Quan Khí​

Chương 1193: Chương 1193: Náo nhiệt




Vương Trạch Vinh đến nhà Tư Mã Hoành ngồi một lúc mà thấy hiệu quả khá tốt. Tư Mã Hoành có ấn tượng tốt đối với Vương Trạch Vinh. Tuy ông không thích con rể nhưng dù sao con gái lại yêu Tiền Minh Phú, trong lòng ông cũng hy vọng Tiền Minh Phú sống tốt. Bây giờ có thái độ với Vương Trạch Vinh như vậy chính là rất nể mặt. Tư Mã Hoành nhìn Vương Trạch Vinh mà cảm thấy đáng giá coi trọng.

Vương Trạch Vinh từ nhà Tư Mã Hoành đi ra mà tâm trạng khá vui vẻ.

Việc này làm Vương Trạch Vinh có thể nhận thức mới về chính trị. Trong chính trị không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Đôi khi tầm nhìn quyết định sự phát triển của một người.

Tư Mã Hoàng có thái độ như vậy với mình là việc tốt, đây là thực lòng tạo quan hệ tốt với mình.

Khi nghĩ đến tình hình của Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh phát hiện lúc tranh đấu với Tiền Minh Phú như trẻ con đánh nhau, bảo sao Trung ương thấy người bên dưới đánh nhau cũng không để ý, đây là không coi vào đâu.

Xe rất nhanh đến Uông gia, Vương Trạch Vinh bảo Lý Minh Quốc lái xe rời đi.

Biết Vương Trạch Vinh tới, Uông Phỉ sớm chờ ở đây, thấy Vương Trạch Vinh tới, cô lộ rõ vẻ vui mừng.

Bế con, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Con ngoan không?

- Con rất ngoan.

Uông Phỉ vui vẻ nói. Cô sau khi sinh con trông đẫy đà hơn chút, Vương Trạch Vinh nhìn hai bên ngực cao vút và thầm than Uông Phỉ càng lúc càng quyến rũ.

Thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ cố ý ưỡn người và nháy mắt với Vương Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần lúc này cũng đứng lên, có cháu làm ông như trẻ hơn vài tuổi.

- Cháu mới từ Hạng gia đến à?

Uông Nhật Thần hỏi.

- Cháu đến nhà Tư Mã Hoành một chuyến.

Vương Trạch Vinh nói.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đến nhà Tư Mã Hoành, Uông Nhật Thần nhíu mày rồi lập tức cười nói:

- Rất được.

Uông Phỉ cười nói:

- Trạch Vinh, tối qua có phải anh đến siêu thị Hợp Gia Phúc?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có phải là truyền thông bắt đầu đưa tin?

Uông Phỉ chỉ mấy tờ báo trên bàn mà nói:

- Em bảo người mang tất cả báo có liên quan đến siêu thị Hợp Gia Phúc đăng ngày hôm nay tới. Anh nhìn xem, đúng là rất náo nhiệt.

Vương Trạch Vinh nhìn báo thì thấy còn toàn diện hơn báo ở nhà Tư Mã Hoành, có cả các tờ báo nhỏ.

Vương Trạch Vinh cầm một tờ lên đọc và cười nói:

- Xem ra truyền thông rất chú ý đến cuộc sống nhân dân.

Uông Phỉ trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Nếu nói bọn họ chú ý thì không bằng nói là anh chú ý.

Vương Trạch Vinh nhìn ra được Uông Phỉ nói mang theo sự tự hào. Người đàn ông của cô giỏi như vậy, cô đương nhiên vui rồi.

Uông Nhật Thần bế cháu mà nói:

- Rất được, cháu bây giờ đã biết bắt đầu tạo thế. Đôi khi con người quá nhũn nhặn cũng không tốt.

Biết Uông Nhật Thần muốn nói gì, Vương Trạch Vinh cầm chén trà mà Uông Phỉ đưa tới rồi nghe ông nói.

- Đến trình độ nhất định thì phải được quần chúng nhân dân tán thành. Cháu có điều kiện tốt, công tác xây dựng Thường Hồng và chống hủ bại ở Bắc Dương, hai công tác này đã được Trung ương coi trọng. Nhưng từ tình hình của cháu thì vẫn không có nhiều tiếng tăm ở trong nước và quốc tế, điều này cháu cần cố gắng nhiều.

Vương Trạch Vinh gật đầu, việc này hắn cũng hiểu một chút. Một người lên chức ngoài Trung ương tán thành thì còn cần có rất nhiều cán bộ cơ sở tán thành.

Uông Nhật Thần nói thêm:

- Đương nhiên việc này chỉ là một góc độ, nếu chỉ dựa vào Trung ương tán thành, người bên dưới không thì cháu không thể tiến bộ và ngược lại.

Vương Trạch Vinh hiểu mình dù biết cách cũng không làm được. Quan trọng nhất chính là thực hiện trong từng công việc của mình, điều này có rất nhiều tri thức.

Vương Trạch Vinh đương nhiên thấy qua tình hình này, có một số người làm lớn chuyện giống như mình là tâm điểm của cả nước. Chẳng qua cuối cùng lại thất bại thảm hại, đây là không nắm chắc vấn đề.

Biết Uông Nhật Thần vẫn quan tâm tới mình, Vương Trạch Vinh nói thẳng:

- Lần này nhằm vào siêu thị Hợp Gia Phúc chỉ là cháu thử, bây giờ cháu vẫn chưa nắm chắc mấy.

