Hạng Tâm Lam sau khi tiến hành khảo sát ở Huyện Đại Phường liền có ngay phương án xây dựng nhà máy. Đương nhiên bà chủ yếu đàm phán với bên chính quyền. Ở chuyện này Vương Trạch Vinh cố gắng không nhúng tay vào.
Lữ Hàm Yên sau khi điều hòa càng thêm xinh đẹp. Cả buổi sáng hôm sau Vương Trạch Vinh mang nàng đi chơi quanh Huyện Đại Phường. Đây là lần đầu tiên Lữ Hàm Yên đến Huyện Đại Phường nên muốn xem thành quả của chồng mình như thế nào, các thứ trên giấy không thể nào bằng mình tự mắt nhìn thấy. Nàng cảm thấy rất tự hào vì Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường có gần một năm mà làm cho nơi này phát triển như vậy.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Hác Duệ Bân bảo hắn nếu có chuyện gấp thì gọi cho mình. Hắn lái xe mang theo Lữ Hàm Yên đến xã Ánh Hồng. Suối nước nóng ở xã Ánh Hồng bây giờ nổi danh trong toàn thành phố, nghe nói cũng có nhiều du khách từ trên tỉnh đến xã Ánh Hồng tắm nước nóng.
- Anh, anh có phải là trốn việc không?
Lữ Hàm Yên trên chọc. Nhìn Vương Trạch Vinh chăm chú lái xe, nàng cảm thấy rất ấm áp.
- Lãnh đạo đến một trình độ nhất định thì cuộc sống là công việc, công việc cũng là cuộc sống.
Vương Trạch Vinh cười nói. Lời này làm Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn:
- Lãnh đạo bây giờ đúng là chẳng có bao nhiêu thời gian làm việc, việc này phải nghiên cứu mới được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hôm nay anh mang em đến xã Ánh Hồng khảo sát một chút.
Lữ Hàm Yên nói:
- Đi chơi mà anh cũng kéo vào trong công việc.
Đường từ xã Ánh Hồng lên Huyện Đại Phường đã được sửa rất tốt, xe đi rất nhanh nên không lâu đã tới nơi. Nhìn xã Ánh Hồng phồn vinh như vậy, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
Xe của Vương Trạch Vinh bây giờ hầu như lãnh đạo nào cũng biết. Muốn là một lãnh đạo đủ tư cách thì phải biết rõ xe của lãnh đạo cấp trên. Khi xe Vương Trạch Vinh vừa vào xã Ánh Hồng, Chánh văn phòng Lý Điền Nhân càng thêm hoảng sợ thầm nói:
- Đây không phải Bí thư Vương sao? Sao đến đây mà không thông báo trước nhỉ, đây là việc lớn, phải báo cáo ngay với Bí thư mới được.
Hắn cũng nhớ rõ biển số xe của mấy lãnh đạo huyện.
Bí thư đảng ủy xã Ánh Hồng - Ngụy Lập Minh đang ngồi trong văn phòng nghe thấy Lý Điền Nhân báo cáo thấy xe của Vương Trạch Vinh đi vào xã thì rất hoảng sợ. Bây giờ là thời kỳ rất quan trọng, chẳng may làm cho Vương Trạch Vinh thấy điều gì không hài lòng thì chức vụ Bí thư của hắn coi như xong. Nghĩ đến đây hắn liền không thể ngồi yên, vội vàng xông ra ngoài. Hắn đứng ở cửa hết nhìn đông lại nhìn tây nhưng không thấy xe của Vương Trạch Vinh đi tới.
Vương Trạch Vinh âm thầm điều tra ư? Ngụy Lập Minh càng thêm lo lắng. Nếu như vậy tức là mình không quan trọng ở trong mắt Bí thư Vương nữa rồi.
Cán bộ xã Ánh Hồng thấy bí thư đảng ủy Ngụy Lập Minh đi lại trước cổng liền khó hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà làm Bí thư chạy qua chạy lại như vậy?
