Chiều hai hôm sau, Uông Phỉ gọi tới nói là Lâm Khâm muốn hẹn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là đi một mình đến chỗ hẹn.
Chức vụ của Lâm Khâm mặc dù không cao, chỉ là một Bí thư huyện ủy nhưng Vương Trạch Vinh không dám coi thường y. Lâm Khâm đâu phải người bình thường, đó là con nhân vật lên đỉnh mà.
Vương Trạch Vinh cảm thấy Lâm Khâm cũng thú vị, ngày thứ hai đã không ở nhà.
Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy ngoài Lâm Khâm còn có Uông Phỉ và Uông Kiều. Lâm Khâm ngồi đó uống rượu, hai chị em Uông gia đang hát.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Lâm Khâm chỉ Uông Phỉ rồi nói:
- Tiểu Phỉ cứ bắt tôi hẹn anh ra.
Hóa ra Uông Phỉ muốn hẹn mình ra.
Uông Phỉ đang định chào Vương Trạch Vinh thì nghe thấy Lâm Khâm nói, cô không khỏi đỏ mặt, cũng may ánh sáng trong phòng khá tối nên Vương Trạch Vinh không nhìn ra.
- Mau hát bài anh.
Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh. Vì mời Vương Trạch Vinh đến cô đã phải đi đường vòng.
Hôm nay Uông Phỉ ăn mặc rất đẹp, Vương Trạch Vinh thấy Uông Phỉ mà mắt sáng rực lên.
Lâm Khâm vỗ vỗ ghế bên cạnh mình rồi nói:
- Hát gì chứ, hai anh em chúng ta uống vài chén, anh định uống gì.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi không có cảm giác rượu ngon, rượu kém, lấy vài chai bình thường đi. Rượu ngon thì lãng phí.
Đây là Vương Trạch Vinh nói thật nhưng Lâm Khâm nghe thấy lại nghĩ Vương Trạch Vinh hào sảng.
Lâm Khâm cười ha hả nói:
- Lời này của anh đúng tâm lý của tôi, tôi cũng không biết rõ rượu ngon hay không.
Vương Trạch Vinh nhìn trước bàn Lâm Khâm thì thấy có không ít chai bia, đây là biết y nói thật. Với thế lực của Lâm gia thì Lâm Khâm muốn uống rượu cao cấp nào chẳng được, nhưng lại đi uống bia bình thường. Điều này nói rõ Lâm Khâm không thích ra vẻ.
Lúc này Uông Kiều đã hát xong rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Khâm.
Vương Trạch Vinh nhìn hai bọn họ thì không thể nhận ra từ vẻ mặt.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Lâm Khâm cười khổ một tiếng rồi nói với Uông Phỉ:
- Hai người hát đi, anh và Vương ca uống vài chén.
Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh rồi đi ra chọn một bài và hát.
Uông Kiều cũng chọn bài.
Lâm Khâm giơ chén lên nói:
- Nào, chúng ta làm chai. Đã sớm muốn mời anh uống rượu nên không có cơ hội. Lần này là nhờ Tiểu Phỉ.
Vương Trạch Vinh uống rượu bia như uống nước nên không có cảm giác gì với rượu. Hắn uống cả chai bia lạnh nên rất thoải mái.
Nghe Uông Kiều hát, Vương Trạch Vinh có chút giật mình, Uông Phỉ hát không ngờ hay như vậy. Người đẹp, hát hay, Uông Phỉ hôm nay mặc rất đẹp làm Vương Trạch Vinh không khỏi nóng lên.
Thấy Uông Kiều vào Wc, Lâm Khâm vỗ vỗ Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:
- Tiểu Phỉ rất thích anh đó.
- Tôi có gia đình rồi.
Lâm Khâm nhỏ giọng nói:
- Có ra đình thì sao, cần ra tay là phải ra tay.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên khi nghe thấy lời này.
