Ra khỏi nhà Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi cổng thì gặp được Uông Phỉ.
- Vương ca, sao anh lại đến đây?
Thấy Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ vui vẻ gọi. Cô không ngờ sẽ gặp Vương Trạch Vinh ở cửa nhà mình.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh vừa từ nhà em ra, anh đến báo cáo công việc với Bí thư Uông.
Uông Phỉ nói:
- Sao anh đã về rồi, vào ngồi một chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh ngồi trong nhà em một lúc rồi nên không vào nữa.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh không vào, Uông Phỉ có chút thất vọng mà nói:
- Không vào thì không vào, không mấy khi anh lên tỉnh, em cùng anh đi dạo tỉnh thành.
Nói xong cô rất tự nhiên khoác tay Vương Trạch Vinh.
Uông Phỉ mặc chiếc váy dài, áo khoác, tên đầu thắt đuôi ngựa nên trông khá năng động. Đã lâu không gặp Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh không thể không than thở Uông Phỉ càng lúc càng quyến rũ.
Thấy Uông Phỉ nhiệt tình như thế, Vương Trạch Vinh thấy hôm nay không có việc gì mà Uông Phỉ giúp mình nhiều nên nói:
- Được, anh mời em uống trà.
Uông Phỉ cười nói:
- Em không thích uống trà, anh mời em đi ăn thịt nướng đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đồ nướng đều là thức ăn thừa, ăn vào sẽ có hại.
Uông Phỉ nói:
- Mặc kệ, em thích ăn món này.
Bởi vì đến nhà Uông Nhật Thần nên Vương Trạch Vinh không mang theo lái xe và thư ký. Hắn cùng Uông Phỉ đi bộ ra ngoài.
Khoác tay Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ rất vui vẻ, trên đường không ngừng kể chuyện cho Vương Trạch Vinh nghe.
- Vương ca, anh không biết sau khi Hoàng Ân Bình mất chức, người vợ rất khổ. Ai cũng nói chị ta chết Thôi Phù Vĩ.
Nghe thấy Uông Phỉ nhắc đến Cổ Lệ Châu, Vương Trạch Vinh không khỏi than thở. Hắn hoàn toàn có thể hiểu Hoàng gia hận Cổ Lệ Châu như thế nào. Nếu không có Cổ Lệ Châu thì có lẽ Hoàng Ân Bình đã không xảy ra chuyện, càng không khiến lão gia tử Hoàng gia bị bệnh nặng.
- Chuyện gì cũng có nhân quả mà.
Vương Trạch Vinh nó.
- Cổ Lệ Châu rất đáng thương, em cũng có lỗi với chị ta. Em nghe nói Hoàng gia yêu cầu Hoàng Ân Bình ly hôn với chị ta.
Vương Trạch Vinh biết Uông Phỉ làm như vậy là vì mình nên nhỏ giọng nói:
- Anh còn chưa cảm ơn em đã giúp anh.
Uông Phỉ ôm chặt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em không giúp anh thì giúp ai.
Phượng Hải có một phố nướng, vừa đến tối là có nhiều người thích đến đây túm tụm mà ăn. Nhìn quán ốc nướng mở trên đường, Vương Trạch Vinh nói:
- Trời lạnh như vậy mà còn nhiều người thế sao?
Uông Phỉ cười nói:
- Em thích đến đây chơi vì không khí náo nhiệt.
Vương Trạch Vinh tìm một quán đông khách mà ngồi xuống. Ngồi trên ghế nhìn Uông Phỉ vội vàng đi gọi đồ, Vương Trạch Vinh như quay lại quá khứ. Từ sau khi lên làm lãnh đạo thì hắn chưa đi ăn thịt nướng như thế này.
Đặt hai chai bia lên bàn, Uông Phỉ ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh.
- Vương ca, nơi này thế nào?
Uông Phỉ vừa cởi áo khoác ngoài vừa nói.
Nhìn Uông Phỉ cởi áo khoác ra, Vương Trạch Vinh mới phát hiện dáng người Uông Phỉ rất đẹp, ngực rất cao.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Phỉ cố ý ưỡn ngực lên, mặt đỏ ửng nhưng trong lòng lại rất vui. Cô đã bắt đầu thích Vương Trạch Vinh, không biết sao cứ gặp Vương Trạch Vinh là cô lại vui.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Em thường xuyên đến đây ăn ư?
