Bí thư Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng vợ ông lại khác. Thấy Lâm Khâm như vậy, bà không ngừng hỏi bác sĩ về tình hình của Lâm Khâm.
Nhìn Lâm Khâm, Bí thư Lâm nhìn Bộ trưởng Bộ Công an Quách Hành Tùng rồi trầm giọng nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mặt mày Quách Hành Tùng cũng rất khó coi, y đúng là không thể nói thẳng trước mặt đông người.
Đây là bệnh viện quân đội, trang thiết bị rất hiện đại nên có lợi cho việc điều trị của Lâm Khâm. Quách Hành Tùng nói với Bí thư Lâm:
- Tôi muốn báo cáo riêng với ngài.
Bí thư Lâm gật đầu đi theo Quách Hành Tùng đến văn phòng Viện trưởng bệnh viện. Người bên dưới lập tức lấy đĩa ghi hình của tiểu khu ra.
Quách Hành Tùng bật lên và nói:
- Mời Tổng bí thư xem.
Tiểu khu này rất cao cấp nên được bố trí máy ghi hình, tất cả đều được ghi lại rõ ràng.
Bí thư Lâm nghiêm túc ngồi xem.
Xem xong, Bí thư Lâm một lúc lâu không nói gì.
Quách Hành Tùng cẩn thận nhìn Bí thư Lâm mà nói:
- Chuyện là như thế này. Tên xã hội đen Tương Đại Quân và một người phụ nữ lái xe đâm vào xe đồng chí Vương Trạch Vinh. Tương Đại Quân định đánh đồng chí Vương Trạch Vinh, kết quả bị đồng chí Vương Trạch Vinh đánh. Đồng chí Vương Trạch Vinh đến là do Hạng Định hẹn tới. Việc đã giải quyết xong nhưng Tương Đại Quân lại tụ tập người xông tới trả thù. Không ngờ đồng chí Lâm Khâm vừa lúc tiến vào.
Bí thư Lâm xua tay ngăn không cho Quách Hành Tùng nói tiếp. Ngài đã xem rõ ràng, không ngờ Lâm Khâm còn ngang nhiên dẫn gái đi chơi vào ban ngày như vậy. Lâm Khâm bị đánh là do tự tìm.
Lại nhìn Vương Trạch Vinh xông ra đánh nhau với đám xã hội đen, Bí thư Lâm biết Vương Trạch Vinh lúc ấy hoàn toàn có thể trốn trong biệt thự chờ cảnh sát đến, không việc gì phải mạo hiểm.
Bí thư Lâm đương nhiên có thể phân tích ra Vương Trạch Vinh đây là do thấy Lâm Khâm bị đánh nên lao ra cứu.
Đồng chí Vương Trạch Vinh rất được.
Bí thư Lâm rất cảm kích Vương Trạch Vinh. Ngài cũng thấy tình hình lúc ấy nếu không có Vương Trạch Vinh thì Lâm Khâm đã chết. Bởi vì Vương Trạch Vinh xông nên thì mới khiến đám người đang đánh Lâm Khâm rời đi.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh bị thương như thế nào?
Bí thư Lâm hỏi Quách Hành Tùng.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh chỉ bị thương nhẹ, nghỉ vài ngày là khỏe.
Nhắc đến Vương Trạch Vinh, Quách Hành Tùng cũng có chút giật mình. Vương Trạch Vinh này đúng là quá mạnh, đánh nhau với hơn trăm tên xã hội đen có vũ khí trong tay mà chỉ bị thương nhẹ. Đám xã hội đen kia lại bị thương rất nặng.
Bí thư Lâm và Quách Hành Tùng đến phòng Vương Trạch Vinh đang nằm.
Lúc này trong phòng không có ai, Vương Trạch Vinh đang xem Tv.
Thấy Bí thư Lâm tiến vào, Vương Trạch Vinh vội vàng xuống giường, cung kính nói:
- Tổng bí thư, ngài bận như vậy thì sao lại tới đây?
Bắt tay Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm nói:
- Đồng chí bị thương thế nào?
- Không sao, tôi vốn muốn về ngay nhưng Bí thư Lý bảo tôi ở lại quan sát một chút.
