Quan Khí​

Chương 262: Chương 262: Không phải phó chủ tịch thường trực huyện




Thấy sắp đến đợt tuyển cử, phó chủ tịch huyện Chiêm Lệ Quyên rất lo lắng. Cô bây giờ không còn trẻ nữa nên thầm buồn bã. Người phụ nữ như Chiêm Lệ Quyên căn bản không có ưu thế gì, duy nhất có chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi.

Bằng cấp của Chiêm Lệ Quyên không thấp, sau khi tốt nghiệp đại học liền về xã công tác. Vốn nghĩ rằng với năng lực của mình là sẽ phát triển. Nhưng kết quả lại làm cho cô thấy một nữ cán bộ nếu muốn phát triển khó khăn như thế nào. Từ sau khi dựa vào một chủ tịch xã có quyền lực, cuộc đời của cô mới dần dần thay đổi. Từ cán bộ xã đến ủy viên Đảng ủy, lên chủ tịch xã, sau đó được lên làm phó chủ tịch huyện.

Chiêm Lệ Quyên đã hưởng cuộc sống của phó chủ tịch huyện nên không muốn quay lại cuộc sống trước đây. Không đến trình độ này thì không biết sự khác nhau giữa hai đẳng cấp. Đừng nhìn tiền lương của Chiêm Lệ Quyên không cao, nhưng tiền lương chỉ để tiêu vặt mà thôi. Chỗ tốt của một phó chủ tịch huyện là rất nhiều, ngày lễ ngày tết cũng nhận được rất nhiều quà.

Tiền điện thoại di động hàng tháng đều được huyện trả, hàng tháng cũng được trả tiền xăng xe...

Bình thường khi tiếp khách thì tiền cơm càng không cần phải nói. Chỉ cần có hóa đơn thì khai ra bao nhiêu cũng được.

Có đôi khi Chiêm Lệ Quyên buồn vì không có nhiều hóa đơn.

Đây không phải những điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là cô đi đến đâu cũng được người ta kính trọng. Ngồi ăn cơm hầu hết đều ngồi ở vị trí chính giữa được mọi người vây quanh, cảm giác này thật sự rất tốt. Khi xuống xã họp được cung phụng như thần tiên, lên thành phố, tỉnh họp thì ở đều là các phòng rất sang trọng và đi du lịch nhiều nơi.

Nghĩ đến tình hình trong nhà, thông qua sự giúp đỡ của Chiêm Lệ Quyên, mọi người trong nhà đều có công tác tốt đó. Chồng Chiêm Lệ Quyên biết cô ta phải bán thân thì như thế nào chứ, người nhà bọn họ có ai mà không đạt được chỗ tốt. Mấy cô em chồng bây giờ trước mặt Chiêm Lệ Quyên đều ra vẻ cung kính.

Nghĩ đến đủ thứ tốt từ quan chức cao, Chiêm Lệ Quyên không muốn xuất hiện chuyện gì trong đợt tuyển cử này. Chiêm Lệ Quyên nghĩ đến nếu như mình bị trượt và trở lại cuộc sống trước đây, Chiêm Lệ Quyên rất sợ.

La Trung Hoa chỉ có hứng thú với Mai Vinh Trân, Chiêm Lệ Quyên ở trong mắt hắn thì không có giá trị gì. La Trung Hoa muốn chỉnh một phó chủ tịch huyện không có gì là khó cả. Như vậy ngoại trừ La Trung Hoa thì Chiêm Lệ Quyên bây giờ chỉ có thể dựa vào mình Chủ tịch Vương mà thôi.

Nhìn nếp nhăn trên mặt mình, Chiêm Lệ Quyên thở dài một tiếng thầm nói mình đã già. Chiêm Lệ Quyên đã 38 tuổi rồi, sắp bốn mươi; Vương Trạch Vinh chưa đầy ba mươi tuổi lại có vợ rất đẹp. Như vậy dùng nữ sắc là không hy vọng rồi, Chiêm Lệ Quyên chỉ có thể dùng cách khác hấp dẫn Vương Trạch Vinh.

Chiêm Lệ Quyên thấy được những gì Vương Trạch Vinh đã làm sau khi đến Huyện Đại Phường. Cô biết Vương Trạch Vinh thích nhất loại cán bộ một lòng vì công việc. Nghĩ đến đây Chiêm Lệ Quyên có chút tự tin. Cô ngoài việc dựa vào thân thể ra thì năng lực cũng không quá kém, quan trọng là cô ta không có cơ hội. Chỉ cần có cơ hội là cô có thể làm ra thành tích.

