Quan Khí​

Chương 219: Chương 219: Lại là canh bổ




Thư ký và lái xe ở lại trạm liên hệ của thành phố trên tỉnh. Vương Trạch Vinh phỏng chừng thành phố cũng phải tốn không ít tiền để thiết lập trạm liên hệ này.

Các thành phố đều có một nơi như vậy trên tỉnh. Bất kể là lãnh đạo hay nhân viên lên tỉnh làm việc đều rất tiện.

Vương Trạch Vinh tự mình lái xe về nhà. Hơn hai mươi ngày không về nhà, nghĩ tới vợ đẹp đang chờ mình, Vương Trạch Vinh càng không kiên nhẫn nổi.

Hôm qua, Vương Trạch Vinh đã gọi điện thoại nói với Lữ Hàm Yên rằng hôm nay sẽ về nhà.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh sắp về, Lữ Hàm Yên phi thường hưng phấn. Sau khi lên tỉnh, cô cũng không ở cùng một chỗ với Hạng Nam. Bởi vì đã quen ở với Lữ Khánh Phân nên cô liền đưa Lữ Khánh Phân tới ở cùng biệt thự. Từ sâu trong đáy lòng, Lữ Hàm Yên còn gần gũi với Lữ Khánh Phân hơn cả cha mẹ đẻ. Lữ Khánh Phân cũng chỉ có một mình, thấy Lữ Hàm Yên không muốn rời xa mình nên rất cao hứng, cảm thấy mình có một đứa con nuôi như vậy quả là không uổng.

Sau khi dừng xe, Vương Trạch Vinh đi vào nhà.

- Trạch Vinh đã về à?

Lữ Khánh Phân chắc hẳn là trốn làm về nhà, thấy Vương Trạch Vinh thì rất cao hứng. Có lẽ là do lên tỉnh thành, cả người Lữ Khánh Phân có vẻ thời trang hơn, nhìn bộ dạng rất phúc hậu.

- Mẹ, mẹ không đi làm à?

Vương Trạch Vinh hỏi. Hiện tại là trong giờ làm, thấy Lữ Khánh Phân ở nhà, Vương Trạch Vinh cảm thấy kỳ quái.

- Ha ha, nghe nói con về, mẹ xin nghỉ một ngày, mua mấy thứ về nấu ăn.

Lữ Khánh Phân nói vậy khiến Vương Trạch Vinh cảm thấy rất ấm áp. Tuy rằng Lữ Khánh Phân này hơi có thái độ nịnh nọt một chút nhưng đối xử với người thân của mình rất tốt.

- Tùy tiện một chút là được, không cần phải vậy đâu.

Vương Trạch Vinh cảm kích nói.

- Nghe nói huyện Đại Phường là một huyện nghèo, con lại chỉ có một mình công tác ở đó, lại không có người chăm sóc. Thật vất vả con mới trở lại một chuyến, kiểu gì cũng phải bồi bổ cho con một chút mới được. Con tự nhìn mình kìa, gầy đi rồi đó.

Lữ Khánh Phân thân thiết nói.

Vương Trạch Vinh mỉm cười thay giầy rồi ngồi xuống sô pha. Nói thật, từ sau khi tới huyện Đại Phường, ngày nào Vương Trạch Vinh cũng bề bộn nhiều việc, cũng có chút mệt mỏi.

Từ sau khi Vương Trạch Vinh vào nhà, Lữ Khánh Phân đã âm thầm quan sát hắn. Bà vẫn lo lắng cho con gái mình vì Vương Trạch Vinh chỉ có một mình công tác ở huyện Đại Phường. Một thanh niên máu nóng khí thịnh, lại là một Chủ tịch huyện, có lẽ con gái trong huyện đong đưa hắn không phải là ít. Nếu chẳng may một ngày nào đó Vương Trạch Vinh gặp phải bất trắc thì không ổn chút nào. Tuy nhiên, nhìn tình hình Vương Trạch Vinh hiện tại thì có lẽ không có chuyện gì. Lữ Khánh Phân đã sinh hoạt ở cơ sở lâu năm, đã quen với cách làm việc của nhiều cán bộ đại phương, bà cũng cảm thấy cần phải có trách nhiệm lo lắng cho con gái mình.

