- Trạch Vinh, em nhớ anh.
Điện thoại của Tiểu Giang đột nhiên gọi tới. Đã lâu không gặp nhau, Vương Trạch Vinh vừa đi làm liền nhận được điện thoại của Tiểu Giang.
Nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng Vương Trạch Vinh kỳ thật vẫn rất nhớ Tiểu Giang. Từ sau khi quyết định kết hôn với Lữ Hàm Yên, hai người trên cơ bản không hề gặp nhau.
Trầm mặc một hồi, Vương Trạch Vinh cầm di động không biết nên nói gì mới phải.
- Trạch Vinh, em tính đi khỏi đây.
Tiểu Giang nói rất nhỏ.
- Em đang ở đâu?
Vương Trạch Vinh cảm thấy rất lo lắng, không biết Tiểu Giang nói đi là có ý gì.
- Ở nhà.
Tiểu Giang nói xong liền treo điện thoại. Trước kia hai người đã từng nhiều lần làm việc đó ở ngay trong căn phòng kia.
Ra khỏi cơ quan, trong lòng Vương Trạch Vinh hơi sốt ruột. Giọng điệu của Tiểu Giang trong điện thoại rất nặng nề, hắn lo lắng Tiểu Giang sẽ có điều gì bất trắc.
Không gọi xe, Vương Trạch Vinh ra khỏi cửa cơ quan liền bắt taxi thẳng tới chỗ Tiểu Giang.
Nhìn xung quanh không có ai, Vương Trạch Vinh bước tới cửa nhà Tiểu Giang, rút chìa khóa ra, vội vàng mở cửa phòng. Hắn vẫn có một chiếc chìa khóa phòng Tiểu Giang.
Vừa vào phòng đã thấy Tiểu Giang đang lặng lẽ ngồi trong phòng, vẻ mặt rất u ám. Thấy Tiểu Giang không có việc gì, tâm tư Vương Trạch Vinh rốt cuộc thả lỏng. Hắn thực sự sợ nhìn thấy cảnh tượng gì đó đáng sợ.
- Có chuyện gì?
Vương Trạch Vinh bước tới hỏi.
Nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt vô thần, Tiểu Giang nói:
- Trạch Vinh, không ngờ Hàm Yên lại là con gái của Bí thư Tỉnh ủy!
Không ngờ Tiểu Giang cũng biết việc này.
Thấy Vương Trạch Vinh hơi giật mình, Tiểu Giang thở dài:
- Việc này Hàm Yên nói cho em biết. Em và cô ấy khá thân nhau, cô ấy không hề giấu em chuyện gì. Mẹ ruột cô ấy cũng đã tới nhà anh, xem ra hôn sự sẽ tiến hành rất nhanh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cho dù cô ấy là con gái của Bí thư Tỉnh ủy thì sao chứ, cô ấy vẫn là Hàm Yên.
Tiểu Giang lắc đầu, giọng đầy thương cảm:
- Trạch Vinh, anh có biết không? Hiện tại em đã yêu anh rất sâu. Em vốn còn có hy vọng mong manh, hy vọng ngày nào đó anh thấy em có thể giúp đỡ được cho anh nhiều hơn so với Hàm Yên, anh sẽ kết hôn với em. Hiện tại thoạt nhìn chẳng còn chút hy vọng nào nữa rồi. Em không có bối cảnh hùng mạnh của Bí thư Tỉnh ủy. So sánh với Hàm Yên, điều kiện của em kém xa cô ấy.
- Bí thư Tỉnh ủy thì sao chứ? Anh dựa vào chính bản thân cũng có thể tự phát triển lên được.
Vương Trạch Vinh kiêu ngạo nói. Nghe Tiểu Giang nói vậy, hắn lập tức thốt lên.
- Việc này em đã suy nghĩ cả đêm. Bố của Hàm Yên có thế lực rất mạnh. Nếu em tiếp tục lui tới với anh, ông ấy mà biết được, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của anh, thậm chí có thể là tai ương ngập đầu đối với anh. Em quyết không chịu để người mình yêu xuất hiện tình huống như vậy.
Tiểu Giang nhẹ nhàng nói, trong giọng nói đầy vẻ quan tâm tới Vương Trạch Vinh.
Thấy Tiểu Giang đối với mình như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức tràn ngập day dứt đối với Tiểu Giang:
- Rất xin lỗi.
Tiểu Giang từ trên ghế nhào vào trong lòng Vương Trạch Vinh:
- Giữa chúng ta còn phải nói vậy sao?
- Em có tính toán gì không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Nhẹ nhàng dùng tay âu yếm ngực Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nói:
- Bố của Hàm Yên là Bí thư tỉnh ủy, việc này là cơ hội ngàn năm một thuở đối với anh. Anh phải dựa vào ông ấy không ngừng phát triển tiếp lên. Nếu em tiếp tục làm trong cơ quan nhà nước, quan hệ của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị ông ấy phát hiện. Nếu chẳng may anh xảy ra sự tình gì, em tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Em nghĩ, nếu em vẫn muốn có anh, nhất định phải tìm cơ hội nhanh chóng rời khỏi cơ quan nhà nước.
