Quan Khí​

Chương 1472: Chương 1472: Không khí bắt đầu trở nên khẩn trương




Thời gian trôi qua rất nhanh, Nam Điền đạt được nhiều thành tựu. Ngay khi Vương Trạch Vinh đang ở Nam Điền, Hạng Nam liền gọi hắn lên Bắc Kinh.

Trên đường đi, Vương Trạch Vinh nghĩ tới nhiều việc. Chỉ còn có một tháng là diễn ra hội nghị, hắn có thể cảm nhận tâm trạng các cán bộ khá xôn xao. Dù sao mọi người đều để ý tới vị trí của mình, không ai dám khẳng định chuyện sau đây sẽ như thế nào. Bây giờ Hạng Nam gọi hắn lên có lẽ cũng là vì việc này.

Vào Hạng gia, Vương Trạch Vinh cảm nhận không khí khá nghiêm túc. Hạng Thành và Hạng Kiền đều ở đây.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Hạng Thành gật đầu nói:

- Cháu ngồi một chút, chú ba về ngay.

Vương Trạch Vinh nghĩ nhất định là Hạng Nam muốn giao mình tiếp người của ông.

- Trạch Vinh, bây giờ về cơ bản đã xác định, chỉ chờ họp nữa thôi.

Hạng Kiền nghiêm túc nói.

Hai người bọn họ nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác trước, đó là ánh mắt coi trọng.

- Có gì biến hoá không bác?

Đây là việc Vương Trạch Vinh quan tâm. Tháng ba sẽ diễn ra hai đại hội, về cơ bản đã xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện cứ thế mà theo.

Hạng Thành nói:

- Chắc là không có, quan trọng nhất là bố cháu sẽ lui nên nhiều việc biến hoá.

Mọi người nói chuyện vài câu thì Hạng Nam đã về.

Nhìn ông, Vương Trạch Vinh thấy ông đã già đi nhiều.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Hạng Nam cười nói:

- Trạch Vinh phải về gấp có mệt không?

- Bố gọi con về làm gì vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Nhìn hai người kia, Hạng Nam nói:

- Bố gọi con về chủ yếu là gọi mọi người tụ tập, có không ít người đến bây giờ con cũng không biết.

Hạng Thành nói:

- Trạch Vinh, đã đến lúc giao ban. Hạng gia kinh doanh nhiều năm như vậy nên cần có người đứng chống đỡ, nếu không tâm lý mọi người sẽ tản mát.

Hạng Nam sau đại hội nhất định sẽ về. Khi đương chức và về là hai chuyện khác nhau. Sau khi ông lui thì nếu không có ai thay thế, thế lực Hạng gia sẽ gặp nguy cơ tan rã.

Hạng Kiền thở dài nói:

- Giữ vững sự nghiệp là không dễ dàng, đến bây giờ bác mới hiểu được một gia tộc nếu không có người kế nhiệm thì gia tộc đó sẽ xong. Trạch Vinh, may là Hạng gia có cháu nếu không vấn đề rất lớn.

- Trạch Vinh, bây giờ mọi việc đã rõ ràng. Con làm Bí thư Thành phố Hải Đông đã không có biến hoá gì, Trung ương đã nhất trí, đây coi như thành công của Hạng gia chúng ta. Còn có một tháng nữa là Đại hội, việc cần giao sẽ phải giao.

- Ồ, đúng rồi, Văn ra gần đây đang hoạt động mạnh để điều Văn Hồng Quân ra khỏi Nam Điền. Làm trao đổi bọn họ sẽ ủng hộ người chúng ta đưa ra, bố sẽ ủng hộ người của bọn họ đến làm Phó bí thư một tỉnh. Ngoài ra bố và Tư Mã Hoàng đã trao đổi ý kiến, để Thường Gia Liệt tới Cam Châu làm chủ tịch tỉnh, Tư Mã Hoàng đồng ý và ủng hộ hai lựa chọn của chúng ta.

Vương Trạch Vinh nghĩ Văn Hồng Quân rời đi liền khá vui vẻ. Người này rời đi coi như giải quyết một vấn đề khó cho hắn, đây là việc tốt. Bây giờ Thường Gia Liệt cũng được giải quyết thì càng tốt, như vậy hắn dễ khống chế Nam Điền hơn.

- Đây là việc tốt, nếu là như vậy thì Nam Điền sẽ không có biến hoá khi con rời đi.

- Ha ha, đây chủ yếu là công lao của con. Chuyện con dạy mọi người Thái cực quyền đã truyền ra, mọi người đối phó con cũng phải suy nghĩ rất nhiều.

Hạng Kiền cười nói:

- Đây là lực lượng rất mạnh mà không một ai dám xem nhẹ. Trạch Vinh, cháu nhất định phải dùng tốt lực lượng này.