- Đã ăn cơm chưa?

Lữ Khánh Phân hỏi.

- Trên đường con đã ăn sơ qua rồi.

Trên đường đi, mấy người Vương Trạch Vinh cũng đã ăn một chút rồi. Hiện tại hắn hơi mệt, chỉ muốn ngủ.

- Vậy mau tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.

Lữ Khánh Phân ân cần nói.

Tắm nước nóng xong, Vương Trạch Vinh cảm thấy lại tràn đầy sức sống, liền nói với Lữ Khánh Phân đang bận rộn trong phòng bếp:

- Mẹ, con đi ngủ một giấc trước đây ạ.

Lữ Khánh Phân vội hỏi:

- Chờ một chút, uống thang này vào rồi hãy ngủ. Nghe nói hôm nay con về, hôm qua mẹ đã phải sắc một ngày, sáng sớm nay lại sắc một lần nữa đó.

Thấy Lữ Khánh Phân mang tới một bát thuốc đặc, Vương Trạch Vinh liền uống luôn lúc còn đang ấm.

Thơm thật! Vương Trạch Vinh uống xong thuốc thì nói với Lữ Khánh Phân:

- Thơm quá!

Lữ Khánh Phân cười nói:

- Đây chính là đại bổ thang mà mẹ làm theo phương thuốc đó, nghe nói rất có lợi cho cơ thể.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Phương thuốc gì?

Lữ Khánh Phân nói:

- Là một người bán thảo dược cấp cho, nghe nói rất hiệu nghiệm.

Nghe nói là một người bán thảo dược cấp cho, Vương Trạch Vinh hơi hối hận vì đã uống thang thuốc này, liền nói với Lữ Khánh Phân:

- Loại bán thảo dược như vậy mà mẹ cũng tin à?

Lữ Khánh Phân cười nói:

- Rất nhiều người đều dùng rồi, nghe nói rất tốt cho thân thể. Yên tâm đi, không có việc gì.

Sau khi uống thang này, toàn thân Vương Trạch Vinh đều ấm áp. Hắn nói chuyện phiếm với Lữ Khánh Phân một hồi rồi trở về phòng ngủ của mình.

Vừa rồi còn rất buồn ngủ, vậy mà giờ Vương Trạch Vinh nằm trên giường thế nào cũng không ngủ nổi. Uống thang thuốc kia khiến toàn thân hắn nóng lên, thậm chí càng có xu thế nóng hơn trước.

Thang này có lẽ không tồi! Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu tin tưởng thang thuốc này có lợi cho thân thể, ít nhất mình cũng đã mất cảm giác mệt mỏi.

Nằm ở trên giường hồi tưởng các loại tình huống của huyện Đại Phường, lại nghĩ đến việc sửa đường. Đường từ huyện Đại Phường tới Quán Hà vẫn có từ trước, chỉ trải một lớp nhựa đường đã tốn rất nhiều tiền, nếu đào hầm thì không biết sẽ lên tới bao nhiêu tiền nữa! Việc này chắc chắn vẫn còn rất khó khăn.

Nghĩ tới việc sửa đường, ý nghĩ của Vương Trạch Vinh không ngừng nghĩ tới các tình huống của huyện huyện Khai Hà. Mình đã đi khỏi chưa tới một tháng, tình huống của huyện huyện Khai Hà vẫn còn rõ ràng trước mắt, cũng không biết những người ở đó thế nào. Lại nghĩ tới Tiểu Giang đi làm ăn xa ở phía nam, Vương Trạch Vinh cũng rất nhớ cô, cũng không biết hiện tại cô phát triển thế nào rồi.

