Con Hồng Quân chết.
Việc này quá đột nhiên, bởi vì Hồng Khâm chết nên rất nhiều việc không thể không ngừng lại.
Nhận được báo cáo, Uông Nhật Thần có chút ngạc nhiên. Một lần nữa lấy tập tài liệu trong ngăn ra, ông nghĩ công bố tài liệu này ra là giải quyết được vấn đề, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy. Hồng Khâm và Khương Đại Nha cùng chết, tài liệu đưa ra có sức ảnh hưởng kém hơn người sống nhiều. Uông Nhật Thần có chút do dự.
Uông Nhật Thần vốn định lợi dụng mấy thứ này để mắt Khương Đại Nha và Hồng Khâm trước, sau đó thông qua bọn chúng để kéo Hồng Quân vào. Nhưng tình hình bây giờ lại thay đổi, nội dung tài liệu sẽ ảnh hưởng đến Hồng Quân nhưng hiệu quả đã kém nhiều.
Uông Nhật Thần gọi cho giám đốc Sở công an – Ngũ Tĩnh.
- Ngũ Tĩnh, tình hình Hồng Khâm là như thế nào?
Ngũ Tĩnh đương nhiên biết vì sao Uông Nhật Thần lại gọi tới. Trong thời gian này y đã phối hợp với Uông Nhật Thần làm không ít chuyện.
- Bí thư Uông, tình hình là như thế nào, tổ chức Long Hổ hội bị đả kích nhưng có lẽ còn vài phần tử trung thành. Không biết sao bọn chúng lại tự đánh nhau. Hồng Khâm bị đâm chết. Làm người ta khó hiểu là Khương Đại Nha trốn ở Phượng Hải, đây là chúng tôi không làm tốt công tác.
Bởi vì thời gian quá ngắn nên Ngũ Tĩnh không thể đạt được nhiều thứ. Khi đến hiện trường thì không ai sống, muốn có khẩu cung cũng không được. Sở công an tìm mọi cách bắt Khương Đại Nha nhưng không ngờ y ở ngay Phượng Hải.
- Hồng Khâm ở trong vụ này có tác dụng như thế nào?
Ngũ Tĩnh nói:
- Từ phân tích hiện trường thì Hồng Khâm bị uy hiếp rồi bị dùng dao đâm chết.
Uông Nhật Thần nghe vậy liền nhíu mày. Ông đang suy nghĩ chẳng lẽ nói Hồng Khâm và Khương Đại Nha không phải cùng nhóm?
Ngũ Tĩnh vừa bỏ điện thoại xuống liền gọi điện cho Hồng Quân. Hắn biết chuyện Uông lui, Hồng lên. Bây giờ Uông Nhật Thần đã biết tình hình, Hồng Quân rất có thể cũng biết.
- Chủ tịch Hồng, chúng tôi phát hiện một vài xác chết trong biệt thự tư nhân, trong đó Hồng Khâm, con của ngài. Ngài có cần đến xác nhận không?
Hồng Quân lúc này vừa nghe một Thị trưởng báo cáo. Y đưa ra mấy ý kiến với công tác của thành phố. Nhìn Thị trưởng kia rời đi, Hồng Quân thầm gật đầu, người này có năng lực và trung thành với mình.
Trong thời gian ngắn nhiều người đến chỗ Hồng Quân báo cáo công việc. Vì đảm bảo công tác triển khai tốt, Hồng Quân cẩn thận nói chuyện với đám người.
Khi Ngũ Tĩnh gọi tới, Hồng Quân vốn nghĩ đây là Sở công an báo cáo tình hình tiến triển mà thôi, có khả năng nhất là về việc Khương Đại Nha. Nhưng tin tức trong điện thoại làm y quá sợ hãi.
Đầu cứ ong ong lên, đây là tin tức mà y không bao giờ nghĩ đến. Y không tin sẽ xảy ra chuyện như vậy.
- Anh nói cái gì?
Hồng Quân vội vàng hỏi.
- Chủ tịch tỉnh Hồng, chúng tôi phát hiện một đám người đánh nhau trong biệt thự, trong đó có Khương Đại Nha. Theo hiện trường thì là đám xã hội đen đánh nhau. Ngoài ra còn có Hồng Quân.
