Máy bay hạ cánh, Vương Trạch Vinh từ máy bay đi xuống. Vương Trạch Vinh vừa xuống máy bay thì một cơn nóng đập vào mặt, ở đây nóng hơn Xuân Thành.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thì thấy có nhiều người đến chào đón.
Lần này chỉ là do H mời đến thăm quan, Vương Trạch Vinh đến chính là đi trước Tổng bí thư, lần này hai bên có một số hạng mục phải xác định.
H chuyên môn mời Vương Trạch Vinh, hy vọng hắn có thể đến thăm quan. Mấy năm nay theo quan hệ hai nước bình thường hóa, cũng thi thoảng có Lãnh đạo trung ương Trung Quốc tới nước V. Chẳng qua Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy đầu tiên tới. Vì lần này nên Tỉnh ủy Nam Điền đã xin chỉ thị Trung ương và được phê chuẩn.
Vương Trạch Vinh thấy Bí thư H Lâm Bá Gia cười cười đứng đầu tiên.
Vương Trạch Vinh bắt tay Lâm Bá Gia, hai người thông qua phiên dịch chào nhau. Lâm Bá Gia giới thiệu Vương Trạch Vinh về các nhân viên bộ máy thành ủy.
Bởi vì chức vụ nhân viên hai bên khác nhau không nhiều, Vương Trạch Vinh cũng dễ dàng biết đây là H đón tiếp với quy cách cao nhất. Mặc dù không phải cấp quốc gia nhưng do Bí thư thành ủy, Ủy viên Bộ Chính trị đến đón.
Sau khi gặp mặt lãnh đạo H, chỉ thấy một cô gái rất đẹp ôm bó hoa đưa cho Vương Trạch Vinh.
Khi Vương Trạch Vinh ôm hoa, cô gái cũng đi lên ôm Vương Trạch Vinh.
Ôm người phụ nữ, Vương Trạch Vinh thầm khen đúng là cơ thể tuyệt đẹp.
Lâm Bá Gia thầm nghĩ Vương Trạch Vinh đúng là yêu thích phụ nữ.
Ngồi trong xe chống đạn, Vương Trạch Vinh đến trụ sở Thành ủy.
Nơi này rất nóng, Vương Trạch Vinh rửa mặt đi ra, thư ký Phan Bằng Trình bưng cốc trà lạnh lên và cười nói.
- Bí thư Vương, nước V đúng là nhiệt tình. Ngài có thể nhân viên phục vụ trong khách sạn đều là các cô gái xinh đẹp.
Vương Trạch Vinh nghe thế liền cười nói:
- Cậu đó, cái khác không quan sát mà chỉ quan sát việc này. Tôi thấy cậu đã lớn rồi, mau tìm bạn gái đi.
Phan Bằng Trình có chút xấu hổ nói:
- Tôi nói thật mà. Chưa từng có nhân viên phục vụ ở đâu đẹp như vậy. Ngài thấy là biết mà.
Lúc này Ninh An Quý đi vào, có lẽ nghe được lời của Phan Bằng Trình nên cười nói:
- Bí thư Vương, đúng là như vậy, nhân viên phục vụ lần này được chọn rất cẩn thận. Tôi lần trước tới đây thì trong khách sạn không có nhiều cô gái đẹp như vậy.
Vương Trạch Vinh nghe thế thì hơi động tâm. Mình đến sao đột nhiên có nhiều gái đẹp như vậy:? Chẳng lẽ là cố ý hay sao?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chỉ cần là một quốc gia thì chọn ra mấy cô gái đẹp không khó mà.
Ninh An Quý cười nói:
- Tôi thấy có nhiều việc môi giới kết hôn, sau đó là chụp ảnh, đưa hình cho người lựa chọn. Nếu không tính các khoản khác thì khoảng 35 ngàn, so với trong nước thì rẻ hơn. Tiểu Phan có phải cũng muốn tìm một cô không?
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền cười phá lên.
Phan Bằng Trình nói:
- Tôi thích phụ nữ Trung Quốc hơn.
Lúc này Vương Trạch Vinh liền đi tới phòng hội nghị.
Trên đường đúng là thấy nhiều cô gái dáng người như người mẫu và rất đẹp.
Ninh An Quý nói ra điều kia nên Vương Trạch Vinh cũng cẩn thận quan sát và thấy việc này. Vương Trạch Vinh thấy trên người các cô gái này có không ít quan khí.
