Tình hình trong đồn không có gì thay đổi, mọi người vẫn nghiêm túc ở đây. Tống Vi Quốc rất hài lòng về sự quản lý của mình. Nếu như không phải Hồng Khâm bị nhốt ở đây thì mọi việc đều làm người ta hài lòng.
- Đồn trưởng, sao lại tới rồi thế?
Lô Thiến có chút khó hiểu mà hỏi. Cô bé Lô Thiến vốn nhiều chuyện, thấy Tống Vi Quốc không ở nhà lâu như mình nghĩ liền hỏi.
- Tôi lo ở đây xảy ra chuyện nên tới.
Tống Vi Quốc vừa cười vừa nói.
Lô Thiến cẩn thận nhìn Tống Vi Quốc, lo lắng nói:
- Đồn trưởng, vẻ mặt của sếp không tốt mấy.
Tiểu Lâm ở một bên cười nói:
- Nhất định là về bị chị dâu mắng cho trận, phải không Đồn trưởng?
Mọi người nghe thấy thế đều cười phá lên.
Tống Vi Quốc không khỏi biến sắc, lời này đụng đúng chỗ đau của hắn. Hắn không ngờ mình vừa nãy mất sức chiến đấu, điều này làm như thế nào?
- Hồng Khâm thế nào rồi?
Tống Vi Quốc nói sang chuyện khác.
Tiểu Lâm nói:
- Có chuyện gì chứ, không quen bị giam nên cứ lăn lộn và làm ồn, bây giờ không có tiếng gì rồi.
Lô Thiến cũng trầm giọng nói:
- Đồn trưởng, tên đó đáng ăn đòn, không ngờ nói điều kiện không tốt, yêu cầu tôi mua chăn cho hắn.
- Mọi người chú ý một chút, không được xảy ra chuyện nếu không sẽ có trách nhiệm lớn.
Tống Vi Quốc ngồi xuống và cảm thấy rất mệt mỏi.
Trong đồn lập tức trở nên yên tĩnh, mỗi người đều đang chơi game trên máy của mình. Lô Thiến nhìn đồng hồ rồi kêu lên một tiếng. Cô vội vàng chạy đến máy tính và vào game Nông trại.
Tống Vi Quốc lắc đầu.
Lại nhắc đến Tần Dương Lâm, sau khi từ đồn về liền nghĩ đến được mất trong việc này. Đối với việc Vương Trạch Vinh trọng dụng Lô Ba thì hắn ít nhiều khó chịu. Đều là người dựa vào Vương Trạch Vinh, ở việc này Vương Trạch Vinh về cơ bản không thèm để ý đến mình. Có Lô Ba một ngày thì mình không thể thành Cục trưởng cục Công an.
Tống Vi Quốc sao lại đưa đồ ăn cho Hồng Khâm như vậy, chẳng may Vương Trạch Vinh biết thì Tống Vi Quốc thảm rồi. Tần Dương Lâm hiểu ý của Tống Vi Quốc, đây là sợ quyền lực của chủ tịch tỉnh Hồng Quân, mình sao không lo lắng chứ. Bây giờ Bí thư Uông sắp lui, Hồng Quân không có bất ngờ gì sẽ thành Bí thư tỉnh ủy. Vương Trạch Vinh bây giờ bắt giam Hồng Khâm thì khác gì trứng chọi đá.
- Lão Tần, vị đồng chí này đợi anh lâu rồi.
Vợ y vừa thấy Tần Dương Lâm đi vào liền nói.
Tần Dương Lâm nhìn thoáng qua liền biết đó là ai, đấy là Trưởng phòng Pháp chính Sở công an Cao Tường Quân.
Cao Tường Quân hai năm nay phát triển rất nhanh. Tần Dương Lâm nghe được ít tin tức thì người này hình như đã từng cùng làm việc với vợ Hồng Quân, bây giờ là người của Hồng Quân.
Bắt tay Cao Tường Quân, Tần Dương Lâm có chút ngạc nhiên nói:
- Lão Cao, nghĩ như thế nào mà đến nhà tôi?
Hai người trước kia từng gặp nhau, bây giờ người của Hồng Quân tự đến nhà mình làm Tần Dương Lâm có chút hưng phấn, cũng có chút lo lắng.
- Sao, rảnh rỗi không thể đến nhà ông ư?