Bí thư Lâm trong lòng đang thầm nghĩ Vương Trạch Vinh có thể bồi dưỡng, chẳng qua ngài không lộ ra ngoài mặt. Sau khi hỏi thăm sức khỏe của Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm rời đi.
Lại vào phòng Lâm Khâm đang nằm, Bí thư Lâm rất đau lòng. Ngài không ngờ Lâm Khâm lại bị thương vì nguyên nhân này.
Nhìn thoáng qua Uông Kiều đang ngồi bên vợ, Bí thư Lâm đúng là không biết nói gì.
- Tổng bí thư, theo quan sát thì đồng chí Lâm Khâm đã khỏe, phẫu thuật rất thành công. Nếu không có bất ngờ gì thì đồng chí Lâm Khâm rất nhanh sẽ khỏe lại.
Viện trưởng nhỏ giọng nói với Bí thư Lâm.
- Phiền các đồng chí ổn định bệnh tình của nó, sau đó chuyển viện.
Bí thư Lâm cũng không muốn thường xuyên tới đây thăm Lâm Khâm, nên muốn chuyển Lâm Khâm về nhà và điều trị riêng. Viện trưởng rời đi, Bí thư Lâm nói với Uông Kiều:
- Tiểu Kiều, con bận cả ngày rồi, về nghỉ đi.
Uông Kiều cũng không muốn ở đây nên gật đầu:
- Bố cũng nên về đi ạ.
Nhìn Uông Kiều rời đi, vợ Bí thư Lâm nhíu mày nói:
- Tiểu Kiều cũng đúng là, Tiểu Khâm bị thương nặng như vậy mà sao không ở lại đây?
Bí thư Lâm lắc đầu và nói:
- Là con mình có lỗi với Tiểu Kiều.
Nghe Bí thư Lâm nói rõ tình hình, bà không còn gì để nói. Bảo sao hai người lại là như vậy, Lâm Khâm đúng là quá đáng.
Bí thư Lâm khẽ vỗ vỗ bàn tay vợ mà nói:
- Xem ra chúng ta quên giáo dục con cái.
- Trạch Vinh, anh không sao chứ?
Lữ Hàm Yên vừa đi vào đã lo lắng nhìn khắp người Vương Trạch Vinh.
- Anh không phải rất tốt sao?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Hôm qua Vương Trạch Vinh đã về nhà, hắn không quen ở trong bệnh viện.
Vương Trạch Vinh cũng nghe nói Lâm Khâm bị thương rất nặng, xương ngực gãy mấy chiếc, đến bây giờ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm.
Tuy nói Lâm Khâm là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh do xông ra nên không có trách nhiệm gì. Vương Trạch Vinh biết điều mình nên làm đã làm, dù Bí thư Lâm cũng không có điểm gì trách được hắn.
Trong nhà ngồi đầy người Vương Hệ ở Bắc Kinh.
Lần này nghe tin Vương Trạch Vinh bị thương, không ít người gọi điện tới nói muốn thăm hắn.
Nghe tin Vương Trạch Vinh đánh nhau với đám xã hội đen, sau đó bị thương làm mọi người chấn động. Người Vương Hệ đều không hy vọng Vương Trạch Vinh bị làm sao. Biết Vương Trạch Vinh đã về nhà, mọi người đều tới.
Mọi người cũng biết Vương Trạch Vinh không nhận quà nên không mang tới. Thấy mọi người không mang quà tới, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ, rất nhiều chuyện quan trọng là do chính mình.
Nhìn mọi người ngồi đây, Vương Trạch Vinh khá vui mừng. Do hắn không ngừng hoạt động khiến đã có một nhóm người Vương Hệ ở Bắc Kinh.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm:
- Đúng là làm em sợ muốn chết.
Cô vừa mới về được đến nhà, nghe thấy Vương Trạch Vinh bị thương, cô lập tức từ nước ngoài bay về. Không có chuyện gì quan trọng bằng an toàn của Vương Trạch Vinh.
Trong mọi người thì người buồn bực nhất là Vu Dương. Y đúng là không ngờ lúc đó mình lại không làm gì được. Nếu không phải Vương Trạch Vinh có thể đánh thì Vương Trạch Vinh đã nằm xuống cùng Lâm Khâm.
