Vương Trạch Vinh gần đây nghe nói phòng Công thương huyện có thái độ làm việc rất không tốt. Vì vậy chiều hôm đó thấy không có việc gì nên hắn gọi Long Dũng Đình đi đến phòng Công thương.
Huyện thành bây giờ đã thay đổi rất nhiều, người đến và đi rõ ràng hơn nhiều, hai bên đường cũng có nhiều hàng quán hơn. Điều này nói rõ Huyện Đại Phường bắt đầu phồn vinh.
Xe dừng lại ở phía xa xa, Vương Trạch Vinh đi bộ đến trụ sở phòng Công thương.
Thực ra Vương Trạch Vinh thích cảm giác đi dạo trên phố thế này, hắn có thể thấy được cảm giác thành công từ đó. Huyện Đại Phường đang thay đổi mỗi ngày, Vương Trạch cũng đã dồn rất nhiều tâm huyết vào đây.
Gần đây do các nhà đầu tư đến Huyện Đại Phường dần tăng lên, phòng Công thương cũng không còn vắng vẻ như trước nữa mà trở nên rất náo nhiệt.
Vương Trạch Vinh mới đi đến gần cổng thì nghe thấy một người đàn ông hét lớn ở bên trong.
- Cô có thái độ gì vậy hả? Tôi đến bao lần thì suốt ngày nói bận họp, nói có chuyện. Một tuần cũng chỉ thấy các người làm việc có một, hai ngày. Người đằng trước sao không xếp hàng, chúng tôi xếp hàng chờ lâu như vậy mà chưa đến lượt. Có phải họ hàng của cô không?
- Là người quen của tôi thì sao? Tôi giúp anh ta đó, tức chết nhà anh.
Giọng một người phụ nữ truyền ra.
Nghe thấy như vậy, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hắn khó khăn lắm mới kéo được mọi người đến Huyện Đại Phường đầu tư, phòng Công thương này thì hay rồi, có thái độ làm việc như vậy thì không phải đuổi người ta đi sao? Nếu tiếp tục như vậy thì Huyện Đại Phường còn phát triển được nữa sao?
- Tôi đi tìm lãnh đạo của cô.
Người đàn ông kia đúng là rất giận.
- Tìm thì tìm, ai sợ anh chứ. Lãnh đạo đến thì cũng sao đâu.
Nhân viên này đúng là rất ngang bướng.
Đi vào thì Vương Trạch Vinh thấy mọi người đang xếp thành hàng dài chờ được cấp giấy phép. Sau khi đường Quán Đại được thông, người đến kinh doanh nhiều hơn và phải xin giấy phép kinh doanh. Bây giờ người đến xin giấy phép tăng nhiều, Vương Trạch Vinh rất vui mừng nhưng cũng lo lắng thái độ phục vụ của nhân viên phòng Công thương.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn về phía các nhân viên đang làm việc, đó mà một người phụ nữ trung niên đang cãi vã với một người đàn ông trẻ tuổi.
Vương Trạch Vinh đi đến bên cạnh người đàn ông rồi nói:
- Chuyện gì thế?
Hắn muốn hỏi rõ tình huống.
Người đàn ông giơ giơ tờ giấy đăng ký trong tay, Vương Trạch Vinh thấy tên trên đó là Lưu Khánh.
Lưu Khánh nói:
- Ông anh, anh nói xem tôi vì mở một quán ăn nhỏ mà đến đây xin giấy phép mấy lần rồi. Nhưng bọn họ không nói là phải học, phải họp thì là ra ngoài làm việc. Điều này tôi cũng có thể hiểu, nhưng có đôi khi chính thức làm việc thì cả một buổi sáng làm không được hai người, hiệu suất công việc rất kém. Hơn nữa thi thoảng còn có người quen chen vào, bọn họ làm trước. Nói cô ta hai câu thì đã bị ăn mắng. Đây là như thế nào.
Nghe Lưu Khánh này nói mình như vậy, người phụ nữ kia quát lớn:
- Tôi hôm nay không làm cho anh đó, anh cắn tôi à.
Có lẽ hai người đã cãi vã một lúc nên người phụ nữ này cũng đang rất tức.
Mọi người đứng bên xem hai người cãi nhau, mặt Vương Trạch Vinh lúc này đã đỏ rực. Đây chính là làm mất mặt chính quyền. Vương Trạch Vinh có thể thấy mọi người rất không hài lòng với thái độ phục vụ này.