Cao Tường Quân vừa cười vừa nói. Cao Tường Quân đã phân tích tình hình lãnh đạo cục Công an Thường Hồng. Y đương nhiên không biết việc Tần Dương Lâm dựa vào Vương Trạch Vinh, chẳng qua y biết một việc Tần Dương Lâm là người Hoàng hệ, bây giờ Hoàng Ân Bình rơi thì không có nhiều chỗ dựa.
Tần Dương Lâm cười ha hả nói:
- Mau ngồi.
Cao Tường Quân nghiêm túc nói:
- Lão Tần, hôm nay tôi tới nhà là có việc muốn nói, ông tìm chỗ nào thích hợp chút.
- Vào thư phòng nói chuyện.
Sau khi ngồi xuống, Tần Dương Lâm cũng không chủ động nói mà mời Cao Tường Quân một điếu thuốc lá.
- Lão Tần, có người muốn kéo Khương Đại Nha và Hồng Khâm lại với nhau. Ông thấy sao?
Nghe Cao Tường Quân nói như vậy, Tần Dương Lâm không khỏi động tâm, đây đâu phải việc bình thường. Cao Tường Quân là Trưởng phòng Sở công an thì sao lại quan tâm việc này? Lại nghĩ đến Cao Tường Quân chạy tới tìm mình, Tần Dương Lâm thầm nghĩ hắn chẳng lẽ đại biểu Chủ tịch tỉnh Hồng?
- Ha ha, việc này phải có chứng cứ mới được, bây giờ chỉ là đang điều tra.
Tần Dương Lâm nói cho có. Vừa nghĩ đến việc Hồng Khâm đều do Lô Ba xử lý thì hắn liền bực mình.
- Lão Tần, Chủ tịch tỉnh Hồng sau Đại hội sẽ là Bí thư tỉnh ủy.
Cao Tường Quân nhìn Tần Dương Lâm rồi nói. Nói xong Cao Tường Quân liền hút một hơi thuốc, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Dương Lâm.
Nhìn bộ dạng này của Cao Tường Quân, Tần Dương Lâm đương nhiên hiểu ý của y. Ở tình hình này thì Hồng Quân là không thể động.
Tần Dương Lâm cười cười một tiếng nhưng không nói gì. Nếu Cao Tường Quân chỉ có chút thứ đó thì mình đừng có hành động gì là tốt nhất.
Cao Tường Quân nói:
- Khương Đại Nha mặc dù là xã hội đen nhưng Hồng Khâm không phải. Có người muốn kéo hai chuyện vào nhau, lão Tần, Chủ tịch tỉnh Hồng rất quan tâm đến ông.
Cao Tường Quân đột nhiên nhắc đến việc chủ tịch tỉnh quan tâm Tần Dương Lâm.
Tần Dương Lâm nghe thấy thế không khỏi động tâm, hắn không ngờ mình lại được Hồng Quân chú ý.
Tần Dương Lâm nói:
- Cảm ơn Chủ tịch Hồng đã quan tâm.
- Lão Tần, Chủ tịch tỉnh Hồng rất coi trọng ông, bước tiếp theo đã liệt ông vào chức vụ Bí thư đảng ủy cục Công an, Cục trưởng cục Công an và phó giám đốc sở.
Cao Tường Quân nói như vậy và lộ rõ vẻ hâm mộ.
Đây là dùng quan tước để dụ dỗ.
Tần Dương Lâm không khỏi động tâm, nếu là như vậy thì mình chính là người của Hồng Quân.
Một bên là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh, một bên là Hồng Quân sắp thành Bí thư tỉnh ủy, Tần Dương Lâm rất dao động. Nếu dựa vào Hồng Quân sắp lên chức Bí thư tỉnh ủy thì cơ hội lên chức cao hơn bây giờ nhiều.
Cao Tường Quân là một Trưởng phòng, lời này có thể tin không? Tần Dương Lâm mặc dù động tâm nhưng mấy câu nói ngoài miệng đâu đủ để hấp dẫn hắn.
Cao Tường Quân có lẽ đoán được Tần Dương Lâm nghĩ gì nên rút điện thoại di động ra gọi rồi nói với Tần Dương Lâm:
- Phu nhân Chủ tịch tỉnh Hồng muốn nói chuyện với ông.
Tần Dương Lâm vội vàng cầm lấy, trong điện thoại này đúng là vợ của Hồng Quân. Tần Dương Lâm nhớ kỹ âm thanh này.
Hai bên không nói gì, chẳng qua vợ Hồng Quân tỏ vẻ Chủ tịch tỉnh Hồng chú ý đến Tần Dương Lâm, còn mời hắn đến nhà chơi.
