Sau lần điều chỉnh này, Phùng Phương chính thức trở thành Phó cục trưởng cục Chiêu thương. Cô được như vậy chủ yếu là do có Vương Trạch Vinh ủng hộ.
Vương Trạch Vinh đưa Phùng Phương lên chủ yếu là do thấy năng lực và hy vọng phát huy tốt ở cương vị mới. Nhưng Phùng Phương lại có suy nghĩ khác.
Sau khi biết mình thành Phó cục trưởng, tâm trạng Phùng Phương rất tốt.
Ngày mai là chủ nhật, Phùng Phương có một suy nghĩ đó là phải cảm ơn Vương Trạch Vinh.
Đứng trong phòng tắm, Phùng Phương xoa người, cô đang suy nghĩ đến vấn đề ngày mai.
Phùng Phương đang rất hy vọng nếu như Vương Trạch Vinh chú ý đến mình, quan hệ kia với mình thì quá tốt. Như vậy chỉ cần Vương Trạch Vinh phát triển thì cô sẽ phát triển.
Có suy nghĩ này, Phùng Phương lập tức nghĩ đến đám chị em ở đoàn múa. Bây giờ khoảng cách giữa mình và các người kia càng lúc càng lớn.
Phùng Phương đột nhiên nghĩ đến Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như. Nếu không có Vương Trạch Vinh giúp, hai cô gái này sao có thể ra khỏi đoàn múa. Bây giờ hai cô này đã có chút quan chức, mặc dù kém xa Phùng Phương nhưng cũng nói rõ là có quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Hai cô này đều còn trinh, có lẽ Vương Trạch Vinh thích như vậy hơn.
Nghĩ đến vấn đề này, Phùng Phương liền có chút hối hận vì mình đã sớm kết hôn.
Phùng Phương tắm xong ra giường nằm một lúc liền gọi cho Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như.
- Tiểu Lệ, mấy hôm nay sao không đến chỗ chị chơi?
Hoàng Phủ Nhược Lệ đang đi dạo với Trần Thu Như. Cô vội vàng nói:
- Mấy hôm nay em đang đến ngày nên không dám đi đâu.
- Em lên chức rồi còn không mời cơm chị đó.
Hoàng Phủ Nhược Lệ cười nói:
- Em và Thu Như vừa nói đến chị. Chị làm Phó cục trưởng mà không thấy động tĩnh gì.
- Tiểu Lệ, em thấy như thế này được không? Chúng ta cùng mời Thị trưởng Vương dùng cơm.
Hoàng Phủ Nhược Lệ vui vẻ nói:
- Em cũng đang có ý này nhưng sợ Thị trưởng Vương bận.
-
- Như vậy đi, để chị mời Thị trưởng Vương. Tối mai chúng ta đi ăn rồi ca hát được chứ?
Hoàng Phủ Nhược Lệ nói:
- Vâng, cứ như vậy đi chị. Đến lúc đó em và Thu Như nhất định đến đúng giờ.
Phùng Phương dập máy xong liền mỉm cười. Nếu mọi người đều có quan hệ với Vương Trạch Vinh thì cùng tụ tập đi. Nếu Vương Trạch Vinh cùng Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như thì sẽ không thể bỏ qua mình.
Phùng Phương ngồi suy nghĩ một lúc liền gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
Phùng Phương nhẹ nhàng nói:
- Thị trưởng Vương, vì cảm ơn ngài đã đề bạt, em cùng với Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như đã hẹn nhau tối mai mời ngài dùng cơm. Ngài nhất định phải cho bọn em cơ hội đó.
Vương Trạch Vinh đang ngồi trong thư phòng đọc sách và tìm tài liệu liên quan đến hợp tác khu vực.
Thấy Phùng Phương gọi tới, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chủ yếu là do năng lực công tác của cô mạnh, chỉ cần cố gắng sẽ được đề bạt mà.
Vương Trạch Vinh rất coi trọng năng lực của Phùng Phương. Mặc dù hắn cũng khá động tâm với Phùng Phương nhưng phải kìm nén bản thân.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Phùng Phương cảm thấy quan hệ của mình và Vương Trạch Vinh khó có thể đột phá nên có chút lo lắng.
- Thị trưởng Vương, vì mời ngài nên hôm nay Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như đã đi làm đầu, mọi người rất thành tâm. Ngày mai bốn người chúng ta đi ăn rồi bọn em muốn đi nhảy vài điệu với ngài.
Vừa nghĩ đến việc nhảy, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến chuyện mình đã làm với Thang Ngọc Như, hắn liền biết ý của Phùng Phương. Người phụ nữ này xem ra muốn kéo mình xuống nước đây.
