Thấy Hoàng Quý Lâm dẫn người ra ngoài, Vương Trạch Vinh ít nhiều có chút suy nghĩ về quan hệ giữa Bao Nhân Thái và Hoàng Quý Lâm. Có thể là thường xuyên tranh đấu nên Vương Trạch Vinh bây giờ có một thói quen chỉ cần thấy có gì khác thường là bắt đầu nghi ngờ.
- Giám đốc Vương, công ty Vật tư của lão Hoàng mấy năm qua có cống hiến rất lớn cho sự phát triển của tỉnh Giang Sơn.
Bao Nhân Thái cười nói. Nghĩ việc Vương Trạch Vinh sớm muộn cũng ngủ với Đỗ Tiểu Na, tâm trạng y rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Lĩnh vực nông nghiệp muốn phát triển thì cần rất nhiều công ty đầu tư vào. Tôi thấy một tin tức, bây giờ Trung ương đang đầu tư nhiều vào việc nhập khẩu giống, cứ tiếp tục như vậy thì lợi nhuận sẽ bị các công ty nước ngoài lấy, nông dân chúng ta sẽ thành người làm thuê. Đây là một hiện tượng không tốt. Là người làm công tác nông nghiệp, mọi người phải chú ý nhiều trong việc này mới được.
Nhìn phó giám đốc Lâm Á Khởi phụ trách công tác khoa học kỹ thuật, Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Lâm, việc này anh phải dành nhiều tâm sức. Nông nghiệp tỉnh Giang Sơn muốn phát triển thì không thể không suy nghĩ hướng này.
Lâm Á Khởi nói:
- Giám đốc Vương nói rất đúng. Bây giờ các loại rau đều là giống từ nước ngoài, việc này cần Trung Quốc nghiên cứu kỹ mới được.
- Việc này tôi thấy nên để sở nghiên cứu một chút. Các anh cũng cần nhanh chóng đưa ra một biện pháp.
Vương Trạch Vinh càng nói càng cảm thấy mình nên làm chút công tác gì trong việc này mới được.
Ngồi ăn lúc nữa, Vương Trạch Vinh thấy mắt vài phó giám đốc đã bắt đầu hơi say nên nói:
- Hôm nay đến đây thôi.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đã bắt đầu có uy tín nên không ít người phụ họa:
- Như vậy chúng ta tan thôi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chánh văn phòng Quế đã bố trí đi ngâm chân, nếu ai muốn thì đi.
Ngâm chân là do phó giám đốc Duẫn Tiểu Cốc đề nghị, dù sao bây giờ quan chức chính phủ cũng thích ăn xong và đi ngâm chân nên Vương Trạch Vinh đồng ý.
Quế Hướng Minh bây giờ đã là Chánh văn phòng, y phát hiện sau khi đi theo Vương Trạch Vinh thì mình phát triển càng lúc càng nhanh nên hoàn toàn nghe lời Vương Trạch Vinh.
Quế Hướng Minh đi đến trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:
- Giám đốc Vương, bây giờ có phải nên đi?
- Vậy chúng ta đi thôi.
Bây giờ quan chức vui vẻ liền đi ngâm chân, Vương Trạch Vinh cũng thấy tiết mục này rất thú vị. Thoạt nhìn không có gì, nhưng trong đó có không ít thứ. Dù là nam hay nữ đều có thể tham gia, đây là một biện pháp tăng cường giao lưu.
Vương Trạch Vinh vốn muốn để mấy người hơi say về, nhưng bọn họ dù như thế nào cũng không muốn về.
Đây là một quán ngâm chân nổi tiếng ở Thành phố Phượng Hải.
Hưởng thụ nữ nhân viên phục vụ bóp chân, Vương Trạch Vinh nhìn các đồng chí trong sở thì khá vui vẻ. Đây là một khởi đầu khá tốt, theo tình hình trước mắt thì mọi người ít nhất nhận hắn làm giám đốc sở.
Đang khi mọi người ngâm chân thì chỉ nghe thấy trên lầu vang lên tiếng động, trong nháy mắt có tiếng kêu gào.
- Giám đốc Vương, vừa nãy có một cô gái từ trên lầu ngã xuống.
Long Dũng Đình vội vàng đi tới trước người Vương Trạch Vinh, nhỏ giọng nói.
- Cái gì?
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền cầm lấy khăn lau chân và đi ra ngoài.
Long Dũng Đình vừa đi vừa nói:
- Xem ra cô gái đó không sống được rồi.
Nghe thấy có tình hình, không ít người của Sở nông nghiệp cũng theo Vương Trạch Vinh ra ngoài.
Vương Trạch Vinh thấy một cô gái nằm sấp trên sân, có mấy bảo vệ nơi này định xử lý.
Sao lại gặp phải chuyện này chứ?
Chẳng qua hắn đi tới nói với nhân viên bảo vệ:
- Không được ảnh hưởng đến hiện trường, đợi cảnh sát đến xử lý.
Đội trưởng bảo vệ nhìn Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh như nhân vật lớn nên nói:
- Cô gái này trượt chân ngã xuống, chúng ta sẽ xử lý. Không có việc gì thì mời các người rời đi.