Uông Phỉ rót bia cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tối ở đây rất náo nhiệt, bọn em cứ rảnh rỗi là đến đây.
Uông Phỉ nướng thức ăn rất chuyên nghiệp, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chuyên nghiệp đó.
Uông Phỉ vội vàng nói:
- Em làm món này ở nhà cũng ngon lắm đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh không nhìn ra đó.
Uông Phỉ trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh xem thường người ta, hôm nào em sẽ nấu ăn cho anh xem.
Vương Trạch Vinh bắt đầu thích hoàn cảnh ở đây. Ăn ở đây chủ yếu cần không khí, thanh niên chiếm đa số, xung quanh đều là mọi người lớn tiếng nói với nhau.
Bàn bên có lẽ là nhân viên công vụ, mấy thanh niên đang lớn tiếng nói về vấn đề nhân sự trong cơ quan.
Vương Trạch Vinh ngồi đó và nghe thấy rõ ràng.
- Sắp đại hội rồi, lãnh đạo cơ quan chúng ta rất bận, có lẽ lần này mọi người tặng tiền không ít.
- Ông không mau đưa mấy chục ngàn lên, nếu không đến lúc đó muốn khóc cũng không được.
- Mấy chục ngàn, phải bỏ ra nhiều máu vào để lấy một chức quan mới tốt.
…
Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Hắn đã nghe ra đám thanh niên này cảm thấy bất bình vì mình không thể thành người được nhận hối lộ. Đối với tâm trạng này, Vương Trạch Vinh nghĩ đến mình. Trước đây khi ngồi cùng đám bạn bàn về quan chức hủ bại, chẳng qua lúc ấy nhiều người lại hâm mộ.
Nghĩ đến mình năm đó, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ trẻ thật là tốt.
- Ồ, Tiểu Uông, em sao lại ở đây, em không phải nói về nhà sao?
Giọng một người đàn ông truyền tới.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thấy một đám nam nữ đi tới, cầm đầu là một thanh niên khá đẹp trai.
Nghe có người gọi, Uông Phỉ nhìn hắn rồi lén nhìn vẻ mặt Vương Trạch Vinh:
- Quách Duy Chí, tôi làm gì cần anh quản sao?
Quách Duy Chí nghe thấy thế liền nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh có thể nhận ra vẻ bực tức trong mắt đối phương. Quách Duy Chí này có lẽ là người theo đuổi Uông Phỉ rồi coi mình là tình địch.
- Vương ca, anh cũng ở đây.
Lại có một giọng nói vui mừng truyền tới.
Vương Trạch Vinh phát hiện trong đó có một cô gái vui vẻ chào mình.
Thì ra là Nhâm Tư.
Đối với cô gái này Vương Trạch Vinh vẫn nhớ, lần trước ngân hàng bố trí nhân viên phục vụ thì có cô ta. Nghĩ đến cảnh lúc đó, Vương Trạch Vinh nhìn bộ dạng cô ta thì thấy quần áo hôm nay rất nghiêm chỉnh, không giống hôm đó. Cô gái này rất biết cách đóng kịch.
- Tiểu Nhâm à, cũng đến ăn thịt nướng?
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Mặc dù có chút suy nghĩ nhưng Vương Trạch Vinh không phản cảm với cô gái này.
Một cô gái bên cạnh Nhâm Tư nhỏ giọng nói:
- Tiểu Tư, bà nhận ra người đó à? Ai thế?
Nhâm Tư cười nói:
- Một người quen thôi mà.
Cô không nói thân phận của Vương Trạch Vinh với mọi người. Hôm nay có thể gặp Vương Trạch Vinh làm Nhâm Tư rất vui vẻ. Cô biết Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy, nghĩ đến mình có thể dựa vào Vương Trạch Vinh thì tốt quá.
- Vương ca, hôm nào có thể mời anh dùng cơm không?
Nhâm Tư có chút khẩn trương mà nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được.
Nhâm Tư nghe thấy thế liền rất vui vẻ.
