Công việc trong xã đã khôi phục bình thường. Các phòng ban đều đã về với công việc, cần làm gì cũng làm đó. Đương nhiên đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, cũng có người vụng trộm bàn tán.
Hạ Sơn chết đi, vị trí chủ tịch xã liền bỏ trống. Đương nhiên có vài người nhỏ nước miếng với vị trí này. Bọn họ bắt đầu tranh đoạt mạnh mẽ.
Rất nhiều người cũng nhìn ra người có thể lên làm chủ tịch xã nhất chính là Chu Hồng Thiên. Chu Hồng Thiên theo vị trí là đứng thứ ba trong xã. Theo quy củ bình thường thì sẽ do Chu Hồng Thiên giữ chức phó bí thư và chủ tịch xã là phù hợp nhất. Nhưng hai phó chủ tịch xã khác là Chu Thu Lệ và Đinh Lỗi cũng không ngồi không. Huống hồ bọn họ cũng không muốn chắp tay dâng vị trí màu mỡ đó cho kẻ khác.
Trong chốn quan trường người càng có quan hệ càng muốn lên chức.
Chu Thu Lệ cũng là người của Cố Hồng Quân. Tuy nói đứng bên Chu Hồng Thiên, nhưng đối mặt với vị trí mê người đó, Chu Thu Lệ vẫn không nhịn được. Bây giờ cứ cách ngày là Chu Thu Lệ lên báo cáo công việc với Cố Hồng Quân. Ngoài thằng mù ra thì ai cũng biết cô ta báo cáo nhằm mục đích gì.
Đinh Lỗi là người của thường vụ, phó chủ tịch Cao Thượng Minh. Sau khi Trịnh Chí Minh tỏ vẻ mạnh mẽ, Cao Thượng Minh liền đứng về phía Trịnh Chí Minh. Cho nên bình thường Đinh Lỗi cũng ủng hộ Hòa Quốc Hùng. Hắn cũng rất thèm muốn vị trí chủ tịch xã. Đinh Lỗi thấy Chu Thu Lệ bắt đầu hành động, dưới mông như có lửa đốt. Hàng ngày Đinh Lỗi đều báo cáo công việc với Cao Thượng Minh.
Đương nhiên cũng có người không nghĩ như vậy. Bọn họ nghĩ đến chuyện Vương Trạch Vinh bắt tay trước đây, nên chức chủ tịch xã này không biết chừng có người đột nhiên nhảy ra.
Hạ Sơn chết, mọi người đều đỏ mắt nhìn vị trí đó. Người có hy vọng tự nhiên không bỏ qua cơ hội này. Người khác cũng đang âm thầm sử dụng, Vương Trạch Vinh có quan hệ mạnh chẳng lẽ là thánh à mà không động tâm? Rắm, nói Vương Trạch Vinh không động tâm thì quỷ mới tin. Thế nên hươu chết vào tay ai còn không thể biết.
...
Không nói đến trong xã suy nghĩ như thế nào, Vương Trạch Vinh bây giờ muốn im ắng cũng khó. Hắn đi trên đường cũng luôn có người cung kính chào hỏi hắn.
- Tiểu Vương, cuối tuần có lịch gì không?
Đinh Lỗi vừa lúc ra khỏi cổng thì thấy Vương Trạch Vinh liền chủ động đi tới, bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói.
Hai người bởi vì quan hệ công việc nên gần đây thường xuyên xuống thôn kiểm tra, khá quen thuộc.
Nghe được Đinh Lỗi hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh tưởng rằng hắn có công việc gì cần làm, liền nói:
- Phó chủ tịch Đinh, cuối tuần tôi rảnh. Có công việc gì ngài cứ sắp xếp.
- Hmm, không phải công việc. Trưởng thôn Duyên Hà nói ở đó có điểm du lịch khá tốt, mời tôi đến câu cá. Nếu cậu không có việc gì thì đi câu cá với tôi?
Đinh Lỗi cười nói.
- Vậy thì được, tôi đang không có chỗ hoạt động, như vậy thì đi theo lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh vốn cũng không thích câu cá, nhưng người ta là lãnh đạo còn mở miệng mời mình. Nếu mình không đi thì tỏ vẻ không tôn trọng lãnh đạo.
- Cứ như vậy đi, đến lúc đó tôi gọi điện cho cậu.
Nói đến đây Đinh Lỗi cười nói:
- Bảo cả Tiểu Lữ cùng đi.
- Cảm ơn lãnh đạo chiếu cố.