Uông Nhật Thần cười cười và nói:

- Sau khi ông đọc báo thì đã hiểu suy nghĩ của cháu. Tin rằng không chỉ có ông mà có không ít người nhìn ra, cháu làm rất tốt. Cháu chọn điểm vào quá tốt. Cháu có chú ý tình hình truyền thông không, có nhiều người giúp cháu.

Vương Trạch Vinh sao không hiểu tình hình này, hắn nhìn Uông Phỉ.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Phỉ cười nói:

- Trạch Vinh, có lẽ anh không rõ tình hình truyền thông ở Bắc Kinh. TUy nói có Ban Tuyên giáo Trung ương nhưng truyền thông đã tự do hơn trước nhiều, đặc biệt các kênh truyền thông lớn ở Bắc Kinh đã nằm trong tay một số người. Nếu muốn thống nhất truyền thông thì người bình thường không có lực lượng đó.

Vương Trạch Vinh lần đầu nghe được. Nói thật Vương Trạch Vinh chỉ biết dư luận do Trung ương nắm trong tay, cũng không biết ngoài Trung ương ra thì còn có tình hình như vậy.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Phỉ nói:

- Đương nhiên nếu Trung ương yêu cầu thì truyền thông phải thực hiện. Nhưng các nội dung không có lệnh của Trung ương thì sẽ là mọi người cùng tranh đoạt, đưa tin.

Vương Trạch Vinh cười cười nhìn cô.

Thấy Vương Trạch Vinh vui vẻ, Uông Phỉ cũng cười nói:

- Anh không biết vừa nãy em nói chuyện với ông, từ những gì truyền thông đăng tin thì hầu hết người ủng hộ cách làm của anh. Điều này nói rõ chính là muốn ủng hộ anh, trong này cũng có lực lượng của Vệ gia.

Uông Nhật Thần nói:

- Vệ lão có ảnh hưởng lớn ở Ban Tuyên giáo Trung ương.

Uông Phỉ nói thêm:

- Đây là tình huống thứ nhất, tình huống này cũng có mấy điều, ngoài ra còn là những người muốn tạo quan hệ với anh. Bọn họ chính là giúp tác động vào truyền thông, trong này có một bộ phận. Anh nhìn xem, mấy ông lão anh dạy Thái cực quyền có con cháu nắm giữ truyền thông đó.

Vương Trạch Vinh thấy mấy tờ báo nhỏ liền cười nói:

- Đôi khi các toàn soạn nhỏ cũng rất có tác dụng.

- Không chỉ như vậy, đừng coi nhẹ mấy tờ báo nhỏ. Các tờ báo này làm việc lớn không đủ nhưng phá hoạt thì thừa. Có mấy người làm mất lòng tờ báo nhỏ nên gặp nhiều khó khăn.

Uông Nhật Thần nghe Uông Phỉ nói như vậy liền cười nói:

- Bây giờ cháu không cần làm gì, dù sao tự có người tạo thế cho cháu. Lần này dù như thế nào cũng phải làm lớn, trong này cơ bản không dính tới chính trị, lại có thể tạo ảnh hưởng trên toàn thế giới. Tin rằng rất nhiều người không muốn đi sau.

Vương Trạch Vinh cũng nghe ra Uông Nhật Thần cũng có ý nhắc hắn nhiều, ông chỉ nói phương hướng chính mà thôi. Quan trọng nhất là do hắn tự hiểu.

- Hôm nay cháu đến nhà Tư Mã Hoành, thái độ của ông ta khá được.

Vương Trạch Vinh đổi đề tài.

Uông Nhật Thần nói:

- Trạch Vinh, nói thật ông cũng đã làm đến Bí thư tỉnh ủy, cũng là Ủy viên Bộ Chính trị nhưng có một số kinh nghiệm chính trị không thể dạy cháu. Đến cấp bậc của cháu thì nhiều thứ phải tự tìm hiểu. Hiểu ra thì lên, không hiểu thì dừng lại. Cháu rất có năng lực, ông chỉ có thể nói cháu một điểm đó là đứng về phía nào thật chính xác, chỉ có làm như vậy thì cháu mới có thể đối phó tình hình phức tạp.

Vương Trạch Vinh cũng biết rõ điều này.

Uông Phỉ là phóng viên nên cười nói:

- Anh đến châm mồi lửa rồi chạy, tin rằng trong thời gian này thì truyền thông sẽ làm rất náo nhiệt.

Uông Nhật Thần cũng cười nói:

- Đây không chỉ là vấn đề truyền thông, hai đứa nhìn đi, các nơi có siêu thị Hợp Gia Phúc cũng bắt đầu lên tiếng.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Đúng thế, chuyện này có lẽ không ít người muốn xen vào.

Vương Trạch Vinh bây giờ lại không quan tâm việc này, hắn chỉ là người châm lửa, việc này Trung ương vừa vặn muốn thấy, đây là chú ý từ dưới lên, mục đích là cho Châu Âu xem, cũng là Trung Quốc tỏ thái độ.

Uông Nhật Thần bế cháu bé ra ngoài chơi.

Thấy Uông Nhật Thần đi, Uông Phỉ nhào vào lòng Vương Trạch Vinh, bĩu môi nói:

- Em cũng muốn đi siêu thị với anh.

Vương Trạch Vinh ôm cô mà nói:

- Đi siêu thị có gì vui, chúng ta vào phòng ngủ vui hơn.

Khẽ đấm Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ nhìn hắn đầy âu yếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.