Có suy nghĩ này, Vương Trạch Vinh liền hạ quyết tâm không thể cứ tiếp tục với phụ nữ như vậy.
- Phó cục trưởng Phùng, mai tôi có việc bận rồi. Để sau đi.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe Vương Trạch Vinh có lịch, Phùng Phương không khỏi có chút thất vọng.
- Thị trưởng Vương, ân tình của ngài đối với em, em đúng là khó báo đáp. Ngày mai nếu ngài không rảnh thì tối any em mời ngài được không?
Phùng Phương có chút lo lắng, cô cũng nghe ra được Vương Trạch Vinh không muốn gặp nhiều người cùng lúc nên có chút hối hận vì việc mình bố trí ba người. Nếu Vương Trạch Vinh sợ nhiều người thì cô quyết định một mình mời, nếu có thể thì sẽ đưa mình lên.
Thấy Phùng Phương mời như vậy, Vương Trạch Vinh liền hiện ra cảnh Phùng Phương trần truồng nằm bên dưới mình.
- Phó cục trưởng Phùng, việc này để sau đi. Tôi không hy vọng các người luôn nói đến việc báo đáp. Các cô chỉ cần cố gắng trong công tác là được.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Phùng Phương vô cùng thất vọng nhưng vẫn phải nói:
- Xin Thị trưởng Vương yên tâm, tôi nhất định cố gắng công tác để không làm ngài mất mặt.
- Cô có suy nghĩ như vậy là rất tốt. Cứ như vậy đi.
Vương Trạch Vinh nói xong liền dập máy. Hắn không hy vọng tiếp tục dây dưa với phụ nữ như vậy nữa. Hắn bây giờ đã có thêm vài phụ nữ, nếu có nữa thì đừng mong lăn lộn trong chốn quan trường.
Vương Trạch Vinh vừa bỏ điện thoại xuống thì Hoàng Phủ Nhược Lệ đã gọi tới.
Hoàng Phủ Nhược Lệ về đến nhà rồi nghĩ đến lời mình đã nói với Vương Trạch Vinh, cô liền có chút xấu hổ. Cô đã tỏ vẻ với Vương Trạch Vinh rằng mình chỉ làm người phụ nữ của hắn. mặc dù Vương Trạch Vinh không nói gì với cô, nhưng cô nếu nói như vậy thì đã là người của Vương Trạch Vinh.
Hoàng Phủ Nhược Lệ đã mua được một căn nhà ở nơi bí mật nhằm gặp Vương Trạch Vinh. Nhưng nơi này chưa được tiếp Vương Trạch Vinh bao giờ.
Sau khi Vương Trạch Vinh nghe điện, Hoàng Phủ Nhược Lệ cảm thấy tim mình đang đập rất mạnh.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh trả lời, Hoàng Phủ Nhược Lệ rất kích động mà nói:
- Vương ca, em là Hoàng Phủ Nhược Lệ.
Nghe thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ gọi tới, trước mắt Vương Trạch Vinh liền hiện ra hình ảnh của Hoàng Phủ Nhược Lệ. Không biết như thế nào mà trong bản danh sách điều chỉnh cán bộ của Mao Hiếu Lễ lại có Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như. Theo Vương Trạch Vinh nhớ thì hình như Hoàng Phủ Nhược Lệ đã thành Chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ.
Nghĩ đến lý do Mao Hiếu Lễ làm như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu. Người ta đây là nghĩ hai cô gái này có quan hệ với hắn.
- Ồ, Hoàng Phủ Nhược Lệ à, có chuyện gì vậy?
- Vương ca, em vẫn luôn chờ ngài đến.
Hoàng Phủ Nhược Lệ nói xong lời này liền thấy mặt mình nóng rực. Cô chưa trải qua việc đó nên rất xấu hổ.
Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi động tâm, chỗ đó của hắn bắt đầu có phản ứng.
- Vương ca, em nghe Phùng Phương tỷ nói mai muốn mời ngài ăn cơm.
- Ồ, mai tôi có việc nên để sau.
- Vương ca, em đã nói mình là người phụ nữ của ngài. Chỉ cần ngài có thời gian thì em lúc nào cũng có thể lên Quán Hà gặp ngài.
Lời này quá hấp dẫn khiến Vương Trạch Vinh đau đầu. Hắn biết không thể tiếp tục như vậy nên nói:
- Cô không nên nghĩ đó là thật. Cô còn trẻ, còn tương lai rất dài. Nếu như gặp phải một người đàn ông tốt thì nên lập gia đình.