Vương Trạch Vinh cười ha hả, nhìn Đinh Lỗi rời đi. Trong đầu hắn suy nghĩ thật nhanh. Đinh Lỗi này hôm nay sao vậy, nhiệt tình quá đáng. Tuy nói gần đây mình có quan hệ khá được với đối phương, nhưng đây đều là vì công việc, chưa đến mức này mà. Đinh Lỗi này không phải...
Cuối tuần, thôn Duyên Hà.
Thôn Duyên Hà có cảnh sắc khá được, một con sông chảy qua phía tây thôn, rất nhiều người có hồ cá. Nhiều người ở huyện, ở xã thích câu cá đều đến đây.
Mễ Kỳ Vĩ Trưởng thôn Duyên Hà là người khôn khéo biết phát triển kinh tế nên làm thôn nhanh chóng giàu có. Việc xây dựng Hợp tác xã nông nghiệp của thôn Duyên Hà cũng làm khá tốt, tập trung những người tản mạn vào Hợp tác xã nông nghiệp, thôn Duyên Hà nhiều lần được huyện khen ngợi.
Lữ Hàm Yên nhận được Vương Trạch Vinh báo liền vô cùng vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh dẫn nàng đi chơi. Lữ Hàm Yên sau khi ăn mặc cẩn thận liền xinh như hoa.
Xe M3 Đinh Lỗi tạm thời trưng dụng từ một công ty, xe này dùng để đi trên đường khó khăn trong thôn rất tốt.
Đinh Lỗi lần này cũng mang theo vợ của mình. Đây là một người phụ nữ hơn 30 tuổi khá đẹp, nghe nói là bác sĩ ở bệnh viện.
Đinh Lỗi lái xe rất tốt, xe đi khá nhanh nên không lâu sau đã tới thôn Duyên Hà. Mễ Kỳ Vĩ đã sớm chờ ở trên đường, vừa thấy xe liền vội vàng đến đón, nói chuyện vài câu liền lên xe. Do Mễ Kỳ Vĩ dẫn đường, mọi người nhanh chóng tiến vào một nơi có cảnh rất đẹp.
Bóng liễu rủ, nước mênh mông làm nơi này trông rất yên bình.
- Phó chủ tịch Đinh, chánh văn phòng Vương, không phải tôi khoe khoang, tất cả các hồ câu cá trong xã không đâu có thể so sánh với nơi này. Vì làm hồ câu này mà tôi dồn rất nhiều tâm sức. Hồ câu chia thành hai bộ phận. Một là mở ra với quần chúng nhân dân bình thường, một là những người có thân phận như các ngài mới tiến vào được.
Nghe xong Mễ Kỳ Vĩ giới thiệu, Vương Trạch Vinh không khỏi cười thầm trong lòng, cũng rất hài lòng vì Mễ Kỳ Vĩ đã chia cấp bậc câu cá.
Con người so sánh chính là địa vị và thân phận.
Đinh Lỗi cảm thấy mình rất có mặt mũi. Hắn nói với Vương Trạch Vinh:
- Lão Mễ rất được, có năng lực, chăm chỉ làm việc.
Nghe Đinh Lỗi khen, Mễ Kỳ Vĩ cười đến độ mặt nhăn nhúm lại như bông hoa cúc khô. Mễ Kỳ Vĩ xoay người gọi mấy cô gái nông thôn mang đồ ăn, hoa quả lên.
Nói là câu cá không bằng đi ngắm cảnh, vợ Đinh Lỗi kéo Lữ Hàm Yên sang bên nói chuyện và đi dạo. Đinh Lỗi và Vương Trạch Vinh ngồi ở trên bàn cầm cần câu.
Hai người cách nhau một chiếc bàn nhỏ, Đinh Lỗi chủ động rót trà cho hai người rồi nói:
- Cảnh quan nơi này rất được.
Làn nước xanh biếc, gió thổi mát rượi làm Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là nơi thư giãn rất tốt. Vương Trạch Vinh liền khen:
- Phó chủ tịch nói rất đúng, nơi này rất được.
- Tiểu Vương, sao cậu lại tới xã này công tác? Theo năng lực thì cậu có thể đến nơi tốt hơn để làm mà.
Đinh Lỗi ra vẻ tùy ý mà hỏi.