Lâm Khâm cụng ly với Vương Trạch Vinh, uống cạn rồi nói:
- Vương ca, nói thật là tôi có lúc hâm mộ anh. Các anh là tự do kết hôn, tôi không có cơ hội như vậy.
Vương Trạch Vinh nhìn Lâm Khâm, biết tên này mượn rượu giải sầu nên nhỏ giọng nói:
- Tiểu Kiều rất được mà, người ta đối với anh cũng được, không thể đối xử không tốt đối với người ta.
Nói thật Uông Kiều đẹp người đẹp nết, gia thế đẹp, đây là Lâm Khâm không biết hưởng phúc.
Lâm Khâm thở dài một tiếng rồi nói.
Vương Trạch Vinh không muốn nói tiếp nên đổi đề tài:
- Hai người kết hôn sẽ ở Bắc Kinh?
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì Lâm Khâm cũng chỉ là quá độ tại địa phương mà thôi, bây giờ là lúc nên về.
Lâm Khâm nói:
- Tôi ở cơ sở thoải mái hơn, về Bắc Kinh liền không được tự do.
Nói đến đây y liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, anh mạnh hơn tôi nhiều, ngay cả bố tôi cũng khen anh, chịu khó công tác, tiền đồ của anh rất lớn.
Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu, Lâm Khâm thấy rất hợp với Vương Trạch Vinh.
- Tôi sẽ được điều đến thành phố Cao Hải làm Phó thị trưởng, đến lúc đó đến thăm tôi đó.
Lâm Khâm nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thành phố Cao Hải là thành phố phát triển, hôm qua tôi ngồi với Bí thư thị ủy Chương Tân Phong. Đến lúc đó tôi sẽ dần đoàn khảo sát đến Cao Hải, anh có thể đến đó thì tốt quá.
Lúc này Uông Phỉ kéo Vương Trạch Vinh lên rồi nói;
- Uống rượu có gì thích chứ, em mời anh nhảy.
Lâm Khâm cười ha hả rồi cũng kéo Uông Kiều lên nhảy.
Tiếng nhạc vang lên, hai đôi bắt đầu nhảy trong không gian âm u, đây là phòng mà Lâm Khâm chuyên chọn, hai đôi nhảy cũng không ảnh hưởng gì cả.
Vương Trạch Vinh nhảy không giỏi, cũng may đây là nhảy chậm, hai người cứ như vậy lẳng lặng đi lại.
Uông Phỉ chen vào lòng Vương Trạch Vinh, mặt cũng dựa vào vai hắn.
Vương Trạch Vinh nhìn trộm hai người Lâm Khâm thấy hai người cũng là như vậy.
- Anh không trách em chứ?
Uông Phỉ nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh có chút đau đầu nên đành nói:
- Anh hôm nay vừa lúc không có việc gì.
- Bố em nói muốn nói chuyện hôn nhân của em.
Uông Phỉ đột nhiên nói.
Hôn nhân.
Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy ghen, hắn không biết vì sao mình có tâm trạng này. Vương Trạch Vinh muốn tốt cho Uông Phỉ nên muốn cô đi tìm đối tượng, nhưng nghe thấy đối phương có đối tượng thì lại không muốn.
- Chuyện tốt mà.
Vương Trạch Vinh nói mà không đúng suy nghĩ.
Véo tay Vương Trạch Vinh một chút, Uông Phỉ bực bội nói:
- Anh chẳng lẽ thật sự hy vọng lấy người khác sao?
Lời này càng khó trả lời, Vương Trạch Vinh đành không nói gì.
Không thấy Vương Trạch Vinh nói gì, Uông Phỉ càng ôm Vương Trạch Vinh chặt hơn;
- Em biết anh đã có vợ, nhưng dù như thế nào em cũng không muốn mất anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em còn trẻ, có nhiều cơ hội tốt hơn anh nhiều, em nhìn xa một chút.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình nói rất giả.