Bịch.
Điện thoại rơi xuống đất.
Thư ký bên ngoài nghe thấy âm thanh này liền nhảy dựng lên. Hắn vội vàng lao vào phòng thì thấy Chủ tịch Hồng đang ngồi trước bàn, mặt rất khó coi.
- Chủ tịch, Chủ tịch….
Thư ký lớn tiếng kêu.
Thấy Hồng Quân như vậy, thư ký đương nhiên lo lắng. Chủ tịch tỉnh mà xảy ra chuyện thì tiền đồ của y coi như xong.
Hồng Quân mặc dù khó chịu với thằng con xấu này, nhưng y cũng rất hy vọng vào Hồng Khâm. Không ngờ Hồng Khâm lại chết.
Nghe tiếng kêu hoảng sợ của thư ký, Hồng Quân xua tay nói:
- Tôi không sao?
Chỉ một lúc mất bình tĩnh, Hồng Quân đã đỡ hơn. Chẳng qua trong đầu y không ngừng hiện lên hình ảnh của Hồng Khâm, sao lại chết.
- Chuẩn bị xe.
Hồng Quân mệt mỏi nói.
Vương Trạch Vinh nhận được điện của Điền Quang Bình mới biết được việc này.
Điền Quang Bình là người thông minh, sau khi báo cáo lên cấp trên thì y lập tức gọi điện báo cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên vì Hồng Khâm đột nhiên chết đi, sau khi hỏi rõ tình hình Vương Trạch Vinh không biết nên nói gì.
- Bí thư Vương, chuyện có chút khó hiểu, Khương Đại Nha cũng chết ở đó. Đây hình như là tranh chấp nội bộ của chúng. Hồng Khâm có vẻ bị uy hiếp rồi giết. Bí thư Vương biết kết quả của việc này không?
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ liền hiểu ý của Điền Quang Bình. Bây giờ Khương Đại Nha đã chết, cho dù đoán Hồng Khâm có cấu kết với Khương Đại Nha nhưng việc này không dễ làm.
Suy nghĩ một chút về tài liệu trong tay Hà Quốc Duy, Vương Trạch Vinh thấy có không ít nội dung về Hồng Khâm. Bây giờ Hồng Khâm chết, chẳng lẽ không thể kéo Hồng Quân vào sao?
Vương Trạch Vinh dập máy liền gọi Cục trưởng cục Công an Thường Hồng – Lô Ba tới.
Lô Ba vừa vào, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Hoạt động lần trước các anh đạt được bao tài liệu của Khương Đại Nha?
Lô Ba nói:
- Chúng tôi đã tìm được nhiều thứ, trong đó có việc Hồng Khâm hiếp sát một cô gái ở Thường Hồng.
Nghe thấy có nội dung, Vương Trạch Vinh nói:
- Sao trước đó anh không báo cáo?
Lô Ba nói:
- Việc này vừa điều tra ra, tôi đang định đến báo cáo với Bí thư.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lập tức báo lên tỉnh, hơn nữa tổ chức họp báo công bố sự việc.
Lô Ba cười khổ một tiếng, Vương Trạch Vinh xem ra muốn làm lớn việc của Hồng Khâm, cũng chính là đối đầu với Chủ tịch tỉnh Hồng.
Lô Ba cẩn thận nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói Hồng Khâm đã chết?
Vương Trạch Vinh nhìn Lô Ba rồi nói:
- Tin tức của anh nhanh đó.
- Không có gì, tôi chỉ có mấy người bạn trên Sở công an mà thôi.
- Chuyện trên tỉnh tôi không xen vào. Nhưng công tác Thường Hồng phải tích cực triển khai, công tác của anh đã có hiệu quả và cần tổng kết.
Vương Trạch Vinh biết mình bây giờ không thể để Hồng Quân lên chức? Nếu không mình sẽ rất bất lợi.
Ngày hôm sau báo chí tỉnh Giang Sơn đưa tin một đám xã hội đen tranh chấp nội bộ đâm chém nhau trong biệt thự, kết quả rất nhiều người chết. Tội phạm truy nã Khương Đại Nha cũng chết.
