Cuộc tọa đàm kết thúc, Bùi Dật Phi nói với Trịnh Chí Minh:
- Bí thư Hạng mời các đồng chí Huyện ủy Khai Hà lưu lại một chút. Bí thư có chuyện muốn nói với mọi người.
Nghe thấy như vậy, các thường vụ huyện Khai Hà đều rất kích động. Bọn họ cũng muốn được nói chuyện với Hạng Nam mà.
Trịnh Chí Minh hưng phấn nói:
- Có phòng họp nhỏ ở bên cạnh, tôi sẽ cho người chuẩn bị địa điểm.
Bởi vì vừa tiến hành hội nghị ở đây nên nhiều thứ trên bàn vẫn chưa dọn đi.
Bùi Dật Phi cười nói:
- Ở đây cũng được, chỉ nói chuyện một chút mà thôi.
Cổ Kiến Quân nghe vậy liền vội vàng tìm người đến kê bàn ghế lại. Thấy mấy lãnh đạo huyện ủy đều ở đây, nhân viên hội trường đâu dám chậm trễ. Bọn họ vội vàng lau dọn, kê bàn.
Nhìn hội trường đã được thu dọn chu đáo, Trịnh Chí Minh hài lòng nhìn Cổ Kiến Quân một chút.
Khi Hạng Nam một lần nữa đi vào hội trường thì chỉ có Lý Gia Hòa và Hứa Tố Mai cùng đi.
Thấy Hứa Tố Mai xuất hiện, Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình. Hắn có thể thấy vẻ buồn trên mặt Hứa Tố Mai giống như vừa khóc.
Hạng Nam ngồi xuống rồi mỉm cười nói với mọi người:
- Ngồi đi, ngồi đi. Hôm nay tôi đến huyện Khai Hà là muốn cảm nhận không khí ở huyện chúng ta. Mọi người không nên căng thẳng như vậy.
Các thường vụ đều hưng phấn ngồi xuống nhưng không ai dám dựa lưng vào ghế cả.
Các lãnh đạo huyện ủy huyện Khai Hà không ai nói chuyện mà chăm chú nghe Hạng Nam nói.
Hạng Nam nhìn Trịnh Chí Minh rồi nói:
- Tiểu Trịnh, hôm nay nghe báo cáo xong, tôi rất hài lòng. Điều này nói rõ công tác xây dựng Đảng của huyện Khai Hà đã làm rất tốt.
Trịnh Chí Minh nghe vậy liền như bay trên mây, hắn kích động đến độ cả người run lên:
- Lời Bí thư Hạng nói chính là vinh dự của nhân dân huyện Khai Hà.
Hạng Nam xua tay rồi nói:
- lần này đi cùng tôi còn có vợ của tôi – Hứa Tố Mai. Ha ha, tôi đây là dùng việc công làm việc tư. Vợ tôi nghe nói huyện Khai Hà có hang động ngầm rất đẹp nên muốn tới xem một chút.
Lý Gia Hòa ở bên nói với Trịnh Chí Minh:
- Giám đốc Hứa chính là giám đốc sở Du lịch. Giám đốc đến khảo sát hang động ngầm, các anh nhất định phải cẩn thận tiếp đón.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Hạng Nam nói không khỏi khiếp sợ. Hắn mặc dù sớm đoán Hứa Tố Mai có lai lịch nhưng không ngờ lại là vợ của Hạng Nam, hơn nữa còn là giám đốc sở Du lịch. Việc này nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
- Xin Bí thư Hạng yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công tác tiếp đón, làm cho giám đốc Hứa hài lòng với hành trình đến huyện Khai Hà lần này.
Trịnh Chí Minh ngần như là muốn vỗ ngực nói. Sau đó hắn nhìn Hứa Tố Mai mà nói:
- Xin giám đốc Hứa yên tâm, huyện Khai Hà nhất định sẽ chăm chú làm tốt công tác tiếp đón.
Hứa Tố Mai cố cười:
- Tôi lần này đến chỉ là xem hang động ngầm ở xã Hoàn Thành mà thôi, nghe bên dưới báo cáo là rất giá trị.
Chu Lâm ngồi bên nghe Hứa Tố Mai là vợ của Hạng Nam, mắt ả liền sáng lên. Chu Lâm nói xen vào:
- Bí thư Hạng, tôi tự tiến cử mình nhận nhiệm vụ làm hướng dẫn viên cho lãnh đạo. Tôi xin đi theo toàn bộ hành trình thị sát của giám đốc Hứa.
