Nhìn Lão bí thư nằm trên giường bệnh, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất phức tạp. Đây từng là người mà mỗi câu nói đều có thể ảnh hưởng tới thế giới.
Vệ Hồng Lâm cũng cùng Vương Trạch Vinh tới đây. Có lẽ sớm được bố trí nên ngoài mấy người rất thân tín của Lão bí thư, không còn ai khác. Đương nhiên ngoài Vệ Hồng Lâm còn có mấy ông lão khác. Vương Trạch Vinh cũng gặp mấy người này. Trước đây hắn hay thấy bọn họ trên Tv từ hồi còn làm ở xã Hoàn Thành.
Nhìn những người này, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Vệ Hồng Lâm, Vệ Hồng Lâm gật đầu. Vương Trạch Vinh biết đây là thế lực chính thức của Lão bí thư. Đừng nhìn bọn họ đã lui nhưng Vương Trạch Vinh biết bọn họ có nhiều thân tín, nhất là con cái bọn họ đều là người có uy tín lớn ở Trung Quốc.
Thư ký nhỏ giọng nói bên tai Lão bí thư:
- Thủ trưởng, mọi người đến thăm ngài.
Một lúc sau Lão bí thư từ từ mở mắt ra.
Ngài nhìn quanh mọi người, cuối cùng nhìn thấy Vương Trạch Vinh đứng phía sau cùng.
Thấy Vương Trạch Vinh, Lão bí thư nở nụ cười. Ngài không thể động tay nhưng ngón tay lại chỉ chỉ vào Vương Trạch Vinh.
Vệ Hồng Lâm đẩy Vương Trạch Vinh lên, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên nắm tay Lão bí thư.
- Rất tốt.
Giọng Lão bí thư rất nhỏ.
Giọng mặc dù nhỏ nhưng phòng yên tĩnh nên mọi người có thể nghe được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thủ trưởng, ngài phải giữ sức khỏe.
Khi cầm tay, Vương Trạch Vinh muốn dùng quan khí giúp Lão bí thư một chút, nhưng hắn phát hiện không có tác dụng. Lão bí thư đã quá suy yếu, quan khí của hắn không thể tiến vào trong cơ thể Lão bí thư.
Bây giờ Vương Trạch Vinh mới biết quan khí của hắn cũng có hạn chế.
Lão bí thư nhìn Vương Trạch Vinh một lát rồi nói:
- Nhất định phải làm tốt công việc.
Những lời này như lấy đi rất nhiều sức lực của ngài.
Nói xong, ngài nhắm mắt một lát rồi mở ra. Lần này ngài nhìn những người trong phòng, rồi lấy tay chỉ vào Vương Trạch Vinh:
- Có thể.
Nói xong lời này ngài lịm đi.
Người nhà Lão bí thư đều lộ vẻ buồn bã.
Mấy ông lão đều thở dài một tiếng, bọn họ lên cầm tay Lão bí thư rồi bắt tay người nhà rồi đi ra.
Vương Trạch Vinh không biết cảm giác của mình bây giờ là như thế nào. Đối với Lão bí thư, hắn rất kính trọng ngài. Nghĩ đến Lão bí thư đã không được, Vương Trạch Vinh sao có thể vui.
Ra khỏi phòng bệnh, Vệ Hồng Lâm nhìn mấy ông lão khác. Mấy người gật đầu và không nói gì.
Nhìn từng người rời đi, Vệ Hồng Lâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Đi thôi.
Hôm nay trước khi gặp Lão bí thư, Vương Trạch Vinh đã sớm chuẩn bị rất nhiều lời để nói, kết quả chỉ gặp trong thời gian ngắn.
Vào xe, tâm trạng Vệ Hồng Lâm khá tốt, ông nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Cháu chuẩn bị đi.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Hôm nay Lão bí thư mặc dù không nói nhiều nhưng ai cũng thấy ngài chấp nhận hắn.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu sao Uông Nhật Thần lại không xuất hiện ở đây.
Nghĩ tới mấy ông lão hôm nay mình đã gặp, Vương Trạch Vinh cảm thấy lực lượng của Lão bí thư không chỉ như mọi người vẫn nghĩ. Nói như vậy Uông Nhật Thần cũng không chính thức tiến vào tầng này. Lại nhìn Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than nhân vật dù vĩ đại đến đâu cũng tin tưởng người làm việc linh hoạt. Ví dụ như Vệ Hồng Lâm và Uông Nhật Thần vậy. Uông Nhật Thần rất ngay thẳng, Vệ Hồng Lâm lại biết làm việc.
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Vệ Hồng Lâm nói:
- Những người hôm nay có quan hệ rất rộng, lực lượng tổng hợp lại là rất lớn.
Vương Trạch Vinh không khỏi động tâm, xem ra các nhà so sánh chính là người kế nghiệp cuối cùng.
- Cháu thấy Lão bí thư sợ rằng không duy trì được nữa.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
Vệ Hồng Lâm nghe vậy liền im lặng, một lúc sau ông mới nói:
- Hôm nay có hiệu quả khá tốt.
- Như vậy là được sao ông?
- Mọi người đã thống nhất ý kiến, chẳng qua chưa có chỉ thị của Lão bí thư.
Vệ Hồng Lâm nói.