Không ngờ cô gái mà mọi người vây quanh lại đối tốt với thanh niên Vương Trạch Vinh này như vậy, không ít người đàn ông nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ bực tức.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền cười cười. Đám này chắc đều có ý với Nhâm Tư và coi mình là tình địch.
Quách Duy Chí lúc này đi tới trước mặt Uông Phỉ mà lớn tiếng nói:
- anh mời em ăn thì em nói mình về nhà. Không ngờ em lại cùng người khác đến đây ăn đồ nướng.
Thấy đối phương như vậy, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, tên này không có kinh nghiệm. Cưa gái mà như vậy sao?
- Tiểu Uông, hay là anh về trước, em chơi với bọn họ?
Vương Trạch Vinh không muốn tham gia vào mấy cái vụ ghen vớ vẩn này.
Uông Phỉ nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy liền bực mình nói:
- Quách Duy Chí, tôi nói với anh, tôi không có cảm tình với anh, đừng làm phiền tôi.
- Anh kém gì nó?
Quách Duy Chí bực tức rống lên chỉ vào Vương Trạch Vinh.
Nhâm Tư vội vàng đi lên nói với Quách Duy Chí:
- Tiểu Quách, cậu làm gì thế hả, sao lại lớn tiếng hét lên như vậy?
- Nhâm tỷ, em thực sự yêu Tiểu Phỉ, chị nói xem. Bố em là Cục trưởng cục Chiêu thương, em là một Phó Trưởng phòng, một thời gian nữa sẽ lên chức. Trong nhà cũng nói em lấy vợ sẽ cho em một căn biệt thự. Thằng ranh này là gì mà Tiểu Phỉ coi trọng nó.
Vương Trạch Vinh phát hiện hình như Nhâm Tư rất có uy tín trong đám người, chẳng qua hắn nghĩ cũng đúng. Nhâm Tư xinh đẹp như vậy cơ mà, từ mắt của đám đàn ông là thấy không ai không động tâm với cô.
Nghe Quách Duy Chí nói như vậy, Vương Trạch Vinh bưng cốc bia lên uống một ngụm, hắn không muốn xen vào mấy chuyện này.
Nhâm Tư nghe Quách Duy Chí nói như vậy liền lén quan sát Vương Trạch Vinh. Nhâm Tư thầm nghĩ Quách Duy Chí mày là gì chứ?
Mấy thanh niên khác cũng nói với Uông Phỉ:
- Tiểu Phỉ, Tiểu Quách thích em, nhà cậu ta lại tốt như vậy, em phải nắm bắt cơ hội đó.
Có một cô gái cười nói:
- Tiểu Phỉ, cô không muốn Quách Duy Chí nhưng tôi muốn, đừng hối hận đó.
Vương Trạch Vinh coi như đã nhìn ra đám thanh niên này không biết gia cảnh nhà Uông Phỉ, về phần Quách Duy Chí thì không rõ.
- Vương ca, chúng ta đi.
Uông Phỉ không muốn nói gì nữa, cầm lấy áo rồi nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười cười, xem ra Uông Phỉ không thích Quách Duy Chí kia. Hắn đứng dậy nói:
- Vậy chúng ta đi.
Quách Duy Chí túm tay Vương Trạch Vinh lại rồi tức giận nói:
- Mày cách xa Tiểu Phỉ ra, nếu không mày biết tay tao.
Vương Trạch Vinh không muốn xen vào nhưng thấy tên Quách Duy Chí này dám uy hiếp mình liền sa sầm mặt lại.
Uông Phỉ lớn tiếng nói:
- Quách Duy Chí, anh làm gì thế hả.
Quách Duy Chí có lẽ vì thất tình mà giật. Hắn cầm chai bia đập mạnh vào bàn vỡ một nửa rồi cầm lấy đâm vào Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh sớm phát hiện ra nên vung chân tới. Đối phó người này Vương Trạch Vinh không cần phí sức, một cước là đá bay Quách Duy Chí ra ngoài.
- Mày dám đánh tao, xem tao xử lý mày như thế nào. Mày đợi đó.
Quách Duy Chí bò dậy rồ dút điện thoại di động ra.