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ thấy cũng có lý. Việc này do quán xử lý. Nhưng đang khi hắn định rời đi thì thấy quần áo trên người cô gái có vết bị rách giống như đánh nhau trước khi ngã xuống.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn thì thấy có cửa kính bị vỡ.
Việc này chắc chắn có chguyeenj gì đó.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Cục trưởng cục Công an Thành phố Phượng Hải Điền Quang Bình.
Điền Quang Bình thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền vui vẻ nói:
- Giám đốc Vương, đã lâu không đến Phượng Hải. Lúc nào rảnh rỗi tôi mời anh ăn cơm.
Vương Trạch Vinh nói chuyện xảy ra:
- Tôi thấy việc này không bình thường, anh phái người đến điều tra ngay.
Điền Quang Bình nói:
- Giám đốc Vương yên tâm, tôi sẽ phái người đến ngay. Nếu có chuyện thì anh cứ đi trước.
Vương Trạch Vinh biết Điền Quang Bình nói như vậy là có ý tốt, nếu điều tra ra nhân viên chính phủ ngâm chân ở đây thì không biết gặp phải chuyện gì. Vương Trạch Vinh cũng muốn mau chóng rời đi.
Vương Trạch Vinh nói với Quế Hướng Minh:
- Anh mau cho người rời đi.
Gặp phải chuyện này Vương Trạch Vinh cũng biết mình không định ở đây. Thấy người trong sở đã rời đi, Vương Trạch Vinh cũng lên xe.
Ngay khi Vương Trạch Vinh vừa rời khỏi thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Sáng hôm sau khi đi làm Vương Trạch Vinh còn đang suy nghĩ không biết nguyên nhân cái chết của cô gái kia là gì? Chẳng lẽ có người đẩy?
Khi Vương Trạch Vinh nghĩ đến việc này thì Phó chủ tịch tỉnh phụ trách lĩnh vực nông nghiệp – Sử Thiên Cầm gọi tới.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Sử Thiên Cầm nói:
- đồng chí Vương Trạch Vinh, sao anh lại mang nhiều người đến nơi giải trí như vậy?
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh ngẩn ra mà nói:
- Phó chủ tịch Sử, các đồng chí trong sở tổ chức liên hoan mừng tôi đến.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, anh là cán bộ cấp sở thì phải chú ý lời nói và hành động của mình. Chuyện này đã truyền đến tai Chủ tịch Hồng. Sáng hôm nay Chủ tịch Hồng gọi tôi đến nói chuyện này.
Sử Thiên Cầm rõ ràng rất khó chịu vì hành vi này của Vương Trạch Vinh.
Sử Thiên Cầm biết chỗ dựa của Vương Trạch Vinh là Uông Nhật Thần, khi nói chuyện ít nhiều cũng cho mặt mũi. Nếu là người khác thì chắc đã bị mắng cho một trận.
- Phó chủ tịch Sử, việc này tôi đã sai. Tôi xin kiểm điểm với ngài.
Vương Trạch Vinh biết việc này nhất định có người chơi mình.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chuyện này ban Tuyên giáo Tỉnh ủy coi như kịp thời xử lý, không thấy trên báo và trên mạng nhắc đến. Việc này mà truyền ra có ảnh hưởng không tốt đối với chúng ta. Anh về sau nên chú ý.
Sử Thiên Cầm nói ra lời này cũng không biết tại sao Vương Trạch Vinh vừa đi ngâm chân đã truyền lên mạng. Nếu không kịp thời xử lý thì chắc Vương Trạch Vinh sẽ gặp vấn đề.
Mặc dù Vương Trạch Vinh không nói gì nữa nhưng cảm thấy sau lưng mình đầy mồ hôi lạnh. Việc này đúng là mình quá khinh thường. Vốn định cùng mọi người đi giải trí một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện.
Nghe theo ý của Sử Thiên Cầm thì có người đăng trên web, nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này cũng chưa xong. Có lẽ có người dự định lợi dụng việc này gây bất lợi cho mình.
Từ Ủy ban nhân dân tỉnh về, Vương Trạch Vinh có chút buồn bực. Nghĩ đến cô gái ngã xuống lầu, Vương Trạch Vinh liền gọi điện ra ngoài.
Điền Quang Bình nhận được điện của Vương Trạch Vinh liền nói:
- Giám đốc Vương, tình hình rất phức tạp. Quán đó có nghi ngờ ép các cô gái hành nghề mại dâm. Bây giờ đã bị niêm phong, ngoài ra còn nghi ngờ có xã hội đen.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nhíu mày. Việc này sẽ rất bất lợi đối với Sở nông nghiệp, sau khi truyền lên mạng nhất định sẽ bị mắng chửi.
Văn phòng bố trí xem ra gặp vấn đề rồi. Bây giờ trên mạng rất phát triển, chuyện này nếu như chỉ bình thường thì không sao, nhưng quán đó lại chứa chấp gái mại dâm mà mình dẫn người của sở đến đó, việc này có chút phức tạp rồi.
Rốt cuộc là ai gây ra đây? Vương Trạch Vinh biết nhất định là người Sở nông nghiệp làm ra, đương nhiên có khả năng nhất là mấy phó giám đốc sở. Nghĩ đến tình hình mấy phó giám đốc sở, Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không thể đoán ra ai làm việc này.
Vương Trạch Vinh bây giờ có chút đau đầu, việc sao lại thành như vậy.