Vương Trạch Vinh nói với người phụ nữ kia:
- Thái độ của chị là vậy hả?
- Liên quan mẹ gì đến anh.
Người phụ nữ này liền chửi bậy, nhưng nói xong thì ả há hốc mồm. Người trước mặt sao lại quen như vậy?
- Bí.. bí... Bí thư Vương.
Người phụ nữ rõ ràng là nhận ra Vương Trạch Vinh
Nghe ả gọi người kia là Bí thư Vương, hai người làm việc bên trong rất sợ. Ngẩng đầu lên thấy đúng là Vương Trạch Vinh thì càng sợ. Huyện Đại Phường này bé như vậy, bây giờ có thể nói không ai không biết Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương...
Một người có vẻ là lãnh đạo ở đây vội vàng đi ra. Vừa nãy lúc người phụ nữ kia cãi vã với khách, ả không hề khuyên can một chút nào.
Nhìn người phụ nữ vừa cãi vã với khách, Vương Trạch Vinh nghiêm mặt nói với người phụ nữ vừa đi ra:
- Gọi Chu Thành Nhạc ra đây.
Chu Thành Nhạc chính là trưởng phòng công thương.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn gọi trưởng phòng Chu, người phụ nữ này liền biến sắc.
Vương Trạch Vinh nói xong liền nói với mấy người phụ nữ đứng bên trong:
- Thái độ làm việc của các đồng chí là như thế nào vậy hả, tôi thấy phải xem lại năng lực của các đồng chí.
Vương Trạch Vinh nói xong liền đi lên trên lầu. Người đến làm việc nghe nói người thanh niên kia là Bí thư huyện ủy thì mới có phản ứng. Có người hưng phấn nói:
- Là Bí thư huyện ủy Vương, đám phụ nữ này đẹp mặt rồi. Mọi người chính là như vậy, khi có lãnh đạo đứng ra chủ trì thì lại có ấn tượng tốt đối với chính quyền.
Lưu Khánh cười cười với người phụ nữ lúc nãy:
- Cô không phải không sợ lãnh đạo sao? Tôi xem lần này cô làm như thế nào?
Người phụ nữ vừa nãy là họ hàng xa của trưởng phòng Công thương Chu Thành Nhạc, là do được chiếu cố nên mới tới đây làm việc. Trước kia một tháng không có mấy người tới đăng ký nên rất thoải mái. Ai ngờ hai tháng nay càng lúc càng có nhiều người đến đăng ký giấy phép, ả gần đây đang nhờ Chu Thành Nhạc đổi vị trí cho mình. Bây giờ sắp được đổi thì không ngờ lại xuất hiện việc này.
Chu Thành Nhạc đang ngồi trong phòng giơ chén lên xem thì nhận được điện thoại của tổ trưởng phụ trách đại sảnh. Mới đầu hắn không để ý, nhưng kết quả lại sợ đến độ đánh rơi chiếc chén quý xuống đất. Chu Thành Nhạc vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng đang chửi thầm người họ hàng của mình. Bây giờ là lúc nào chứ, xuất hiện việc này thì tiền đồ của hắn không khéo bị ả kia phá hủy.
Chu Thành Nhạc vừa lao ra khỏi phòng làm việc thì thấy Vương Trạch Vinh mặt mày sa sầm đi lên lầu. Chu Thành Nhạc vội vàng nói:
- Hoan nghênh Bí thư Vương đến phòng Công thương chỉ đạo chúng tôi.
Vương Trạch Vinh không buồn bắt tay Chu Thành Nhạc mà đi thẳng vào phòng làm việc của hắn.
Chu Thành Nhạc thấy Vương Trạch Vinh muốn vào phòng làm việc của mình thì đột nhiên nhớ đến bộ đồ uống trà liền sợ hãi. Nếu để Vương Trạch Vinh thấy thì không biết nên giải thích như thế nào. Trong lòng vừa động, Chu Thành Nhạc nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, người bên dưới rất không đúng, tôi lập tức xuống xử lý chị ta.
Vừa nói Chu Thành Nhạc liền đi xuống. Vương Trạch Vinh đứng đó nói với Chu Thành Nhạc:
- Tôi nhiều lần nghe nói phòng Công thương tồn tại vấn đề nhưng không tin. Không ngờ được, hôm nay tôi coi như được mở rộng tầm mắt.
- Là do chúng tôi giáo dục không đủ, tôi xin nhận sai với Bí thư Vương.