- Em nhìn hôn nhân của Tiểu Kiều là biết, bọn họ chỉ có bề ngoài thôi. Anh phải biết lấy người mình không yêu rất đau khổ. Tiểu Kiều biết Lâm Khâm có người phụ nữ ở bên ngoài, người phụ nữ này còn sinh cho Lâm Khâm một đứa con. Anh nói Tiểu Kiều nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh lúc này nghĩ lại một nước ở Đông Bắc Trung Quốc. Con Chủ tịch nước đó bây giờ đang ở Trung Quốc, y có ba người vợ, mấy căn biệt thự sang trọng, hàng năm bỏ ra 500 ngàn Usd để tiêu phí. Ôi, nếu Trung Quốc cũng có nhiều vợ thì tốt quá.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh lại giật mình, mình sao lại nghĩ loạn như vậy? Vừa nãy còn đang suy nghĩ Lâm Khâm có phúc không biết hưởng, mình xem ra cũng là người như vậy.
Vừa lúc bài nhạc kết thúc, Vương Trạch Vinh thuận thế dẫn Uông Phỉ ngồi xuống ghế.
Vương Trạch Vinh uống ngụm nước mới làm mình lấy lại bình tĩnh.
Uông Phỉ chọn bài Thiên tiên phối và ép Vương Trạch Vinh hát cùng. Vương Trạch Vinh cũng không thể làm gì khác là hát cùng cô.
Sau khi hát xong, Lâm Khâm cười phá lên nói:
- Hai người đây là giết gà hay giết lợn thế.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chưa hát bài này bao giờ.
- Lại đây, tôi nói chuyện này với anh.
Lâm Khâm nâng chén lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Tỉnh Giang Sơn lần này có lẽ sẽ có điều chỉnh rất lớn.
Vương Trạch Vinh biết tin tức của y từ đâu, nghe thấy thế liền vội vàng ngồi im mà nghe.
- Ông của Tiểu Kiều sẽ về hưu, bố của Tiểu Kiều sẽ vào Quân ủy Trung ương.
Vương Trạch Vinh biết trong này cần có điều kiện nhất định, nếu như không phải như vậy thì hai nhà Uông Lâm không thể làm thông gia.
Lâm Khâm uống ngụm bia rồi nói:
- Sau khi ông Tiểu Kiều lui ra, Hồng Quân không có khả năng lên chức, không lâu nữa Hồng Quân sẽ xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh từ bố trí của Uông Nhật Thần ở tỉnh Giang Sơn cũng nghe ra chút tình hình, nghe xong thì hắn không hề giật mình.
Thấy Vương Trạch Vinh không giật mình, Lâm Khâm cũng có chút khó hiểu, đối với Vương Trạch Vinh:
- Hồng Quân không thành Bí thư đối với anh là việc tốt, sao anh không có cảm giác gì?
Vương Trạch Vinh cười nói;
- Tôi đã đoán được rồi.
- Ồ.
Lâm Khâm đánh giá cao Vương Trạch Vinh hơn, bảo sao Vương Trạch Vinh không hề tỏ vẻ kinh ngạc.
Một lần nữa cụng ly, Lâm Khâm nhìn hai chị em Uông gia rồi thở dài nói:
- Vương ca à, ở chuyện Uông Phỉ thì Uông gia cũng không có biện pháp. Anh cho dù ăn Uông Phỉ thì chỉ cần cô ấy kiên trì theo anh, Uông gia cũng không làm gì được cô ấy. Ha ha, tôi rất vui.
Đi rồi.
Vương Trạch Vinh thật không biết nghĩ thế nào về Lâm Khâm, tên này nói loạn thế nhỉ? Xem ra y ở nhà rất có áp lực. Lúc này mới có tâm lý phản kháng.
Nghe bố Uông Kiều sẽ vào Quân ủy Trung ương, Vương Trạch Vinh càng thêm không dám làm gì với Uông Phỉ, đây là quả bom nổ chậm.
Cố gắng tránh xa Uông Phỉ mới được, Vương Trạch Vinh thầm nói như vậy.