Việc này rất nhanh có người báo cáo với chủ tịch xã Cố Minh.
Cố Minh vừa nghe vậy liền đứng lên nhìn ra ngoài. Quả nhiên Ngụy Lập Minh đang đi qua đi lại ở cổng giống như đang chờ ai đấy.
Mẹ nó chứ, Ngụy Lập Minh này nhất định nhận được lãnh đạo nào đó sẽ tới nên chạy ra chờ. Việc này sao không nói cho mình. Nghĩ đến lãnh đạo nào làm cho Ngụy Lập Minh để tâm như vậy, Cố Minh liền đứng ngồi không yên. Hắn không hy vọng sau khi lãnh đạo tới thì lại không thấy mình.
- Lão Ngụy đứng đây là gì vậy?
Cố Minh hỏi Ngụy Lập Minh.
- Ồ, lão Cố à. Lý Điền Nhân nói là thấy xe của Bí thư Vương đi vào xã nhưng sao đến bây giờ vẫn không thấy đâu nhỉ?
Vừa nghe thấy vậy Cố Minh không khỏi thầm than may mắn. Bí thư Vương đến mà không thấy mình đến đón thì không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Việc này làm cho mấy lãnh đạo khác của xã Ánh Hồng kinh động rồi. Bây giờ bí thư đảng ủy và chủ tịch xã đều đi lại ngoài cửa, bọn họ sao có thể ngồi yên. Có lẽ là chờ lãnh đạo nào đấy. Mặc dù bọn họ không gọi mình ra nhưng nghênh đón lãnh đạo huyện thì sao không có mặt mình.
Không lâu sau một loạt lãnh đạo xã Ánh Hồng xếp thành hàng đứng trước cổng.
Ngụy Lập Minh đợi một lát không thấy Bí thư Vương tới, việc này rất khó hiểu. Bí thư Vương rốt cuộc đang định làm gì?
Ngụy Lập Minh rút điện thoại gọi cho Lý Điền Nhân:
- Tiểu Lý, anh làm gì thế hả? Sao Bí thư Vương bây giờ vẫn chưa tới?
Lý Điền Nhân sau khi gọi điện xong liền lén quan sát hướng đi của xe Vương Trạch Vinh. Hắn thấy xe của Bí thư Vương lái về phía suối nước nóng nên nói với Ngụy Lập Minh:
- Bí thư Ngụy, tôi ở đây quan sát thì thấy đúng là xe của Bí thư Vương. Bí thư Vương không đi về phía trụ sở xã mà chạy đến suối nước nóng.
Nghe thấy lời này, Ngụy Lập Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Vương Trạch Vinh chạy đến đó chơi, chắc là không phải nhằm vào mình.
Ngụy Lập Minh cười nói với Cố Minh:
- Bí thư Vương đến suối nước nóng rồi.
Cố Minh nghe thấy vậy liền nhìn thấy một hàng dài đứng sau lưng mình, hắn hơi động tâm. Vì vậy vội vàng kéo Ngụy Lập Minh sang bên mà nhỏ giọng nói:
- Bí thư, việc này hơi lớn rồi. Anh thấy đó, Bí thư Vương lần này đến đây là để tắm suối nước nóng. Bây giờ nếu chúng ta lại làm lớn như thế này rồi khiến Bí thư Vương trách thì sao?
Ngụy Lập Minh cũng giật mình. Mẹ nó chứ, sao nhiều người đến đây như vậy?
Hắn đi tới trừng mắt nhìn mọi người mà nói:
- Làm cái gì vậy hả, về làm việc cho tôi.
Nghe Ngụy Lập Minh nói như vậy, mọi người mới lục tục tản đi.
Thấy mọi người đã rời đi, Ngụy Lập Minh càng nghĩ càng không yên tâm. Bí thư Vương muốn lặng lẽ đi chơi mà mình lại làm lớn như thế này, nếu như Bí thư Vương nghe được thì không ổn rồi.