- Hiện tại chúng ta không phải tốt lắm sao? Em không cần phải làm như vậy.
Vương Trạch Vinh đau lòng nói.
Tiểu Giang đột nhiên nồng nhiệt hôn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng cảm nhận được tình yêu mạnh mẽ của Tiểu Giang đố với mình, cũng nhiệt tình hôn trả.
Sau khi thở dài một hơi thỏa mãn, Tiểu Giang nói:
- Em quyết không rời khỏi anh. Gia đình Hàm Yên có thể giúp anh phát triển trên con đường làm quan, em cũng sẽ giúp anh. Em sẽ giúp anh về mặt tiền tài. Tuy rằng hiện tại em không có năng lực đó nhưng em sẽ cố gắng.
Khi nói lời này, vẻ mặt của Tiểu Giang tràn đầy dũng khí kiên quyết.
Vương Trạch Vinh nghi hoặc hỏi:
- Em có tính toán gì?
Tiểu Giang nói:
- Em quyết định, tạm thời rời khỏi cương vị công tác. Em muốn tới lăn lộn ở chỗ chị họ em. Có một ngày em kiếm được tiền, liền lấy bộ mặt một thương nhân đứng bên cạnh anh. Đến lúc đó tuy rằng chúng ta không thể kết hôn nhưng vẫn có thể làm vợ chồng. Đến lúc đó, chúng ta có thể gặp gỡ nhau bất cứ lúc nào.
Tư tưởng của Tiểu Giang dường như có chút cực đoan. Vương Trạch Vinh hơi lo lắng nhìn cô. Nói thật, Vương Trạch Vinh vẫn băn khoăn giữa Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang. Sở dĩ cuối cùng quyết định kết hôn với Lữ Hàm Yên chủ yếu là do hắn và Hàm Yên yêu nhau sớm nhất.
Từ sau khi biết được bố của Lữ Hàm Yên là Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ tới hậu quả của việc mình đi lại với Tiểu Giang. Một tiểu nhân vật như hắn căn bản không thể chịu nổi một đòn của Hạng Nam. Hắn cũng đã tính tới khả năng xấu nhất. Nếu thực sự xuất hiện tình hình như vậy, trong tài khoản của hắn ít nhất vẫn còn năm triệu, hắn cũng không sợ đói.
Nhưng sau khi đã hưởng thụ quyền thế trong quan trường, Vương Trạch Vinh không hy vọng sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Gần đây, Vương Trạch Vinh đều suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng không tìm được biện pháp nào tốt cả.
Hiện tại đột nhiên phát hiện Tiểu Giang xem như đã hiểu hết thảy, lại còn suy xét cho mình, Vương Trạch Vinh lại càng khó có thể dứt bỏ Tiểu Giang được. Bất luận năng lực hay tướng mạo, Tiểu Giang đều thuộc hạng nhất. Có một cô gái như vậy chắc chắn đều là niềm kiêu hãnh của mỗi người đàn ông. Đáng tiếc là mình lại không thể cho cô ấy hết thảy mọi thứ.
Nghĩ đến Hàm Yên hiện tại đang cùng mẹ cô và cha mẹ mình bàn chuyện hôn sự, trong lòng Vương Trạch Vinh lập tức sinh ra cảm giác áy náy.
Nhẹ nhàng hôn lên ngực Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang cũng không biết mình thực sự yêu Vương Trạch Vinh từ khi nào. Cô cảm thấy mình đã vô tình yêu sâu đậm người đàn ông này. Sau khi nghe được tin Lữ Hàm Yên không ngờ là con gái của Bí thư tỉnh ủy, hết thảy hy vọng tốt đẹp đều thất bại, suýt nữa thì Tiểu Giang hoàn toàn suy sụp. Hạng Nam chính là một ngọn núi cao khó có thể vượt qua trước mặt cô, cô rốt cục cảm thấy không biết nên làm thế nào. Nhưng Tiểu Giang lại là một người không chịu thua, suốt đêm suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định rời khỏi quan trường, lao vào thương trường, có lẽ thương trường mới là mảnh đất để cô phát triển.
- Em thực sự quyết định phải đi?
Khi Vương Trạch Vinh hỏi ra lời này thì trong lòng như tê dại, vừa hy vọng Tiểu Giang khẩn trương rời đi, nhưng lại không hy vọng cô rời khỏi chính mình.
- Anh biết không? Sở dĩ Thiết Cương luôn đối nghịch với anh chính là vì em. Ông ta muốn con của ông ấy và em yêu nhau, kết quả con ông ta lại phát hiện chuyện của chúng mình. Thiết Cương biết việc này nên mới luôn ngáng chân anh.
Tiểu Giang cười khổ nói.
Hóa ra là như vậy! Vương Trạch Vinh rốt cục minh bạch vì sao Thiết Cương luôn đối nghịch với mình.