Vu Dương rất xấu hổ, y đến Bắc Kinh lâu như vậy mà lúc quan trọng lại không thể chỉ huy người. Y nói:
- Bí thư Vương, đều do tôi không làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh đúng là đang không vui với biểu hiện của Vu Dương;
- Cảnh sát chúng ta là người bảo vệ nhân dân. Khi nhân dân cần mà các anh mãi không tới, điều này nói rõ các anh không làm tròn nhiệm vụ.
Hạng Định lúc này cũng ở đây, y không ngờ Vương Trạch Vinh đến chỗ mình lại xảy ra chuyện lớn như vậy nên rất e ngại:
- Vương ca, việc này đều do em. Không ngờ ở tiểu khu đó mà cũng có đám xã hội đen. đây là trách nhiệm của em.
Vu Dương lúc này cũng biết Bắc Kinh sẽ tiến hành xử lý một số người. Y sợ Vương Trạch Vinh bởi vì việc này mà không coi trọng mình nữa nên rất lo lắng.
Thực ra Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình Bắc Kinh, lần này chẳng qua là nhắc nhở Vu Dương mà thôi. Ngay cả Trương Tất Tường cũng không có sức ảnh hưởng quá mạnh ở Bắc Kinh cơ mà.
Phó bộ trưởng bộ Nông nghiệp Lý Hạ nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, việc này không thể trách Vu Dương cả. Chuyện Bắc Kinh có chút phức tạp, theo tôi biết thì Bí thư đảng ủy Sở công an cũng không phải người của Lý Kiền Ý. Y có một đám thân tín, mà phân Cục trưởng phụ trách tiểu khu đó lại là người của y.
Vương Trạch Vinh nghe Lý Hạ nói thì mới không truy cứu việc này nữa. Vương Trạch Vinh đương nhiên biết một điều Vu Dương mặc dù là phó giám đốc Sở công an nhưng không có nắm giữ hoàn toàn lực lượng, ai bảo tên bí thư đảng ủy kiêm luôn cả giám đốc Sở công an.
Đối với việc Bắc Kinh đột nhiên xuất hiện nhiều phần tử xã hội đen như vậy, Vương Trạch Vinh nghĩ cũng sợ hãi.
Lúc này Cục trưởng cục Văn hóa thị trường, bộ Văn hóa Mã Giới Yên cười nói:
- Đây chính ra lại là cơ hội đối với lão Vu, xảy ra chuyện như vậy thì tên Thường Cao Đạt kia khó có thể giữ ghế. Tôi thấy Bắc Kinh sẽ có động đất.
Mọi người rất đồng ý với lời này nên bắt đầu bàn về biến hoá tiếp theo của Bắc Kinh.
Trâu Tùng Diệu – Phó cục trưởng cục Cứu nạn Bộ Dân chính là phụ nữ nên khá tò mò mà cười nói:
- Bây giờ Bắc Kinh đang đồn là ả tình nhân của Lâm Khâm bị hiếp đến độ không xuống giường được. Việc này làm vợ Lâm Khâm rất khó chịu, đang đòi ly hôn với Lâm Khâm.
Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hắn hiểu rõ tình hình của Uông Kiều và Lâm Khâm. Dù xảy ra chuyện lớn hơn nữa thì lúc này bọn họ cũng không thể ly hôn, đây là điểm đáng buồn của hôn nhân chính trị:
- Đây là việc nhà người khác, chúng ta không nên bàn tán.
Trâu Tùng Diệu lúc này mới phát hiện mình nói không đúng nên vội vàng nói:
- Bí thư Vương, ngài lần này bị thương như vậy thì nhất định phải giữ sức khỏe mới được.
Cục trưởng cục Tin tức Ban Tuyên giáo Trung ương Ngô Kim Thành nhìn mọi người rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy lần này sẽ có chuyện. Từ phản ứng của Ban Tuyên giáo Trung ương có thể thấy có người muốn làm lớn.
Vương Trạch Vinh rất chú y lời Ngô Kim Thành nói. Ngô Kim Thành là Cục trưởng cục Tin tức thì nhận tin rất nhanh nhạy. Hắn nghĩ đây là do đối thủ muốn nhằm vào Lý Kiền Ý.