Biết rõ Lão bí thư không thể buông bỏ Hải Đông nên Vương Trạch Vinh biết cho dù Hải Đông có hấp dẫn thế nào đi chăng nữa thì mình cũng không có khả năng đến đó. Bây giờ thấy ý của Ngô Tán Lâm nên Vương Trạch Vinh cảm thấy phải coi trọng việc này, nhất quyết không thể thuận theo ý của Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm được.
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng thấy buồn cười, ngồi trước mặt mình là hai ủy viên bộ chính trị, hai người này dù tới chỗ nào cũng là nhân vật có thể hù ngã người khác, nhưng giờ cả hai lại đang thể hiện một thái độ ngang hàng với mình. Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút tự đắc, nhớ khi xưa mình chỉ là một cán bộ xã nhỏ bé, chưa từng bao giờ nghĩ tới việc mình cũng trở thành một nhân vật có thể chấn động một phương, lại càng không tưởng được ủy viên bộ chính trị lại đối đãi mình với thái độ như vậy.
Không gian ở nơi này khá rộng rãi, đặc biệt nhờ dày công trang trí nên dù ở bên trong nơi này cũng không có cảm giác bị đè nén.
Từng khúc nhạc du dương truyền đến tai, mắt thì toàn thấy mỹ nữ ca múa, cuộc sống như này Vương Trạch Vinh thật đúng là rất hiếm khi thấy. Hắn lại càng hiểu sâu thêm về thế lực của Lý Kiền Ý ở Bắc Kinh, quả nhiên là người lăn lộn nhiều năm nên ảnh hưởng rất sâu sắc!
Nhìn thấy Lý Kiền Ý và Ngô Tán Lâm hưởng thụ như vậy, Vương Trạch Vinh thấy mình không phải là một quan viên tồi nếu tính trong giới quan chức hiện nay.
- Trạch Vinh, sự phát triển của Nam Điền rất khả quan, tôi vẫn luôn chú ý tới Nam Điền, tin rằng không tới vài năm nữa thì Nam Điền sẽ có bộ mặt khác.
Lý Kiền Ý vừa nghe nhạc, vừa nói.
Bây giờ Lý Kiền Ý muốn thân cận thêm với Vương Trạch Vinh, hắn rất hài lòng với biểu hiện của Vương Trạch Vinh sau khi tới nơi này. Nghĩ đến việc từ nay về sau Vương Trạch Vinh đã đứng về phe hắn thì Lý Kiền Ý thở dài nhẹ nhõm. Trước khi đến đây hắn cũng đã nghĩ qua đủ loại tình huống, dự đoán các kết quả khác nhau khi chọn dùng chị em Hà Hảo, kết quả hiện giờ là điều mà hắn thỏa mãn nhất.
Ngô Tán Lâm cũng tiếp lời:
- Lão Lý nói không sai, trung ương luôn luôn coi trọng chiến lược mở rộng phía Tây nhưng hiệu quả vẫn không lớn. Mấu chốt trong việc này là do cán bộ lãnh đạo trong chúng ta vẫn không chân chính hết lòng vì sự phát triển, sự phát triển của Nam Điền có thể chứng minh một vài vấn đề, chỉ cần hạ quyết tâm vào công tác thì chẳng có chuyện gì là chúng ta không làm được.
- Hai vị lão ca, sở dĩ Nam Điền có một chút tiến bộ chủ yếu là có sự ủng hộ mạnh mẽ của các vị. Không nói đâu xa, sau lần phái cán bộ tới Bắc Kinh vừa rồi, khi trở về Nam Điền thì bọn họ đã học được rất nhiều quan niệm mới, phương pháp mới để áp dụng vào Nam Điền, công tác các phương diện đều có sự tiến triển. Từ việc này có thể thấy cán bộ Nam Điền cùng cán bộ nhiều địa phương khác có chênh lệch nhất định, chúng tôi sẽ không ngừng cố gắng, đương nhiên vẫn mong hai vị lão liên tục trợ giúp mới được.
Vương Trạch Vinh khiêm tốn nói.
- Theo những gì tôi được biết thì thực ra tố chất các cán bộ Nam Điền đều rất cao, điều mấu chốt là do bọn họ có quá ít cơ hội. Tôi tin từ việc đẩy mạnh giao lưu cán bộ thì cán bộ Nam Điền sẽ nhanh chóng có thể đuổi kịp và vượt qua cán bộ Bắc Kinh.
Lý Kiền Ý nói lời này khác chân thật.
Ngô Tán Lâm mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, việc này cậu không nói thì tôi cũng muốn thương lượng với cậu, Nam Điền có tài nguyên phong phú còn Nam Dương chúng tôi thì có tài chính và kỹ thuật. Không gian phát triển song phong rất lớn, tôi cho rằng sự hợp tác trước kia chưa tận dụng hết tiềm năng, nên sau này lĩnh vực hợp tác phải không ngừng gia tăng.
