Chuyện lần này xảy ra làm người ta rất khó hiểu, chẳng qua đám người Chương Kiều Cương không muốn để truyền thông biết. Theo ý của Chương Kiều Cương nên truyền thông tỉnh không viết gì cả.
Bệnh viện cũng được thông báo, việc này coi như là cấp cứu khi người đã chết.
Vương Trạch Vinh thấy Diệp Ny Na đã được cứu sống nên an tâm hơn. Hắn cùng Lữ Hàm Yên về nhà cũ của Hạng Nam ở tỉnh Sơn Nam.
Trong nhà Chương Kiều Cương, Chương Kiều Cương và Vương Trạch Vinh ngồi nói chuyện với nhau.
Chương Kiều Cương nhìn Vương Trạch Vinh mà thở dài trong lòng. Khi mình là Phó bí thư Tỉnh ủy thì Vương Trạch Vinh mới là cán bộ xã. Bây giờ chỉ vài năm mà Vương Trạch Vinh sắp đuổi kịp mình. Cũng may mà mấy năm qua nhờ Phó thủ tướng Hạng mạnh mẽ đề bạt nên mình lên tới chức Bí thư tỉnh ủy, xem ra mình phải nhắc Vương Trạch Vinh một chút mới được.
Nghĩ đến đây, Chương Kiều Cương nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, chuyện lần này cậu đúng là hơi xúc động.
Vương Trạch Vinh bây giờ cũng rất tỉnh táo. Lúc ấy thấy Diệp Ny Na chết nên hắn rất loạn và làm ra vài chuyện không để ý gì. Việc này nếu không có đám người Chương Kiều Cương thầm giúp thì không biết sẽ như thế nào.
Vương Trạch Vinh cung kính nói:
- Bí thư Chương, ngài nói đúng. Tôi đúng là còn trẻ nên xúc động một chút.
Chương Kiều Cương thấy Vương Trạch Vinh cũng nhìn ra khuyết điểm của mình nên không nói nhiều về việc này nữa:
- Ai cũng có thời tuổi trẻ, đối với tình cảm khó có thể khống chế tốt. Trạch Vinh, tôi phải nhắc nhở vì cậu bây giờ không phải người bình thường. Cậu đã là một Phó bí thư Tỉnh ủy, ở vị trí cao như vậy thì mọi hành động đều có người chú ý. Hơi chút sơ hở là có người lấy ra làm lý do.
Vương Trạch Vinh hơi đỏ mặt, đây đúng là tật xấu của mình.
Chương Kiều Cương cố ý nhắc:
- Trạch Vinh, chuyện của Diệp Ny Na thì cậu định xử lý như thế nào?
Chương Kiều Cương là người nhiều kinh nghiệm, y ít nhiều nhìn ra chuyện trong đó và có chút lo lắng cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh bây giờ suy nghĩ nhất là việc đột nhiên có thể nhanh chóng khỏe lại, suy nghĩ một chút mà nói:
- Ý của Hàm Yên là y học trong nước có thể chưa cao, cô ấy sẽ liên lạc sang Mỹ và đưa Diệp Ny Na sang Mỹ điều trị.
Chương Kiều Cương gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt, rời đi thì sẽ tốt đối với mọi người.
Thú vị chính là ông lão trông nhà xác hai hôm nay không ngừng có người đến hỏi han, kết quả đều giống nhau là không hỏi được gì. Ông lão chỉ nói Vương Trạch Vinh đến nhìn, cô gái sống.
Bệnh viện cũng tổ chức hoạt động tự kiểm điểm, tiến hành học tập lại y đức nghề nghiệp.
Vương Trạch Vinh nhớ đến Chu Cương Kính liền hỏi Chương Kiều Cương:
- Bí thư, Chu Cương Kính là như thế nào?
Chương Kiều Cương nghe Vương Trạch Vinh hỏi tới Chu Cương Kính liền nói:
- Việc này cậu có thể không rõ. Y trước đó là Bí thư thị ủy ở tỉnh bên, mới được điều tới tỉnh Sơn Nam chưa lâu. Lúc y tới tỉnh Sơn Nam thì phó Thủ tướng đang ở bộ Nông nghiệp.
Vương Trạch Vinh liền hiểu ra. Lúc ấy vì Hạng Nam rời đi nên Hạng hệ rất yếu ở tỉnh Sơn Nam, khi đó có người muốn xen vào tỉnh Sơn Nam.
- Chỗ dựa là gì?
Vương Trạch Vinh quan tâm nhất là việc này.
Chương Kiều Cương nói:
- Nghe nói y và Hướng Hải Tiền từ bé là bạn học.
Thì ra là người của Hướng Hải Tiền, bảo sao chống đối với Hạng hệ.
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Chương Kiều Cương cười nói:
- Nếu là trước kia thì còn có uy hiếp, bây giờ thì không sao rồi.
Chương Kiều Cương nói chuyện mà thấy rất vui vẻ. Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ ý của y. Hướng Hải Tiền lần trước sau khi bị kiểm điểm thì không còn có thể thành phó Thủ tướng, việc này mặc dù ở cấp độ nhất định mới biết nhưng không là bí mật. Thông qua việc này thì thế lực Hướng hệ coi như xong.
- Tôi thấy cha con nhà Chu Cương Kính rất kiêu căng.
Vương Trạch Vinh nhớ đến Chu Cương Kính là bực mình.
Chương Kiều Cương xua tay nói:
- Việc này Trạch Vinh yên tâm, có tôi ở tỉnh Sơn Nam thì không đến lượt y nói chuyện.