Lần trước chuyện “Vương Trạch Vinh bắt tay” tạo thành ấn tượng rất sâu trong lòng Đinh Lỗi. Từ trước đến giờ Đinh Lỗi vẫn không coi trọng cán bộ xã. Đinh Lỗi luôn cho rằng mình từ phòng giáo dục đi ra nên từ mặt nào cũng hơn người một bậc. Nhưng mà sau khi thấy Vương Trạch Vinh bắt tay Trương Tất Trường, hắn giật mình phát hiện bên cạnh còn một con Hắc mã. Đinh Lỗi cảm thấy dù như thế nào cũng phải kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh. Hôm nay Đinh Lỗi mời Vương Trạch Vinh đến đây là tăng cơ hội giao lưu.
Nghe Đinh Lỗi hỏi, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cho dù đi đâu cũng có thể rèn luyện, công tác ở xã làm tôi học được rất nhiều.
Vương Trạch Vinh không thể nói mình không có hậu thuẫn với Đinh Lỗi. Mà mình có nói vậy Đinh Lỗi cũng không tin mà. Vì vậy đành trả lời một cách hàm hồ.
Quả nhiên là đi xuống học tập.
Đinh Lỗi một lần nữa xác định nguyên nhân Vương Trạch Vinh xuống xã làm việc, căn bản là quá độ. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề, nếu là quá độ thì sao Vương Trạch Vinh lại làm ở vị trí nhân viên bình thường ba năm?
- Tiểu Vương, năng lực của cậu mọi người đều thấy. Sau đây tôi muốn báo cáo lên cấp trên tăng trách nhiệm cho cậu.
Đinh Lỗi nói chuyện một lát rồi đưa ra ý của mình.
- Cảm ơn phó chủ tịch đã tin tưởng tôi. Chỉ là năng lực của tôi có hạn.
Vương Trạch Vinh khiêm tốn vài câu nhưng trong lòng lại nói: “Tăng trách nhiệm cho mình là hắn có thể quyết định sao? Mẹ nó chứ, Đinh Lỗi nhiều nhất là một phó chủ tịch xã. Chẳng lẽ có thể cho mình lên làm phó chủ tịch xã?’
Lời Đinh Lỗi không tạo được tác dụng gì đối với Vương Trạch Vinh.
Đinh Lỗi rõ ràng mình có sức nặng gì, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu mình lên làm chủ tịch xã thì nhất định phải mượn sức Vương Trạch Vinh này. Không phải do bản thân hắn, không phải do năng lực công tác mà chủ yếu do quan hệ sau lưng. Quan hệ này rất có tương lai”.
Lần câu cá này, Đinh Lỗi có mục đích rất đơn giản. Đó là tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Đinh Lỗi là một người có suy nghĩ. Hắn biết Vương Trạch Vinh có chỗ dựa mạnh như vậy, sớm muộn cũng sẽ lên vị trí cao hơn nhiều. Nếu hôm nay tạo tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh, lợi dụng quan hệ này thì mình sẽ phát triển mạnh.
Ngẩng đầu nhìn về phía vợ thấy đang nói chuyện rất vui vẻ với Lữ Hàm Yên, Đinh Lỗi cười thầm trong lòng “Phải dựa vào phụ nữ để kéo gần quan hệ mới được. Tin rằng vợ mình quan hệ tốt với Lữ Hàm Yên thì không khó để nhờ Vương Trạch Vinh”.
Đang nghĩ đến đây cần trong tay Đinh Lỗi trầm xuống:
- Cá cắn câu rồi.
- Hây, phó chủ tịch đúng là may mắn.
Vương Trạch Vinh phối hợp nói.
Một con cá lớn liều mạng giãy dụa trên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe.
Vương Trạch Vinh vốn nghi ngờ Đinh Lỗi hẹn mình đi câu là có mục đích, nhưng thấy đối phương chăm chú câu cá như vậy. Vương Trạch Vinh lại có chút xấu hổ vì mình nghi ngờ Đinh Lỗi.
- Trạch Vinh, em nhận Quách Anh tỷ là chị nuôi.
Lữ Hàm Yên chạy đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, hưng phấn nói:
- Quách tỷ là bác sĩ ở bệnh viện huyện, chị ấy rất giỏi.
- Cảm tình tốt là được.
Vương Trạch Vinh mỉm cười, không ngờ hai người nhanh như vậy đã thành chị em.
Đến tối, Mễ Kỳ Vĩ chiêu đãi rất cẩn thận, rau, cá tươi, rượu ngon trong thôn. Đinh Lỗi và Vương Trạch Vinh vui vẻ uống rượu, rất cao hứng. Lữ Hàm Yên và Quách Anh ở bên cạnh cười cười nói nói. Mấy người ăn tới căng bụng, rất là thỏa thích…