Đương nhiên là một phó chủ tịch huyện không phải thường vụ, Chiêm Lệ Quyên cũng biết mình cũng chỉ cao hơn đám trưởng phòng bình thường một bậc mà thôi, không khác gì mấy so với trưởng phòng có thực quyền và bí thư các xã thị trấn, thậm chí còn không bằng. Bây giờ chỉ có một lần nữa dựa vào người có tiền đồ thì cô ta mới có thể phát triển thêm lên. Mà Vương Trạch Vinh chính là nhân vật như vậy.

Trong thường vụ huyện ủy không có phái nữ là không hợp lý. Các huyện khác đều có một nữ đồng chí mà. Theo đúng người thì Chiêm Lệ Quyên sẽ có cơ hội. Chỉ cần vào thường vụ thì quyền thế của cô sẽ cao hơn một chút. Nữ phó chủ tịch huyện từ trên thành phố phái tới chính là muốn đưa vào trong thường vụ, Chiêm Lệ Quyên rất hy vọng mình có thể thay thế.

Chiêm Lệ Quyên đã lâu không trang điểm cẩn thận như vậy, cô chú ý trang điểm cho mình để tạo ấn tượng thật tốt với Vương Trạch Vinh. Quần áo mặc vào rồi không ngừng thay đổi, đến khi hài lòng thì Chiêm Lệ Quyên mới vội vàng chạy đi.

Vương Trạch Vinh vào quán thì Chiêm Lệ Quyên đã sớm chờ khá lâu.

Đây là một quán ăn mới mở ở Huyện Đại Phường, ở đây có món đặc sắc là gà quay. Chiêm Lệ Quyên rất chú ý hoàn cảnh ở đây. Bởi vì muốn nói chuyện với Vương Trạch Vinh nên Chiêm Lệ Quyên đặc biệt lấy một phòng ăn tốt nhất, ăn cơm chính là cần cảm giác. Đối với lãnh đạo huyện thì ăn gì không quan trọng, quan trọng chính là không khí. Chiêm Lệ Quyên thấy đối với mình cũng là như vậy.

Chiêm Lệ Quyên rất hài lòng với sắp xếp của mình. Chiêm Lệ Quyên hy vọng được Vương Trạch Vinh thu vào vòng tròn của hắn ta. Chỉ cần vào vòng tròn của Vương Trạch Vinh thì cô ta nhất định sẽ phát triển.

- Ha ha, tôi đến hơi muộn.

Vương Trạch Vinh vừa định ra khỏi nhà thì lại có điện thoại gọi tới nên đến muộn.

- Tôi cũng mới tới mà. Chủ tịch Vương có thể đến dùng bữa, tôi rất vui.

Chiêm Lệ Quyên cười cười đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh phát hiện hôm nay Chiêm Lệ Quyên khá đẹp.

Chiêm Lệ Quyên rót rượu cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Tôi xin mời Chủ tịch Vương một chén.

Thấy Chiêm Lệ Quyên uống hết rượu trong chén, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cũng uống cùng chị.

Nói xong hắn uống cạn.

- Chủ tịch Vương uống thật giỏi.

Chiêm Lệ Quyên khen một câu.

- Chủ tịch Vương, cũng sắp tuyển cử mà tôi vẫn rất lo lắng. Hôm nay tôi xin mời Chủ tịch Vương đến đây là muốn nhờ ngài chỉ điểm một chút.

Sau khi uống vài chén làm mặt Chiêm Lệ Quyên đỏ ửng, cô nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vốn sớm biết Chiêm Lệ Quyên không thuộc bên La Trung Hoa, vì vậy cô ta đang rất lo lắng.

Vương Trạch Vinh gắp một miếng gà ăn rồi nói:

- Công tác của Phó chủ tịch Chiêm làm rất tốt, cấp trên lần này đề cử chị vào danh sách phó chủ tịch huyện đã nói rõ ý của cấp trên.

Lời này không phải điều Chiêm Lệ Quyên muốn nghe, nên cô nói với Vương Trạch Vinh:

- Chủ tịch Vương, nghe nói bên dưới có không ít người đều có thao tác, tôi lo lắng ý của tổ chức sẽ bị ảnh hưởng.

- Có chuyện này ư?

Vương Trạch Vinh giả vờ giật mình rồi nghiêm túc nói.