- Anh hiểu rồi chứ? Chỉ cần chúng ta còn ở cùng một chỗ, việc này sớm hay muộn sẽ rơi vào tai Hạng Nam. Cho dù Hàm Yên có rộng lượng thì Hạng Nam cũng sẽ không tha thứ. Ông ta khẳng định không hy vọng đứa con gái rất vất vả mới tìm được về phải chịu ấm ức gì. Chuyện của Thiết Cương chính là một cảnh báo, em phải tạm thời rời khỏi anh.
- Chừng nào thì em quay trở lại?
Vương Trạch Vinh có chút không đành lòng.
Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, vẻ mặt Tiểu Giang hơi tốt lên một chút, nhẹ nhàng cắn lên ngực hắn, nói:
- Hóa ra anh vẫn còn quan tâm tới em.
- Yên tâm đi, em đã nói em là người của anh thì chính là người của anh. Em là một người phụ nữ truyền thống, cả đời cũng chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh. Lần này tuy rằng em tạm thời rời đi nhưng em cũng không phải đã đi là mất tăm mất tích. Không chỉ có anh biết tình hình của em mà ngay cả Hàm Yên cũng sẽ biết. Ai bảo cô ấy là phu nhân chính thức của anh cơ? Em chỉ là tiểu thiếp của anh mà thôi.
Nói tới hai chữ tiểu thiếp, Tiểu Giang cố ý nhấn mạnh giọng điệu.
Nghe vậy, Vương Trạch Vinh đột nhiên có cảm giác kích động.
Đột nhiên cảm nhận được lửa nóng của Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ:
- Khi nhớ anh, em sẽ lén chạy về.
Lời này rất là mê người, Vương Trạch Vinh mạnh mẽ ôm chặt Tiểu Giang, dùng hai tay điên cuồng vuốt ve trên người Tiểu Giang. Hiện tại Vương Trạch Vinh đã ném tất cả các nguy cơ ra khỏi đầu. Hắn cảm thấy nợ Tiểu Giang nhiều lắm.
- Em vĩnh viễn là của anh!
Vương Trạch Vinh đột nhiên gầm lên.
Trên mặt Tiểu Giang lập tức hiện lên vẻ tươi cười. Đó là cảm xúc vui vẻ khi đạt được tâm nguyện.
Cảm nhận được nhiệt huyết mãnh liệt của Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang cũng trở nên động tình.
Hai người không còn bận tâm gì nữa, lập tức hôn nhau mãnh liệt, điên cuồng.
Vừa ôm hôn Tiểu Giang, Vương Trạch Vinh vừa đi vào phòng trong.
Tới lúc này, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình cần phải giải phóng toàn bộ tâm tình buồn bực trong lòng.
Trong phòng lập tức trở nên nóng bỏng, hai người lăn lộn với nhau...
--------------------
Đến chiều, Giang Anh Hà chuyển tờ đơn xin tạm thời rời khỏi cương vị công tác cho Chu Lâm.
Thấy Tiểu Giang nộp đơn, Chu Lâm cảm thấy rất khó hiểu, đột nhiên muốn lập tức gọi điện thoại cho Vương Trạch Vinh để hỏi. Cô vốn âm thầm quan sát sự tình giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang, cô cảm thấy nhất định là Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang có quan hệ nam nữ thông đồng.
Cuối cùng, Chu Lâm vẫn chuyển tờ đơn xin tạm rời cương vị công tác của Tiểu Giang cho Trịnh Chí Minh.
Thấy Tiểu Giang muốn tạm rời cương vị công tác, Trịnh Chí Minh cũng cảm thấy rất khó hiểu, tuy nhiên nghĩ lại Tiểu Giang đi cũng tốt. Dù sao người này cũng thuộc về phe Vương Trạch Vinh, đây cũng là chuyện tốt đối với mình. Trịnh Chí Minh lập tức phê chuẩn.
Nghe được tin Tiểu Giang đột nhiên tạm rời cương vị công tác, Lữ Hàm Yên vội vàng tìm gặp Tiểu Giang, thân thiết hỏi thăm tính toán bước tiếp theo của Tiểu Giang.
- Tiểu Giang tỷ, hiện tại chị tạm rời cương vị công tác thì về sau sẽ thế nào? Xã hội này rất phức tạp, nếu chẳng may làm ăn không được thì sao?
Lữ Hàm Yên rất lo lắng cho Tiểu Giang.
Nhìn ánh mắt thân thiết của Lữ Hàm Yên, Tiểu Giang cười nói:
- Đến lúc đó làm ăn không được sẽ trở lại tìm em.
Tiễn Tiểu Giang rời đi, Lữ Hàm Yên ôm cánh tay Vương Trạch Vinh lo lắng hỏi:
- Không ngờ chị Tiểu Giang lại lặng lẽ rời đi như vậy. Em còn muốn mời chị ấy làm phù dâu nữa cơ.
Tâm tình Vương Trạch Vinh rất phức tạp, nhìn máy bay cất cánh, trong lòng âm thầm chúc phúc cho Tiểu Giang. Hắn hy vọng lần sau gặp lại, Tiểu Giang đã là một người phụ nữ thành đạt.