Nghe Chu Lâm nói như vậy, không chỉ Trịnh Chí Minh mà mấy người khác đều rõ Chu Lâm muốn đánh từ vợ Bí thư Hạng. Trịnh Chí Minh đang thầm chửi Chu Lâm không biết quy củ. Bên mảng du lịch không phải Chu Lâm quản, ả ta lại không biết điều nhảy ra. Xong việc này phải thu thập ả mới được.
Hạng Nam nhìn Lý Gia Hòa một cái, Lý Gia Hòa vội vàng nói:
- Bí thư Hạng, đây là đồng chí Chu Lâm – trưởng ban Tuyên giáo huyện Khai Hà.
- Ồ, là Tiểu Chu à. Vợ tôi đi với tư cách cá nhân nên không muốn làm phiền lãnh đạo Khai Hà. Chỉ cần tìm một hai nữ đồng chí đi cùng là được.
Hạng Nam cười nói.
Chu Lâm vội vàng nói:
- Không phiền, không phiền, có thể đi cùng giám đốc Hứa là vinh dự của tôi.
Chu Lâm căn bản không lo lắng chuyện khác. Bây giờ đối với Chu Lâm mà nói chỉ cần dựa vào Hạng Nam thì không cần biết là việc gì cũng làm được.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Vậy làm phiền Tiểu Chu.
Thấy Hạng Nam đồng ý, Chu Lâm cố ưỡn ngực lên. Chu Lâm khá đẹp, bộ ngực khá to nên vừa ưỡn lên làm cho mấy người đàn ông thầm cười con ả này không biết phu nhân của Bí thư Hạng đẹp như thế nào. Ai thèm để ý ả ta chứ.
Hứa Tố Mai cau mày nhìn Chu Lâm, sau đó nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Vương, tôi muốn mượn vợ của cậu một chút. Tôi muốn Hàm Yên đi cùng tôi.
Vương Trạch Vinh biết ý của Hứa Tố Mai nên gật đầu nói:
- Việc này phải được Bí thư Trịnh đồng ý.
Thấy Hứa Tố Mai nhìn về phía mình, Trịnh Chí Minh không khỏi cảm kích Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh rất biết làm người, vào lúc này mà không quên mình là lãnh đạo.
Trịnh Chí Minh vội vàng nói:
- Không có vấn đề. Tôi lập tức sẽ để Tiểu Lữ bỏ mọi công việc trong tay, chuyên tâm đi theo giám đốc Hứa.
- Vậy làm phiền Bí thư Trịnh.
Hứa Tố Mai nói.
Hạng Nam nhìn mấy thường vụ rồi cười nói:
- Ha ha, tôi đúng là lấy việc công làm việc tư rồi.
Hạng Nam hài hước như vậy làm không khí hài hòa hơn nhiều.
Từ phòng hội nghị đi ra, mọi người đều thầm than Bí thư Hạng nói chuyện thật vui vẻ. Vừa nãy trong hội nghị, Hạng Nam đã để mỗi người đều nói chuyện mấy câu, sau đó khen ngợi từng đồng chí.
Tả Chính than thở mà nói:
- Không ngờ Bí thư Hạng lại dễ gần như vậy.
Lý Duy Hà cũng gật đầu nói:
- Bí thư Hạng vừa nghe lập tức chỉ ra điểm tốt và xấu trong công tác của chúng ta, không hổ là Bí thư tỉnh ủy.
Hưng phấn nhất chính là Chu Lâm. Ả cảm thấy mình được phần thưởng rất lớn. Có thể đi theo vợ của Bí thư tỉnh ủy, nếu như khiến vợ Bí thư Hạng có ấn tượng tốt thì mình sẽ phát triển rất nhanh. Vừa nghĩ đến đây, Chu Lâm liền suy nghĩ về vấn đề đi cùng lãnh đạo như thế nào. Sau đó nhìn mấy người bên cạnh, Chu Lâm có cảm giác mình hơn hẳn mọi người.
- Tôi đi trước, hôm nay phải đi gội đầu để mai còn đi cùng giám đốc Hứa.
Chu Lâm nói xong liền lắc lắc mông rời đi.
Nhìn Chu Lâm lắc mông còn nhiều hơn bình thường, mọi người không khỏi thầm than ả này muốn trèo cao rồi.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang suy nghĩ về thân thế của Lữ Hàm Yên. Hắn đã có thể đoán ra được phần nào.
- Trạch Vinh, vừa nãy Bí thư Trịnh gọi cho em bảo em ngày mai đi cùng giám đốc Hứa. Em lo lắng làm không tốt.