Hoàng Phủ Nhược Lệ lập tức lo lắng và nghĩ Vương Trạch Vinh có cái nhìn gì với mình. Cô vui vẻ nói:
- Vương ca, ngài phải tin em, thân thể này của em mãi là của ngài.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi nói:
- Hoàng Phủ Nhược Lệ, tôi không nghi ngờ gì cả. Tôi nói thật lòng, cô đừng có suy nghĩ như vậy. Tôi đã có gia đình, không thể mang gì đến cho cô.
Hoàng Phủ Nhược Lệ nghe như vậy liền buồn bã. Cô cảm thấy mình không đủ xinh đẹp, không thể hấp dẫn Vương Trạch Vinh. Cô cũng là người có tham vọng. Thấy Phùng Phương được Vương Trạch Vinh ủng hộ mà lên chức, cô cũng hy vọng mình có một ngày như vậy. Vì thế cô quyết định không thể đánh mất quan hệ với Vương Trạch Vinh. Cho dù hắn tạm thời không cần cô, cô cũng không thể vội vàng lấy chồng.
- Vương ca, em biết ngài đây là vì tốt cho em. Em cũng hiểu suy nghĩ của ngài. Ngài yên tâm, em nhất định không ảnh hưởng đến gia đình và sự nghiệp của ngài. Em vẫn có quyết định đó. Chỉ cần ngài cần, em lập tức đến.
Làm cho Vương Trạch Vinh không ngờ đó là Trần Thu Như. Trần Thu Như tự mình đến Quán Hà và đến nhà Vương Trạch Vinh.
Thấy Trần Thu Như đến, Vương Trạch Vinh liền đau đầu. người phụ nữ rất đẹp nên hắn không động tâm là giả.
- Vương ca, em đến thăm ngài. Ngài có chào đón không?
- Vào ngồi đi.
Nhìn Long Hương Băng mang trà lên, Trần Thu Như nhìn chằm chằm Long Hương Băng. Cô thấy Long Hương Băng rất quyến rũ, trong lòng liền nghĩ đến giữa Long Hương Băng và Vương Trạch Vinh nhất định có vấn đề.
- Vương ca, em lần này đến đây là muốn cảm ơn ngài.
- Lần này Huyện Đại Phường đề bạt cô thành Chánh văn phòng phòng Xây dựng, đây là coi trọng cô.
- Nếu không có Vương ca thì không có em ngày hôm nay.
Trần Thu Như chăm chú nói.
Trần Thu Như đã thầm phân tích Vương Trạch Vinh, cô biết Vương Trạch Vinh là người coi trọng năng lực công tác. Nếu không có năng lực thì dù có quan hệ thì Vương Trạch Vinh cũng không đề bạt. Nhưng có năng lực thì khác, Vương Trạch Vinh sẽ trọng dụng.
- Cô phải tăng cường học tập mới được.
- Xin Vương ca yên tâm, em đã có bằng quản lý kinh tế.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Ồ, cô học từ bao giờ?
Trần Thu Như nói:
- Em học lúc ở đơn vị cũ. Em cũng mới lấy được bằng tốt nghiệp.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Vậy là tốt. Sau khi có bằng thì khả năng phát triển của cô sẽ lớn hơn.
- Vương ca, em là người của ngài. Sau này em chỉ dựa vào ngài thôi.
Trần Thu Như nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ đầy tình cảm.
Thấy Trần Thu Như như vậy, lại nghe cô nói thế, Vương Trạch Vinh sao không hiểu ý đối phương.
Hắn đành phải nói:
- Cô chỉ cần có thành tích thì tôi có thể giúp cô.
Nói đến đây, Vương Trạch Vinh như tùy ý mà hỏi:
- Sao rồi, cô có bạn trai chưa?
Trần Thu Như nháy mắt đầy quyến rũ với Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca, em là người của anh, sao có thể như vậy.
- Có người thích hợp thì nên lập gia đình, không nên vì sự nghiệp mà đánh mất tình yên.
Vương Trạch Vinh hôm nay đúng là bực mình.
- Dù sao em theo Vương ca là được.
Trần Thu Như không nói nhiều ở việc này.
- Vương ca, em đi. Chỉ cần anh cần, em lập tức đến.
Trần Thu Như không có dây dưa mà mỉm cười đứng dậy chào.
Nhìn Trần Thu Như rời đi, Vương Trạch Vinh rất buồn bực. Hôm nay cả Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như đều không nghe lời hắn về việc tìm bạn trai.