cuối cùng việc này cũng đã được giải quyết. Tuy nhiên, đó chỉ mới là trước mắt, chứ về lâu dài thì còn rất nhiều việc phải làm.
- Có thể dẹp cho lắng xuống đã là tốt rồi.
La Trung Hoa tự tay rót nước đem cho Vương Trạch Vinh.
La Trung Hoa rất ít khi làm việc này. Điều này làm cho thư ký đang định đi pha trà cảm thấy giật mình.
- Trạch Vinh, Đại Phường là một huyện nghèo khó, tồn tại nhiều vấn đề. Lần này tình hình nhà máy dệt gây rối, không phải huyện không biết, nhưng nó tồn tại rất nhiều khó khăn. Tình hình các xí nghiệp khác trong cả nước, làm ăn cũng đang đi xuống. Lần này chi ra mười vạn cũng chỉ tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt.
Nghe xong lời nói của La Trung Hoa, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư La, tôi đang dự định khảo sát toàn bộ tình hình của các địa phương trong huyện một lần, xem thử có địa phương nào có thể tiến hành phát triển không.
La Trung Hoa cười nói:
- Trạch Vinh à, cậu đúng thật là liều mạng, vừa mới ở ba ngày trong nhà máy dệt, trước hết cứ nghỉ ngơi đi vài ngày đã rồi lại làm việc khác. Trước mắt cứ ở tạm nhà khách chính quyền. Tôi đã bảo bên văn phòng đi tìm nhân viên chuyên giúp cậu việc dọn dẹp, nước nôi. Cậu một mình ở đấy cũng không ổn, tôi nghĩ hay là tìm cho cậu một người giúp việc làm công việc nấu cơm, giặt giũ..v.v….
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn Bí thư La, mời nhân viên phục vụ thì không cần, còn người giúp việc thì cũng được. Ngày nào rảnh rỗi, tôi sẽ ra thị trường tìm một lần.
Nghe Vương Trạch Vinh không muốn có nhân viên phục vụ, La Trung Hoa có phần thất vọng, nói:
- Như vậy cũng được. Ở lại nhà khách mấy ngày, cậu có thể quan một chút, xem có thể thấy nhân viên phục vụ nào thích hợp không.
La Trung Hoa bàn chuyện công việc xong mới nói tiếp:
- Lúc nào rảnh rỗi thì đến nhà tôi ăn cơm. Dù sao thì cũng chỉ thêm đũa mà thôi.
Trong khi nghe La Trung Hoa nói chuyện, Vương Trạch Vinh quan sát quan khí của hắn. Vương Trạch Vinh phát hiện thấy quan khí của La Trung Hoa và của mình cũng không có gì biến hóa nhiều, tuy nhiên cũng tốt hơn lúc mới đến một chút.
- Ha ha, đến lúc đó, nhất định tôi sẽ đến nhà ngài cùng ăn cơm.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói.
- Bí thư La, nghe nói tình hình cho thuê mượn ở nhà máy dệt có liên quan nhiều đến mấy người ở của huyện thị. Ngài cũng biết, nhà máy không thể lại xảy ra chuyện. Nếu thực sự xảy ra một lần nữa, thì không ai có lợi cả.
La Trung Hoa hiểu được ý đồ của Vương Trạch Vinh, đồng ý nói:
- Trạch Vinh, cậu nói rất đúng. Chuyện ở nhà máy dệt, tùy cậu toàn quyền giải quyết. Nếu tiếp tục náo loạn, cậu cứ trực tiếp xử lý đến nơi.
La Trung Hoa nghĩ đến hậu thuẫn lớn sau lưng Vương Trạch Vinh, cảm thấy việc này không thể đối đầu với Vương Trạch Vinh.
Từ phòng của La Trung Hoa đi ra, Vương Trạch Vinh đi vào phòng Mão Văn Tuấn.
- Lão Mão, chỗ ở của tôi đâu?
Vương Trạch Vinh ở lại nhà khách chưa quá một ngày, ba ngày này đều ở nhà khách của nhà máy dệt.
- À, Chủ tịch huyện Vương, để tôi đưa ngài đi.
Mão Văn Tuấn nhiệt tình đứng lên.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đành làm phiền Chánh văn phòng Mão. Đúng rồi, thư kí của tôi đã đến chưa?
Đột nhiên, nghĩ ra cần phải dẫn thư ký đến huyện Đại Phường làm việc,
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Chắc hẳn là hôm nay đến rồi.
Mão Văn Tuấn cười nói.