Bây giờ Vệ gia đã buộc chặt với Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh phát triển thì Vệ gia có hy vọng. Vệ Hồng Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Vương Trạch Vinh lên, Vệ gia sẽ có thời gina.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu cảm thấy trong này có sự khác nhau thì phải.
Hắn thực ra có chút lo lắng.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Tuyệt đối thống nhất là không thể, chỉ cần hầu hết là không vấn đề gì. Cháu bây giờ coi như qua cửa của Lão bí thư, bắt đầu từ bây giờ cháu coi như là người được Lão bí thư chỉ định kế nghiệp. Chẳng qua có thể làm người kế nghiệp hay không thì phải xem biểu hiện của cháu. Bây giờ chỉ có một điểm xác định là cháu sẽ tới Hải Đông.
Đối với việc này Vương Trạch Vinh cũng biết không phải việc mình có thể ảnh hưởng. Người của Lão bí thư cũng chia ra các phái khác nhau, hắn chỉ được một bộ phận ủng hộ mà thôi. Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc Lô Ninh Quốc rời khỏi Hải Đông, hắn không vui mấy. Đến cấp độ này thì hắn phải luôn đối đầu với các cuộc tranh đấu ngầm. Nếu hắn đến Hải Đông thì có thể khống chế được nơi đây hay không cũng là một vấn đề.
- Cuối cùng còn phải xem ý của Trung ương Đảng.
Vương Trạch Vinh biết ở việc này quan trọng là xem ý của Bí thư Lâm. Mặc dù Lão bí thư có lực lượng mạnh, nhưng liên quan tới Ủy viên Bộ Chính trị thì Bí thư Lâm không thông qua thì cũng có vấn đề.
Vệ Hồng Lâm cười cười nhìn Vương Trạch Vinh:
- Chuyện này đối với người khác thì khó khăn, nhưng với cháu lại khác.
Thấy Vệ Hồng Lâm ra vẻ mọi thứ đều nắm giữ trong tay. Vương Trạch Vinh lắc đầu, quan trọng nhất là xem chuyện tới nhà Bí thư Lâm hôm nay. Vệ Hồng Lâm chỉ biết hắn thông qua Uông Phỉ mà có quan hệ với Lâm gia. Ông sao có thể biết được giữa Uông Kiều và Lâm Khâm có vấn đề lớn.
Nghĩ đến quan hệ của mình và Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh cũng không biết hắn có là thân tín của ngài không? Nếu nói không phải thân tín vậy Bí thư Lâm coi trọng và giao Thập cục khu vực Tây nam cho hắn thì là như thế nào?
Về Vệ gia, Vương Trạch Vinh thấy hai con của Vệ Hồng Lâm ở đây, mấy người Vệ gia cũng có mặt.
Con trai lớn Vệ Đào Hải, con thứ hai Vệ Đào Hồng đang nói chuyện với nhau.
Thấy Vệ Hồng Lâm và Vương Trạch Vinh cùng vào, Vệ Đào Hồng không quá giật mình, nhưng Vệ Đào Hải lại giật mình. Y vẫn không rõ quan hệ thật giữa Vương Trạch Vinh và Vệ gia. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh và ông bố mình thân mật như vậy, trong lòng đúng là rất vui.
Từ trước đến giờ y vẫn nghe thấy Vương Trạch Vinh được lão gia tử coi trọng, còn biết Vương Trạch Vinh hay đến Vệ gia chơi. Chẳng qua Vệ Đào Hải cũng muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Sau khi ngồi xuống, Vệ Hồng Lâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi nhìn hai con của mình mà nói:
- Đào Hải bây giờ là Phó chủ tịch tỉnh Cam Châu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì lần này có thể tiến bộ một chút. Đào Hồng, anh làm việc sao không chú ý như vậy. Vệ gia chúng ta còn thiếu tiền sao, anh xem mình làm đi, không ngờ xen vào việc đường sắt. Cũng may Lão bí thư giữ anh, lần này mặc dù không thể lên chức nhưng cũng thoát ra được.
Vệ Hồng Lâm nói như vậy, Vệ Đào Hồng liền nhìn Vương Trạch Vinh.
Vệ Hồng Lâm sa sầm mặt nói:
- Tôi biết suy nghĩ của anh. Anh nghĩ rằng việc này thực sự do Vương Trạch Vinh nên hại anh thành thế này sao?
Vệ Đào Hải cũng nói:
- Tôi thấy việc này không thể trách Bí thư Vương. Trung ương đã chú ý việc này từ lâu. Nếu không phải Bí thư Vương lộ ra thì Đào Hồng không biết còn lún sâu bao nhiêu nữa.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:
- Đào Hải đúng là biết được tình hình. Đào Hồng, ở việc này anh phải cảm ơn Trạch Vinh. Nếu không phải Trạch Vinh vạch ra sớm, nếu Trung ương mà ra tay thì dù là Lão bí thư cũng không giữ được anh.
Vệ Đào Hồng có chút sợ hãi, y nghĩ lời Vệ Hồng Lâm nói thì thấy cũng đúng.
Đối với tình hình Vệ gia, Vệ Đào Hải có chút lo lắng. Bây giờ Vệ Hồng Lâm còn khỏe mạnh thì không sao, nếu ông có vấn đề thì Vệ gia muốn giữ cũng có chuyện.
- Theo tôi vào thư phòng.
Vệ Hồng Lâm đứng lên đi vào thư phòng.