Thấy Vương Trạch Vinh giả vờ như vậy, Chiêm Lệ Quyên cũng có chút bất đắc dĩ với Chủ tịch huyện này. Vì thế Chiêm Lệ Quyên nói:

- Chủ tịch Vương, tôi vẫn đoàn kết và làm tốt công tác ngài giao. Ngài cũng biết tôi đó, Chiêm Lệ Quyên này không phải người vong ân phụ nghĩa. Sau này cũng sẽ tiếp tục làm việc dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Vương.

Đây rõ ràng là muốn dựa hẳn vào Vương Trạch Vinh. Mặc dù nơi này không có ai khác nhưng vẫn làm Chiêm Lệ Quyên đỏ mặt. Cô ta coi như đã nói ra, nếu Vương Trạch Vinh không thu nhận thì quá mất mặt.

Thấy Chiêm Lệ Quyên đã nói mục đích ra, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Năng lực của Phó chủ tịch Chiêm rất mạnh, sau này công tác trong huyện không thể không có chị. Lần tuyển cử này chị chỉ cần làm tốt công tác của mình là được.

Thấy Chiêm Lệ Quyên còn không yên tâm, Vương Trạch Vinh nói thêm:

- Cho dù có một số người có suy nghĩ như vậy, nhưng chị phải tin vào tổ chức, tin vào Huyện ủy và Ủy ban huyện có năng lực khống chế toàn cục. Mỗi một người tiến bộ không phải hoàn toàn dựa vào nỗ lực của mình mà thành. Chị chỉ cần nhất trí với Ủy ban huyện, tiền đồ của chị sẽ rất dài.

Lời này của Vương Trạch Vinh đã rõ ràng hơn nhiều. Hắn đã tỏ vẻ thu nhận, hơn nữa còn nói rõ chỉ cần Chiêm Lệ Quyên nghe lời hắn thì tiếp theo không chỉ là một phó chủ tịch huyện, mà còn bước thêm lên trên.

Vương Trạch Vinh bây giờ đang tiến hành tích lũy. Ở tình hình không có tiền vốn thì tiền gì cũng dám kiếm, chỉ có tích lũy đến một trình độ nhất định thì mới có lựa chọn tiền nào có thể kiếm, tiền nào nên kiếm.

Thu Chiêm Lệ Quyên cũng là tình hình như vậy. Với tình hình hiện nay ở Huyện Đại Phường, nhiều đồng minh tức là có thêm lực lượng, đoàn kết hết thảy những người có thể đoàn kết là tôn chỉ của Đảng ta.

Nếu Chiêm Lệ Quyên dựa vào hắn, như vậy hắn cần phải tiến hành điều chỉnh thêm bước nữa, có thể nghĩ cách giúp cô ta trúng cử.

Sau khi ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh từ chối lời mời đi ngâm chân của Chiêm Lệ Quyên.

Đây là hoạt động mà các đồng chí nữ thích nhất sau khi ăn. Ăn cơm xong liền đến chỗ ngâm chân nghỉ ngơi, mời thợ xoa bóp giúp một chút. Đây đang là trào lưu của Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh quyết định phải mau chóng nắm giữ huyện mới được. Trước đây hắn không quá để ý đến phó chủ tịch huyện không phải là thường vụ, từ sau khi toàn huyện tiến hành xây dựng, quyền lực của các phó chủ tịch huyện cũng dần tăng lên, tác dụng cũng rõ ràng hơn chút. Nếu muốn làm tốt công tác ở Huyện Đại Phường, thì Vương Trạch Vinh cần phải kéo những người này đoàn kết quanh hắn.

Phó chủ tịch thường trực Điền Hoài Trụ đã đi, bây giờ trong các phó chủ tịch huyện thì có Mã Giới Yên thuộc phía hắn, bây giờ có thêm Chiêm Lệ Quyên vậy là hai người thân tín. Mấy phó chủ tịch huyện khác thì có nói. Từ tình hình hắn quan sát thấy thì Cam Vi Hồng nhất định đứng về phía La Trung Hoa. Hứa Tại Bảo và Chu Liên Khánh tạm thời cũng không dựa vào ai, bọn họ nếu không chủ động dựa vào thì để cho tự sống chết. Nếu Khương Khai Đại lên chức thì có lẽ hắn sẽ có thêm một phó chủ tịch huyện ủng hộ. Chánh văn phòng Ủy ban huyện Ôn Hòa Lâm mặc dù không biết thuộc bên nào nhưng thông qua lần này bị La Trung Hoa mắng một trận thì kéo về phía hắn cũng không có gì khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.