Nghĩ đến tình hình của Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh nói:

- Lần trước con đề nghị điều Ngụy Trung Hoa sang nơi khác, không biết sao rồi bố?

- Có lẽ điều sang làm Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Nam Điền.

Tin này làm Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Ngụy gia đã không thể chống đỡ. Ngụy Trung Hoa coi như không thể phát triển thêm.

Hạng Thành thở dài nói:

- Lúc đó Hạng gia chúng ta cũng như vậy, may mà có lão thái thái nếu không sẽ không khác gì Ngụy gia.

Hạng Kiền cũng nói:

- Ngụy gia chủ yếu là do không có người kế nghiệp, nếu không sẽ không thành như vậy.

Nói tới đây Hạng Kiền cũng có chút đỏ mặt. Hạng gia toàn lực giúp y và Hạng Thành, vậy mà còn chưa được thành cấp Bộ trưởng.

Nói chuyện một lúc, hai người Hạng Kiền và Hạng Thành rời đi để Hạng Nam và Vương Trạch Vinh nói chuyện.

Hạng Nam và Vương Trạch Vinh vào thư phòng của ông, nhiều chuyện dù người nhà cũng phải chú ý.

Sau khi ngồi xuống, Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, sau Đại hội thì bố sẽ lui. Bố lui thì con sẽ không có ai đứng trước ngăn sóng gió, tới lúc đó tất cả phải dựa vào chính con. Trong sự phát triển của con cần dựa vào nhiều nhân tài, bây giờ con không có chỗ dựa nên bố có chút lo lắng.

Vương Trạch Vinh gần đây cũng suy nghĩ việc này. Hắn vì có năng lực nhìn quan khí nên luôn lựa chọn chính xác phương hướng, phát triển cũng thuận lợi. Bây giờ đằng trước hắn không có chỗ dựa, về sau hắn phải đấu với các nhân vật lão luyện, điều này là rất khó khăn.

- Chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đối mặt mà bố.

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh và có thể thấy sự kiên quyết trong mắt hắn. Ông khẽ gật đầu và biết mình không thể nói gì nữa.

- Trạch Vinh, chỉ còn một tháng nữa, thời gian cũng không quá dài. Một tháng này không phải không thể xảy ra. Càng vào lúc này càng có người muốn liều mạng thử một lần, không chú ý một chút là sẽ có vấn đề rất lớn. Con phải duy trì ổn định.

- Con bây giờ không lo chuyện Đại hội, con lo là việc ở Thành phố Hải Đông. Lô Ninh Quốc sẽ lui, Thành phố Hải Đông là nơi y công tác nhiều năm, con đột nhiên đi vào thì Lô Ninh Quốc có tâm trạng gì cũng là dễ đoán.

- Đó là việc tất nhiên. Nam Điền không thể lên cấp ngay bây giờ. Tuy Nam Điền đã đạt thành tích huy hoàng nhưng do xuất phát điểm kém, muốn vượt qua các nơi phát triển thì khá khó khăn. Đương nhiên mọi người cũng biết với tốc độ phát triển bây giờ của Nam Điền thì sớm muộn cũng thành trọng điểm kinh tế của Nam Điền.

Vương Trạch Vinh rất đồng ý với quan điểm của Hạng Nam. Trong mấy vị trí Bộ Chính trị, bắt được Thành phố Hải Đông sẽ có lợi cho sự phát triển của hắn. Nếu muốn lên đỉnh thì không làm ở Thành phố Hải Đông một thời gian là không được. Ở Trung Quốc nếu chưa từng làm ở thành phố trực thuộc trung ương thì không thể quản lý tốt một quốc gia.

- Sao bố lại muốn giới thiệu người với con vậy?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, có một số việc là bất đắc dĩ. Quan trường chính là như vậy. Muốn người theo con, con phải có bản lĩnh để bọn họ theo. Bố thấy nhiều chuyện trong chốn quan trường, người nói nghĩa khí thì có, nhưng nhiều người theo con vì thấy con có thể bảo vệ bọn họ.

- Có phải có người bắt đầu dao động không bố?

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Nam lắc đầu nói:

- Việc này con không cần lo lắng. Bố dù lui nhưng chỉ cần bố còn sống thì không ai dám rõ ràng phản bội. Bố nghĩ chính là nếu muốn người ta thật tình theo mình, không dao động thì phải để bọn họ thấy hy vọng. Gần đây biết bố sẽ lui, lại không rõ con sẽ vào Bộ Chính trị nên có người biến hoá dao động. Lần này bố muốn mọi người kiên định, dù sao cũng tới lúc con thay thế bố. Bố già rồi, không thể phụ trách nhiều việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.