Nội dung rất ngắn chủ yếu nhằm vào việc Khương Đại Nha đã chết. Chẳng qua một số người biết Hồng Khâm chết, bọn họ thấy một cơn lốc lớn sắp diễn ra.
Ngay khi trên tỉnh giấu chuyện Hồng Khâm chết, Báo Thường Hồng lại không ngừng tuyên truyền kết quả việc chống xã hội đen lần này.
Trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức khiến mọi người chú ý. Một thanh niên tên Hồng Khâm đã hiếp giết một cô gái, gia đình cô gái đó rất khó khăn. Trên mạng còn chụp mấy bức ảnh về sự khó khăn của gia đình cô gái đó.
Một vài người lại tra ra tình hình của Hồng Khâm kia, cả nước đều xôn xao. Hồng Khâm không ngờ là con của Chủ tịch tỉnh Giang Sơn.
Ngay khi trên mạng xuất hiện nội dung này, Bí thư thị ủy Thường Hồng Vương Trạch Vinh nhận cuộc phỏng vấn của phóng viên và tỏ vẻ chính phủ phục vụ nhân dân, dù là ai vi phạm pháp luật thì chính phủ cũng phải trừng trị.
Thời gian sau đó, tin tức từ cục Công an Thường Hồng cũng thông báo tiến triển về vụ việc này. Hồng Khâm hiếp cô gái kia đã chết trong một biệt thự.
Các phóng viên rất thích thú với việc này, bởi vì việc liên lụy đến tỉnh, thủ phạm đã chết nên truyền thông lập tức chạy đến Phượng Hải.
Thấy việc này đã có hiệu quả, Vương Trạch Vinh bây giờ cũng chỉ có thể xem thủ đoạn của Uông Nhật Thần mà thôi.
Hồng Quân cùng ngày đã xác nhận người chết là Hồng Khâm. Nhìn vợ khóc chết đi sống lại, y muốn đánh cho một trận.
Nhìn Ngũ Tĩnh đi bên cạnh mình, Hồng Quân trầm giọng nói;
- Tôi muốn các đồng chí mau chóng phá án.
Hồng Quân không biết sao khi thấy Hồng Khâm chết lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà Hồng Quân lập tức vào thư phòng.
Hồng Khâm chết cũng là chuyện tốt. Chỉ cần Hồng Khâm không còn, Uông Nhật Thần muốn dùng Hồng Khâm để hại mình cũng không thể thực hiện.
Hồng Khâm cầm điện thoại gọi cho phó giám đốc Sở công an Trịnh Hải Thành. Trịnh Hải Thành là người của Hồng Quân, Hồng Quân trực tiếp nói:
- Anh chú ý chuyện của Khương Đại Nha một chút, có tài liệu gì phải lập tức khống chế.
Trịnh Hải Thành hiểu ý của Chủ tịch tỉnh Hồng nên vội vàng nói:
- Xin Chủ tịch yên tâm, tôi vẫn đang chú ý.
Sau khi làm xong việc này, Hồng Quân ra ngoài. Con cả của Hồng Quân đang là một Bí thư huyện ủy, nghe tin liền lập tức chạy về.
- Về rồi à?
Hồng Quân nhìn con lớn của mình mà nói.
- Bố, tình hình là như thế nào, lão Nhị sao lại chết? Có phải ai đó muốn đối phó với bố?
- Lão Hồng, Tiểu Khâm đâu gây chuyện gì, đây là có người nhằm vào ông. Tôi không tin con bị xã hội đen giết, nhất định là có kẻ tạo hiện trường giả.
Vợ Hồng Quân vừa khóc vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Hồng Quân cười khổ một tiếng. Y cũng biết chút tình hình. Hồng Khâm hoàn toàn có quan hệ với Khương Đại Nha.
Hồng Quân nhìn vợ mà nói:
- Cô nói thật cho tôi, cô và Tiểu Khâm rốt cuộc lấy tôi ra làm bao chuyện rồi?
Vợ y trầm giọng nói:
- Lão Hồng, ông sao không nghĩ trả thù cho con, ông còn có là bố nó không?