Chu Thành Nhạc cảm thấy hôm nay mình quá đen đủi, chuyện như vậy sao lại để Bí thư Vương gặp phải? Bây giờ trong huyện đang bàn tán xôn xao về việc cải cách cơ cấu, ai cũng sợ mình thành thằng đen đủi trong đợt này. Hắn thì hay rồi, là người đầu tiên gặp phải. Chẳng may....
- Huyện Đại Phường khó khăn lắm mới gặp được cơ hội phát triển, phòng Công thương các anh chẳng lẽ muốn phá hỏng hoàn cảnh tốt đẹp này sao? Bỏ đi, tôi không vào phòng làm việc của anh nữa, hy vọng có thể nhanh chóng thấy phương án cải tổ của anh.
Vương Trạch Vinh nói xong liền đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cho Chu Thành Nhạc toát mồ hôi lạnh. Cái mũ này quá lớn rồi, phá hỏng hoàn cảnh tốt đẹp này, lời này như ngọn núi lớn làm cho Chu Thành Nhạc không thở nổi. Lý do này hoàn toàn có thể cách chức hắn.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi xa, Chu Thành Nhạc đảo mắt rồi nói với Chánh văn phòng đi theo cạnh mình:
- lập tức triệu tập hội nghị toàn cán bộ phòng.
Nhìn Chu Thành Nhạc đằng đằng sát khí như vậy, Chánh văn phòng vội vàng chạy đi thông báo. Hôm nay quá kỳ quái, xem ra trưởng phòng không ổn rồi.
Chuyện ở phòng Công thương không lâu sau đã truyền ra, lời đồn phòng Công thương không ngừng vang lên. Mấy phó trưởng phòng Công thương lại đang thầm hưng phấn, việc này quá tốt. Nó nói rõ bọn họ có cơ hội và hy vọng.
Vương Trạch Vinh sau khi rời đi rồi trực tiếp về Huyện ủy. Hắn biết tình hình về Chu Thành Nhạc này. Chu Thành Nhạc là người của Chủ tịch huyện khóa trước, bây giờ có thể nói là không có chỗ dựa. Năng lực mặc dù cũng được nhưng bây giờ đang đúng lúc cần cải cách cơ cấu, người như vậy đúng là tiện để Vương Trạch Vinh giết gà dọa khỉ. Vương Trạch Vinh đang tìm điểm đột phá, bây giờ rốt cuộc đã tìm được.
Vương Trạch Vinh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, hắn không định dùng việc này để làm ngã Chu Thành Nhạc.
Chánh văn phòng Huyện ủy Chu Thiến Dao đi vào nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, phương án cải tổ bên Đảng ủy mà ngài giao cho tôi, tôi đã làm xong. Mời ngài xem.
Nói xong, Chu Thiến Dao liền đưa tới một bản tài liệu.
Vương Trạch Vinh cầm lấy rồi bỏ sang bên, hắn nói với Chu Thiến Dao:
- Để đó, lúc rảnh tôi sẽ xem.
Thứ mình vất vả làm ra mà hắn lại tùy tiện vứt sang bên, Chu Thiến Dao rất giận nhưng vẫn cố gắng nhịn lại. Chu Thiến Dao tức đến độ mặt đỏ hồng lên.
- Bí thư Vương, không có chuyện gì thì tôi ra ngoài.
Không chờ Vương Trạch Vinh nói, Chu Thiến Dao xoay người ra ngoài.
Nhìn thân hình gợi cảm của Chu Thiến Dao biến mất ngoài cửa, Vương Trạch Vinh cười cười cầm lấy phương án đề xuất của Chu Thiến Dao lên đọc.
Vừa nãy Vương Trạch Vinh chỉ là cố ý gõ Chu Thiến Dao một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh chăm chú đọc phương án mà Chu Thiến Dao làm ra, rất nhiều điểm làm Vương Trạch Vinh thấy hài lòng. Tài văn chương của Chu Thiến Dao rất được, phân tích rõ ràng các phòng ban. Qua đó có thể thấy thứ này Chu Thiến Dao đã dành không ít tâm tư. Ngoại trừ Chu Thiến Dao, Mã Giới Yên và Ôn Hòa Lâm cũng đang làm thứ này. Vương Trạch Vinh dự định lấy được phương án của mọi người rồi sẽ tiến hành tổng hợp lại. Đương nhiên hắn cũng có suy nghĩ của mình.