Vương Trạch Vinh đương nhiên tán thành lời này của Ngô Tán Lâm, cười nói:
- Vẫn là Ngô lão ca thẳng thắn, có sự trợ giúp của Nam Dương các anh thì tin rằng Nam Điền sẽ phát triển nhanh hơn nữa.
- Ha ha, sau lần điều chỉnh này thì bên trong bộ máy tỉnh ủy Nam Điền sẽ có không ít người tài năng, Trạch Vinh có thể đoàn kết bộ máy cũng không dễ dàng gì!
Lý Kiền Ý khẽ cười nói.
Tình hình cán bộ Nam Điền thì nếu không phải người ngu đều nhìn ra rõ ràng, bất luận là Lý Kiền Ý hay Ngô Tán Lâm thì đều hiểu tại sao nhiều người lại muốn chạy đến Nam Điền như vậy, đó không ngoài muốn ké nhờ con thuyền gió này mà thôi.
- Ha ha, Lý ca nói rất đúng, tự sự bố trí cán bộ Nam Điền lần này có thể thấy trung ương rất quyết tâm mở rộng phía Tây. Trung ương suy xét tới những điều cần thiết cho sự phát triển của Nam Điền nên mới bố trí rất nhiều đồng chí có năng lực. Đối với việc này thì tỉnh ủy Nam Điền rất hiểu và cũng minh bạch dụng tâm của trung ương, do đó tỉnh ủy Nam Điền mới cảm thấy áp lực trên vai là rất lớn.
Vương Trạch Vinh cố ý chuyển lời này thành kết quả trung ương coi trọng, cách nói này của hắn thì không thể bắt bẻ được gì.
Cười ha ha, Ngô Tán Lâm tán đồng nói:
- Trạch Vinh nói rất đúng, muốn phát triển một địa phương lạc hậu thì khó khăn trong công tác là cực lớn. Tuy rằng nhờ có Trạch Vinh nên Nam Điền mới nhận được sự chi viện và trợ giúp từ các nơi trong cả nước, nhưng chúng ta có thể nhìn ra Nam Điền vẫn có hạn chế về các phương diện, nếu muốn trong thời gian ngắn mà đạt được thành công là không thực tế.
Ngô Tán Lâm nói lời này rất có thâm ý.
- Ngô ca nói đúng, đúng là thấy được điều này nên tỉnh ủy Nam Điền chúng tôi mới lập ra một quy hoạch phát triển, tôi tin nếu tiến hành theo quy hoạch thì công tác của chúng tôi sẽ phát triển rất nhanh chóng.
Tuy rằng Vương Trạch Vinh cũng cảm nhận được Ngô Tán Lâm muốn nói điều gì nên vẫn cứ dẫn dắt tới chuyện Nam Điền sẽ nỗ lực phát triển. Giờ Vương Trạch Vinh không hi vọng Ngô Tán Lâm đề cập tới chuyện Hải Đông nữa.
Dứt lời này thì mọi người đã ngâm chân xong, Ngô Tán Lâm bảo mấy nhân viên này đi ra ngoài.
- Trạch Vinh, tôi cảm thấy để cậu ở Nam Điền là không trọng dụng được nhân tài, ánh mắt cần phải nhìn xa một chút, ở khu hạc hậu đích xác là có thể làm ra một chút chuyện nhưng sự phát triển của Trung Quốc thì cần một đầu tàu phát huy tác dụng. Cậu nhìn tình hình Hải Đông đi, tuy rằng chỉ là một thành phố nhưng có đóng góp rất lớn về kinh tế cho Trung Quốc.
Đề tài lại bị Ngô Tán Lâm chuyển đi, nghe được câu này Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng, thoạt nhìn thì dù là Ngô Tán Lâm hay Lý Kiền Ý thì cả hai người bọn họ đều có điểm chung là muốn mình rời khỏi Nam Điền. Lý Kiền Ý cũng tán đồng nói:
- Lão Ngô nói đúng, Trung Quốc đang trong quá trình phát triển, sự đóng góp mấy khu vực trọng yếu không thể thấp được.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng thừa nhận, nói:
- Đây là chuyện quá rõ ràng, trong buổi đầu khi kinh tế Trung Quốc cất cánh thì mấy địa phương có tác dụng mang tính quyết định.
Thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Ngô Tán Lâm mỉm cười nói:
- Trung Quốc muốn phát triển thì đầu tiên là phải xúc tiến hoàn cảnh, cải cách mở rộng không do dự là quyết sách của trung ương. Bất kể là ai cũng không được phá hủy hoàn cảnh xã hội hòa bình yên ổn như vậy, nếu mà phá hủy thì sẽ bị thụt lùi trên con đường đi!