Sau khi dập máy, Cao Tường Quân nhìn Tần Dương Lâm rồi nói:
- Lão Tần, không nên phụ ý của Chủ tịch tỉnh Hồng.
Tần Dương Lâm không thể bình tĩnh được, xem ra Cao Tường Quân nói Hồng Quân coi trọng mình khá đáng tin.
Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh coi trọng Lô Ba, Tần Dương Lâm rốt cuộc quyết định nghiêng về Hồng Quân:
- Muốn tôi làm gì?
Cao Tường Quân móc ra một tấm chi phiếu đưa tới:
- Đây là chút tâm ý của vợ Khương Đại Nha.
Nghe thấy thế Tần Dương Lâm không khỏi đổ mồ hôi. Đây là đối phương yêu cầu mình làm chút chuyện với Khương Đại Nha. Bây giờ nếu Khương Đại Nha không sao thì Hồng Khâm tự nhiên không sao? Nói cách khác chỉ cần Khương Đại Nha không còn, Hồng Khâm sẽ không sao.
Tần Dương Lâm không cầm lấy tờ chi phiếu mà nói:
- Thứ này ông cầm về đi.
Cao Tường Quân nhìn Tần Dương Lâm một chút rồi cười ha hả cầm lại tờ chi phiếu:
- Chỉ cần giúp Hồng Khâm thì ân tình này Chủ tịch tỉnh Hồng nhất định sẽ ghi nhớ.
- Trong cục Công an trông coi có điểm sơ sót. Nếu Khương Đại Nha bỏ chạy thì việc này sẽ thay đổi lớn.
Cao Tường Quân cười ha hả nói:
- Đúng thế.
Cao Tường Quân đi rồi, Tần Dương Lâm ngồi đó mà suy nghĩ. Mình dựa vào Vương Trạch Vinh là muốn tiến bộ, bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh coi trọng Lô Ba, trong thời gian ngắn mình muốn phát triển là không thể. Bây giờ Chủ tịch tỉnh Hồng muốn đề bạt mình, đây đương nhiên là cơ hội quá tốt. Nếu tạo quan hệ với Chủ tịch tỉnh Hồng thì tốt hơn nhiều so với Vương Trạch Vinh.
Cẩn thận suy nghĩ, mình chỉ cần nghĩ biện pháp làm Khương Đại Nha trốn thoát là xong, làm việc này đâu có khó. Có cần đánh cuộc một phen không?
Đột nhiên nhận được điện thoại của Lô Ba, Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên. Khương Đại Nha không ngờ có thể trốn thoát từ cục Công an.
- Làm thế nào vậy hả?
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
Lô Ba nói:
- Người phụ trách có việc rời đi một chút, kết quả không biết sao mà Khương Đại Nha lại chạy trốn.
Lô Ba cũng thấy khó hiểu vì quá lạ. Lúc ấy Tần Dương Lâm gọi tới kêu một nhân viên đi một chút, không ngờ chỉ một lúc đó mà Khương Đại Nha đã bỏ chạy.
- Các anh định xử lý việc này như thế nào?
Vương Trạch Vinh cũng không lo lắng. Người bình thường chỉ là thấy Khương Đại Nha và Hồng Khâm có liên quan ở khu nghỉ dưỡng kia, thực ra thứ nguy hiểm đã trong tay Uông Nhật Thần. Xem ra Hồng Quân không biết trong tay Bí thư Uông có chứng cứ rồi, nghĩ để Khương Đại Nha chạy thoát là xong.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh vẫn tỏ vẻ coi trọng mà nói:
- Thứ nhất đây không phải việc bình thường, nói rõ trong cục Công an có vấn đề, tôi hy vọng anh có thể mau chóng điều tra xong việc này. Thứ hai phải truy nã Khương Đại Nha. Thứ ba bởi vì không có chứng cứ thì hết thời hạn tạm giam sẽ phải thả Hồng Khâm. Thứ tư lập tức báo cáo với Sở công an. Thứ năm Khương Đại Nha gọi đến đều là đám xã hội đen, nhất định phải cố gắng đạt được chứng cứ từ chúng.
Sau khi bố trí xong, Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc Khương Đại Nha bỏ chạy. Khương Đại Nha sao có thể chạy thoát? Không có người giúp thì Khương Đại Nha sao có thể trốn? Chẳng lẽ trong cục Công an có người dựa vào Hồng Quân? Để Lô Ba đi thăm dò chút.