- Lão Cố, hai chúng ta lập tức đến đó. Biết Bí thư Vương đến mà không đi gặp là không ổn.
Cố Minh gật đầu nói:
- Đúng thế. Không biết thì thôi nếu biết mà không đi gặp Bí thư Vương thì không ổn.
Vương Trạch Vinh cũng không biết chiếc xe của mình lại làm cho xã Ánh Hồng động tĩnh lớn như vậy.
Mấy tháng trước đến đây một lần sau đó Vương Trạch Vinh không tới nữa. Xe vừa vào phạm vi suối nước nóng, Vương Trạch Vinh đã thấy nơi này thay đổi rất nhiều. Trước một khu nhà có tấm biển lớn: “Suối nước nóng Huyện Đại Phường”
Xe vừa vào bãi thì Vương Trạch Vinh cũng thấy rất nhiều xe con dừng ở đây.
- Xe nhiều quá.
Lữ Hàm Yên cũng không ngờ ở đây có nhiều xe như vậy, còn có nhiều xe cao cấp nữa chứ.
Vương Trạch Vinh biết người mở khu nghỉ dưỡng này, là một ông chủ lớn trên tỉnh hình như tên là Trần Tiến Nhân. Sau này hắn nghe lãnh đạo xã Ánh Hồng báo cáo rằng Trần Tiến Nhân đã bỏ rất nhiều tiền để xây dựng lại nơi này.
Đỗ xe xong, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đi mua vé. Hắn rất thích chuyện lén đi chơi thế này. Hắn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là không cần mấy việc này nhưng hắn không muốn làm phiền ai.
- Trạch Vinh, anh nói hoàng đế đã từng tắm ở đây chưa?
Lữ Hàm Yên đột nhiên hỏi.
- Hoàng đế tắm ư? Sao có thể chứ.
- Anh xem xem, ở đây đã viết rất rõ ràng. Đó là Hoàng đế đang lo lắng không nghĩ ra cách đánh địch, nhưng sau khi cùng thê thiếp của mình tắm liền nghĩ ra kế sách.
Nghe thấy Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền nhìn tấm bia đá rất lớn, bên trên quả nhiên là viết như vậy. Hắn lại nhìn giá tiền thì thấy một lần tắm ở chỗ mà hoàng đế đã tắm thì phải trả 999 tệ, hắn không khỏi phục Trần Tiến Nhân.
- Tắm ở chỗ mà du khách Hà Lan đã tắm thì rẻ nhất, có 666 tệ.
Lữ Hàm Yên cười hì hì nói.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy bên trên đó có nói:
- Năm đó du khách Hà Lan đến Trung Quốc du lịch thì đã đến đây.
- Văn hóa thật đáng tiền.
Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than Trần Tiến Nhân đúng là nắm rõ tâm lý con người. Đặc biệt là nơi hoàng đế đã tắm, cả việc du khách Hà Lan đến đây cũng thể hiện một loại hưởng thụ.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh muốn tắm chỗ nào? Em muốn xem chỗ mà hoàng đế tắm như thế nào. Vừa có quyền vừa có mỹ nữ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh không phải có một người đẹp bên cạnh sao?
Lữ Hàm Yên rất hạnh phúc mà nói:
- Không biết người đẹp trong mắt anh là em, Tiểu Giang hay là Hương Băng tỷ.
Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên vẫn hơi ghen nên cười nói:
- Vợ của anh, chúng ta vào ngâm mình thôi, càng ngâm thì em càng đẹp.
Nhìn cảnh tượng xung quanh, Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Muốn phát triển kinh tế một nơi thì chỉ riêng tiền cũng không đủ, phải có ý tưởng rõ ràng. Bởi vì có một ý tưởng mà làm cho suối nước nóng bình thường tăng cấp bậc lên mấy lần.
Lữ Hàm Yên nói:
- Thực ra nơi này hoàng đế đã tắm hay chưa thì không biết, sao lại có nhiều người tranh nhau tắm thế chứ?
- Đây là tâm lý của con người.