Lữ Hàm Yên khá lo lắng mà nói. Đối với công tác đột nhiên này, nàng vừa mừng vừa lo.
Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ trong lòng. Hứa Tố Mai làm như vậy chính là muốn tiếp xúc với Lữ Hàm Yên ở khoảng cách gần.
- Yên tâm đi, em chỉ cần đưa giám đốc Hứa đến nơi cần xem là được mà.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói như vậy.
Vương Trạch Vinh vừa dập máy thì Hứa Tố Mai đã gọi tới:
- Tiểu Vương, cháu đến phòng cô một chút.
Vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy ngoài Hứa Tố Mai thì còn có Hạng Nam và Hứa Tố Anh. Hắn vội vàng nói:
- Kính chào Bí thư Hạng.
Hạng Nam chỉ vào ghế rồi cười nói:
- ngồi xuống nói chuyện.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Hứa Tố Mai vội vàng hỏi:
- Tiểu Vương, lần trước cô nhờ cháu xem lòng bàn chân Hàm Yên, cháu đã xem chưa?
Hứa Tố Mai vừa nói vậy khiến Hạng Nam luôn bình tĩnh mà cũng có chút khẩn trương nhìn Vương Trạch Vinh.
- Có bớt hồng không?
Hứa Tố Anh lớn tiếng hỏi.
Biết việc này không cần phải giấu, Vương Trạch Vinh nhìn mọi người rồi gật đầu.
- A.
Được tin tức mình mong muốn, Hứa Tố Mai lớn tiếng khóc, Hứa Tố Anh cũng ôm vai Hứa Tố Mai mà khóc. Con gái tìm nhiều năm như vậy đột nhiên biết được tin tức, mọi người vui quá nên khóc.
Hốc mắt Hạng Nam cũng đã có nước mắt. Con gái đột nhiên có tin tức làm cho Hạng Nam không thể giữ nổi bình tĩnh.
- Em muốn mang con gái về, em không bao giờ để con gái rời đi nữa.
Hứa Tố Mai vừa khóc vừa nói.
- Chị, chúng ta đi mang Hàm Yên về.
Hứa Tố Anh cũng kích động nói.
Khó khăn lắm mới làm mình bình tĩnh lại, Hạng Nam gật đầu nói:
- Tiểu Vương, cháu nếu đã là chồng của Hàm Yên, chú cũng không giấu cháu. Hơn 23 năm trước con gái chúng ta đã mất tích, bây giờ về cơ bản đã có thể xác nhận Hàm Yên là con gái cô chú. Cô chú rất vui.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lữ Khánh Phân một tay nuôi Hàm Yên lớn lên. Cháu hy vọng không nên xuất hiện chuyện gì làm tổn thương mẹ con cô ấy.
Vương Trạch Vinh bây giờ lo lắng cho cảm nhận của mẹ con Lữ Khánh Phân hơn. Khi Lữ Hàm Yên đột nhiên xuất hiện mẹ ruột thì không biết nàng sẽ như thế nào.
- Em muốn con gái của mình, em không nhịn được một giây nào nữa.
Hứa Tố Mai đứng lên định đi ra ngoài.
- Ai biết được Lữ Khánh Phân có bắt cóc Lữ Hàm Yên không?
Hứa Tố Anh kích động nói.
- Nói linh tinh.
Hạng Nam trừng mắt nhìn nhìn em vợ rồi nói:
- Dù như thế nào thì Lữ Khánh Phân đã nuôi Hàm Yên lớn đến bây giờ, đây là ân tình đối với Hạng gia ta.
Nghe Hạng Nam nói vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than Bí thư tỉnh ủy đúng là khác.
- Tố Mai, anh thấy nên như thế này, em cứ làm quen với Hàm Yên, tạo tình cảm rồi chúng ta sẽ tìm biện pháp giải quyết tốt nhất.
Sau đó Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Nếu Hàm Yên là con gái của cô chú vậy cháu cũng là người một nhà. Hy vọng cháu cố gắng làm tốt công tác tư tưởng với Hàm Yên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chỉ có một bớt đỏ thôi mà, cô ấy cũng chưa chắc là con gái cô chú.
Hứa Tố Mai kích động nói:
- Phải mà, cô dám khẳng định Hàm Yên là con gái của cô.
Hạng Nam nói:
- Chú cũng có một cảm giác rất lạ. Khi vừa thấy Hàm Yên, chú đã cảm thấy đó là con gái mình.
- Trạch Vinh, nhờ cháu đó.
Hạng Nam cũng trở nên kích động.