Chương Kiều Cương là Bí thư tỉnh ủy, nghe thấy đối phương nói như vậy nên Vương Trạch Vinh hiểu Chương Kiều Cương đã nắm đủ chứng cứ để hạ Chu Cương Kính.
Nhìn Chương Kiều Cương, Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì. Có chuyện gì mọi người tự xem trong mắt mà. Mình không cần phải nhúng tay thì Chu Cương Kính cũng có kết cục rất thảm. Ai bảo tỉnh Sơn Nam là đất của Hạng hệ.
Sau khi ra khỏi chỗ Chương Kiều Cương, gọi cho Vương Chính, mời y giúp đỡ hẹn các lãnh đạo Hạng hệ ở tỉnh Sơn Nam.
Sau khi ăn cơm với những người này, Vương Trạch Vinh lại hẹn bạn bè ra. Sau khi Vương Trạch Vinh bắt đầu lên chức, đặc biệt Hạng Nam muốn tăng cường khống chế tỉnh Sơn Nam thì một nhóm người được đề bạt lên. Phan Di Tiến lên nhanh nhất, bây giờ đã là Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện Đại Phường Đặng Lực Khôn cũng đã lên tỉnh, làm một Trưởng phòng ở Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, rất có thể lên chức nữa.
Mâu Tường Cương cũng lên chức rất nhanh, đã là Chánh văn phòng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
Bành Khoát – Cục trưởng cục Quản lý thị trường Quán Hà cũng đã lên trên tỉnh, là Chánh văn phòng Sở công an, coi như lên chức khá tốt.
Nhìn một nhóm người của mình lên chức, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
Uống vài chén, Bành Khoát nói:
- Bí thư Vương, ngài yên tâm. Thằng Chu Dương nhất định sẽ ăn đòn. Nếu không phải ban Tuyên giáo ngăn cản thì chỉ riêng việc y lớn tiếng nói bố mình là Phó chủ tịch tỉnh trong trường cũng đủ làm y nổi tiếng.
Mâu Tường Cương cười nói:
- Bí thư, việc này thực ra đưa lên mạng cũng không có ý nghĩa. Có một sinh viên trong trường đã ghi lại. Tên này cũng được, không đưa lên mạng mà giao cho đồng chí Chiêm Vĩnh Tú.
Vương Trạch Vinh từ Chương Kiều Cương biết thái độ, biết lần này Chu Cương Kính sẽ bị chỉnh xong đời nên gật đầu nói:
- Tôi tin Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam có năng lực làm tốt việc này.
Bành Khoát biết mình có ngày hôm nay là do Vương Trạch Vinh giúp, trong lòng đã sớm nghĩ sau khi về nhất định phải tìm người xử lý thằng Chu Dương.
Sau khi ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh liền về nhà.
Vương Trạch Vinh vừa vào nhà thì thấy khá náo nhiệt. Mẹ Diệp Ny Na đang khóc, Diệp Minh mặt mày rất khó coi.
- Sao vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lữ Hàm Yên nhìn Diệp Minh và không nói gì.
Mẹ Diệp Ny Na nhìn thấy Vương Trạch Vinh liền nói:
- Bí thư Vương, ngài nói xem ông lão chết tiệt này nghĩ gì chứ. Bây giờ tôi mới biết tên Phó chủ tịch tỉnh kia thầm cho ông ta chỗ tốt, nói là không truy cứu chuyện của Tiểu Diệp thì sẽ cho y một triệu, còn thăng chức thành Phó thị trưởng gì gì đó. Ngài nghĩ xem, ông ta không ngờ là người như vậy.
Vương Đại Hải cũng rất buồn bực nói:
- Diệp Minh, anh vậy là không đúng. Tiểu Diệp chẳng lẽ không phải con ruột anh?
Diệp Minh lúc ấy đầu óc u mê. Nghĩ tới con mình đã chết thì nhận chỗ tốt của Chu Cương Kính cũng được. Bây giờ y đương nhiên rất hối hận.
Lữ Hàm Yên thấy Vương Trạch Vinh đứng đó không nói gì, cô nhìn thoáng qua Diệp Minh rồi nói:
- Bây giờ Tiểu Diệp vẫn chưa khẻo lại, bác sĩ cho rằng trong não bị tổn thương. Em thấy y học Trung Quốc khó có thể cứu chữa, em đã cho người liên lạc bên Mỹ, nếu đồng ý thì em sẽ bố trí Tiểu Diệp sang đó mời bác sĩ tốt nhất cấp cứu.
Mẹ Diệp Ny Na rất kích động nói:
- Cô Lữ, việc này tôi phải dựa vào cô. Ông chết tiệt đó vì quan chức mà con gái ruột cũng không cần, tôi muốn ly hôn với ông ta và cùng con gái sang Mỹ.
Diệp Minh mặt mày khó coi rồi nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt cầu xin.
Diệp Minh biết việc này chỉ hy vọng Vương Trạch Vinh giải quyết. Y hiểu tình huống của Vương Trạch Vinh và Diệp Ny Na, lần này dựa vào việc Vương Trạch Vinh có thể đến tỉnh Sơn Nam có thể thấy con gái mình cũng có tình cảm với đối phương.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hàm Yên bố trí như vậy là tốt, cứ làm như vậy đi. Bác gái cũng có thể đến nước Mỹ chăm sóc cho Tiểu Diệp. Bác trai có lẽ lúc ấy vì quá đau lòng nên làm như vậy, bác gái bỏ qua đi.
Vương Trạch Vinh cũng rất bất đắc dĩ, hắn đương nhiên không thể đồng ý việc hai người ly hôn và đảnh phải khuyên.