Hiện tại Vương Trạch Vinh càng cảm thấy toàn thân nóng lên. Một cảm xúc dần phát sinh từ đáy lòng. Bộ vị ở dưới thân thể cũng đang phát sinh biến hóa.

Củ chuối thật! Đúng là thang thuốc đại bổ.

Vương Trạch Vinh thật sự là cực kỳ tán thưởng thang thuốc đại bổ mà Lữ Khánh Phân cho mình uống. Cũng không biết là người bán thảo dược kia có được phương thuốc này từ chỗ nào.

Phương thuốc này hẳn là rất không tồi.

Đáy lòng nóng lên, Vương Trạch Vinh liền hy vọng Lữ Hàm Yên có thể trở về sớm một chút. Nhớ tới thân thể mỹ lệ của Lữ Hàm Yên, dục tình trong người Vương Trạch Vinh lập tức nóng hẳn lên.

- Hàm Yên, chưa xong việc à?

Vương Trạch Vinh bấm số điện thoại Lữ Hàm Yên.

- Trạch Vinh, còn nửa giờ nữa là hết giờ. Một chút nữa em về với anh ngay.

Sau khi lên tỉnh, công việc của Lữ Hàm Yên cũng nhiều hơn. Đang trong giờ làm việc, cô cũng không tiện xin phép về sớm. Nếu không phải bận việc, có lẽ cô cũng đã xin nghỉ giống như Lữ Khánh Phân.

Từ sau khi lên tỉnh, năng lực công tác của Lữ Hàm Yên cũng dần biểu hiện ra. Cô nắm bắt công việc của mình rất nhanh, ngày nào cũng làm việc rất hiệu quả.

Sau khi nói chuyện vài câu, hai người treo điện thoại.

Ôi! Vương Trạch Vinh vốn buồn ngủ giờ không ngủ được. Lửa dục bị đè nén tới mức cực kỳ khó chịu.

Lăn lộn trên giường, trong đầu Vương Trạch Vinh lại hiện ra cảnh tượng Tiểu Giang rên rỉ dưới thân mình. Trong đầu hắn chốc lát là Tiểu Giang, lát sau đã lại là Hàm Yên. Hai người phụ nữ không ngừng biến ảo dưới thân hắn. Những hình ảnh tươi đẹp, quyến rũ đó càng làm lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh tăng mạnh.

Thấy đầu giường có quyển Đạo Đức Kinh của Lão Tử, Vương Trạch Vinh âm thầm buồn cười, không ngờ Lữ Hàm Yên cũng thích xem sách Đạo gia như vậy. Có lẽ do tính cách nên trên người Lữ Hàm Yên có một cảm giác thanh tịnh và đẹp đẽ.

Cầm sách lên đọc, Vương Trạch Vinh hy vọng thông qua đọc sách để làm giảm bớt một chút lửa dục.

Đạo là đạo nhưng không phải đạo. Danh là danh nhưng không phải danh.... Chúng diệu chi môn... Xem tới đây, Vương Trạch Vinh lẩm nhẩm lại câu Chúng diệu chi môn

Chúng diệu chi môn...

Càng đọc, cảm xúc của hắn càng mãnh liệt. Trong đầu hắn không ngừng liên hệ Chúng diệu chi môn (môn là cửa) với vật bên dưới của phụ nữ. Trong lòng hắn thầm nghĩ, miêu tả này rốt cuộc là dạng cửa gì?

Vừa không ngừng nghĩ câu này, đầu óc của hắn lại nghĩ đến cảnh tượng Hàm Yên và Tiểu Giang ra sức hưởng ứng dưới thân mình, lửa dục trong cơ thể càng dữ dội hơn.

Điểm chết người chính là trong ý nghĩ nhớ lại lần đầu tiên, khi người đàn bà quyến rũ Triệu Lệ gặp phải kinh nguyệt, đành phải dùng miệng giúp mình giải quyết tình huống.