Rất có tính châm chích!
Nghe thấy Ngô Tán Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh liên tưởng tới chuyện Lô Ninh Quốc thì cảm thấy tính châm chích của Ngô Tán Lâm rất mạnh. Xem ra đề tài chuyển tới Hải Đông đã không thể nào tránh khỏi, Vương Trạch Vinh cũng không muốn chuyển đề tài tiếp nữa.
Trên bục lúc này là một điệu múa hoàn toàn do những thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp kết hợp.
Nhìn cuộc biểu diễn trên bục, từ trên người những cô gái trẻ này Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được một loại nhiệt tâm hướng về phía trước.
Vương Trạch Vinh vừa nhìn vừa thầm nghĩ, rất nhiều người xem biểu diễn múa nhưng rốt cuộc là thưởng thức nghệ thuật hay thưởng thức dáng người nghệ sĩ? Quanh quẩn với ý nghĩ này của mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình xem ca múa như vậy phần nhiều là dừng ở lại việc xem dáng người và diện mạo xuất chúng của các cô gái, ít nhất thì mình cũng rất yêu thích phụ nữ mà!
Thấy Vương Trạch Vinh chăm chú xem múa, Lý Kiền Ý mỉm cười nói:
- Đây là tiết mục mà đoàn ca múa trung ương biểu diễn khi xuất ngoại, mỗi lần xem thì tôi đều cảm thấy một loại nhiệt tâm như thúc giục người ta phải hăm hở tiến lên!
- Tôi cũng cảm thấy điều này, không ngờ tuy chỉ là một vài cô gái nhưng khi biểu diễn thì lại như vậy!
- Ha ha, đây là sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư!
Xem xong tiết mục này, Vương Trạch Vinh uống một ly sinh tố dưa hấu mát lạnh thì mới cảm thấy nhiệt huyết tăng cao vừa rồi mới hạ xuống.
Tiếp lấy điếu thuốc Ngô Tán Lâm đưa cho, Vương Trạch Vinh tự châm cho mình.
Sau lần trì hoãn này, Ngô Tán Lâm trải qua tự vấn nên nói chuyện không còn kịch liệt như lúc trước.
Ngô Tán Lâm cẩn thận nghĩ lại thì thấy mình khá nóng nảy.
- Trạch Vinh, anh thấy thế nào về chuyện Nam Điền thăng cấp?
Sau một lúc, Ngô Tán Lâm liền nhìn về phía Vương Trạch Vinh hỏi.
- Tuy tôi cũng nghe được một vài ý kiến nhưng đối với những cán bộ Đảng viên như chúng ta thì tôi cho rằng điều quan trọng vẫn là làm tốt công tác, về phần thăng cấp hay không thăng cấp thì đó cũng không phải là chuyện mà Nam Điền có thể suy xét, tôi cũng không thật sự suy nghĩ về việc này.
- Trạch Vinh nói không sai, chúng ta là những cán bộ Đảng viên, bất kể là làm chuyện gì thì đầu tiên là phải phục tùng quyết định của tổ chức.
Lý Kiền Ý cũng nói. Dừng một lát rồi hắn nói tiếp:
- Trạch Vinh à, chuyện lão Ngô vừa hỏi thì tôi cũng muốn hỏi, cậu phải biết rằng, nhiệm kỳ mới đã tới gần, trung ương đang sắp xếp, trong tình hình như thế thì những cán bộ lãnh đạo cao cấp như chúng ta phải suy xét nhiều hơn về chuyện quốc gia thì hơn.
Ngô Tán Lâm mỉm cười nói:
- Trạch Vinh, tin rằng cậu cũng biết tình hình của mình, với biểu hiện về các phương diện của cậu cộng thêm sự ủng hộ của mọi người thì hoàn toàn có khả năng tiến thêm một bước. Hiện tại mấu chốt là vấn đề để cậu tới địa phương nào thì mới phát huy tài năng, cá nhân tôi cho rằng muốn thực sự phát huy tài năng của cậu thì nên tới một số địa phương có ảnh hưởng lớn tới việc kiến thiết quốc gia.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi có năng lực gì chứ, chẳng qua chỉ là kết quả giúp đỡ của tổ chức, rất nhiều công tác đều là do mọi người cùng làm ra.
Ngô Tán Lâm cười ha ha nói:
- Trạch Vinh quá khiêm tốn, ai mà không biết công tác đều là do mọi người cùng làm được, mấu chốt vẫn là người cầm đầu. Có một người lãnh đạo tốt thì phát triển sẽ nhanh chóng, đương nhiên đối với người có năng lực thì nền tảng cũng rất quan trọng, nền tảng Nam Điền vẫn có mặt hạn chế.