Không thể tưởng tượng được, càng nghĩ thì lửa dục càng dâng cao.

Củ chuối thật! Vương Trạch Vinh thầm nhủ. Thang thuốc bổ này rốt cuộc là loại thang gì mà sao giống thuốc kích dục thế chứ?

Vương Trạch Vinh xuống đất, chống đẩy liên tục một trăm cái vẫn không thể tiêu tan lửa dục trong lòng, đành phải đứng lên ngồi xuống tiếp ở trên giường.

Sau khi lăn lộn, tập luyện một lúc mới tiêu tan được lửa dục.

Vừa mới nằm xuống giường, sờ vào tấm chăn lụa, trong lòng Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới thân thể mịn màng như tơ lụa của Lữ Hàm Yên.

Chúng diệu chi môn------

Những lời trong sách như thể vọng lên bên tai Vương Trạch Vinh, lần này quả thực khó chịu muốn chết. Sao mỗi lần uống thang thuốc đại bổ của Lữ Khánh Phân đều gặp phải chuyện không may thế chứ?

Cũng không biết lại gây sức ép bao lâu thời gian, ngay khi lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh sắp sửa khiến hắn hôn mê thì cửa phòng ngủ rốt cục mở ra.

Nhìn thấy Lữ Hàm Yên ăn mặc đúng như một mỹ nữ đô thị thời thượng đang tươi cười đi vào, Vương Trạch Vinh nhảy dựng lên khỏi giường, sau khi đóng chốt cửa lại liền đẩy Lữ Hàm Yên ngã xuống giường.

- A!

Lữ Hàm Yên vừa kinh hãi vừa vui mừng. Ông xã vừa tới đã mạnh mẽ như vậy, chứng minh là ông xã cực kỳ yêu mình, lập tức hai tay cũng ôm chặt lấy Vương Trạch Vinh.

- Để em đi tắm rửa một chút đã!

Lữ Hàm Yên hạ giọng nói.

Vừa nói thì Vương Trạch Vinh đã hôn kín miệng cô.

Vương Trạch Vinh nhanh chóng xé mở quần áo Lữ Hàm Yên ra rồi hoạt động rất nhanh trên người cô.

Hai người liền tiến vào trạng thái rất nhanh.

Vương Trạch Vinh thật sự là nghẹn điên lên, trong đầu thoáng hiện lên câu chúng diệu chi môn, thân thể cũng hoạt động rất nhanh.

Sau khi Vương Trạch Vinh đi, Lữ Hàm Yên vẫn luôn nhớ chồng mình. Nghe thấy chồng về, cả ngày hôm nay cô đều nghĩ tới Vương Trạch Vinh, trên đường đi về nhà đã kích động tâm tình, giờ lại bị Vương Trạch Vinh hôn hít mãnh liệt, xuân tình càng bừng lên. Cảm nhận thân thể nóng như lửa của Vương Trạch Vinh, cô cũng có cảm giác khát khao mãnh liệt.

Thân thể hai người rốt cuộc gắn chặt vào nhau.

Trong nháy mắt, Vương Trạch Vinh cảm nhận được diệu chúng chi môn. Trên đời này làm gì còn diệu chúng chi môn nào hấp dẫn mình hơn so với môn (cửa) này nữa chứ?

-----------------

Lần này Vương Trạch Vinh mãnh liệt hơn bất cứ những lần nào khác. Sau mấy lần tưởng như chết lên chết xuống, Lữ Hàm Yên cảm thấy cả thể xác và tinh thần của mình đều được thỏa mãnh rất lớn.

Cực kỳ quái lạ chính là sau khi mấy lần xung trận mãnh liệt như vậy mà Vương Trạch Vinh lại không hề có cảm giác mệt mỏi gì.

Ôm Lữ Hàm Yên đang mệt mỏi ngủ say, tâm tình Vương Trạch Vinh cực kỳ vui sướng.

Vương Trạch Vinh châm một điếu thuốc lá, hút một hơi sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.