Thấy các cô gái có quan khí, Vương Trạch Vinh lập tức suy nghĩ những người này có thể được bồi dưỡng.
Vương Trạch Vinh cười cười và thầm cảnh giác.
Vào phòng hội nghị, Bí thư Lâm Bá Gia đã sớm chờ ở đó.
- Đồng chí Bá Gia, sao có thể để ngài chờ như vậy.
Vương Trạch Vinh nói.
Lâm Bá Gia nghe Vương Trạch Vinh gọi mình là đồng chí liền nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, ngài từ xa mà đến, đây là đại biểu tình hữu nghị của Trung Quốc với chúng tôi. Hơn nữa ngài vừa đến nước V nên không quen thuộc khí hậu ở đây. Tắm và nghỉ một lát mới được, bây giờ đã quen chưa?
- Ha ha, ở đây có điều hòa mà.
- Là như thế này, hôm nay vì chào đón ngài nên chúng ta đã chuẩn bị đoàn văn công quân đội đến biểu diễn.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Tôi nghe nói đoàn văn công quân đội của quý quốc rất hay, cảm ơn đã bố trí.
- Sau khi xem biểu diễn thì còn mời đồng chí Vương Trạch Vinh và các nữ quân nhân liên hoan.
Hai người nói chuyện như bạn lâu năm, chẳng qua đều không phải điều chính thức gì cả.
Sau khi ăn tối xong và nghỉ ngơi, Vương Trạch Vinh dẫn mọi người đến xem biểu diễn của đoàn văn công quân đội.
Đến nơi mới biết trong số người xem ngoài quan chức H thì chỉ là đám người Vương Trạch Vinh mang tới. mọi người ngồi trước sân khấu và có thể xem rõ ràng.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới buổi diễn lần trước Hạng Định tổ chức, nghĩ đến vậy, Vương Trạch Vinh cũng có chút rõ ràng sao hôm nay lại làm như vậy.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hai nước chúng ta đều là nước Xã hội chủ nghĩa, quan điểm tư tưởng có nhiều điểm giống nhau. Lần này ngài đến H sẽ khiến quan hệ hai thành phố phát triển. Hy vọng nhà đầu tư Nam Điền có thể tăng cường đến H.
Nghe Lâm Bá Gia nói chuyện, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Theo kinh tế thị trường phát triển, Trung Quốc không thể không có nước V, nước V không thể không có Trung Quốc. Hai quốc gia chúng ta cần phải tăng cường hợp tác. Hợp tác đối với hai bên đều có lợi.
Lâm Bá Gia gật đầu nói:
- Đúng thế, chúng ta đều là đồng chí Đảng cộng sản, phải không ngừng tăng cường quan hệ.
Hai người nói chuyện thì trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn.
Nội dung chính là người đẹp biểu diễn, người xem bị thu hút rất tốt. Vương Trạch Vinh thi thoảng cũng vỗ tay tỏ vẻ thích.
Nhìn các nữ quân nhân, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến trận chiến du kích nhiều năm trước. Nghe nói lúc ấy đối phương trên mỗi một đỉnh núi đều để một nữ binh sĩ. Đây là lo nam binh sĩ không giữ được trận địa. Qua đó có thể thấy mạng của nữ binh sĩ.
Rốt cuộc có việc này không? Vương Trạch Vinh chỉ là xem sách mà thấy như vậy, cũng không thể xác định là thật hay không? Nếu như là vậy thì đúng là đáng thương cho nữ binh sĩ.
Vừa xem biểu diễn, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ rất xa. Hắn thầm nghĩ một trận địa có thêm một người đàn ông thì có thể làm được gì chứ?
Vương Trạch Vinh lắc đầu và vứt mấy thứ suy nghĩ hỗn loạn này ra khỏi đầu. Hắn không ngờ mình sao lại suy nghĩ miên man như vậy.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tiết mục này biểu diễn hay không?
Thấy Vương Trạch Vinh lắc đầu, Lâm Bá Gia ở bên hỏi.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Biểu diễn rất hay, rất đặc sắc. Chẳng qua hôm nay ngồi máy bay nên đầu hơi choáng.
Lâm Bá Gia thầm nghĩ quan chức Trung Quốc bình thường đúng là túng dục nhiều, thân thể của Vương Trạch Vinh này cũng không tốt nên mới mệt.
- Tôi gọi bác sĩ đến khám cho ngài?
- Không cần, xem biểu diễn thì tôi thấy thoải mái hơn.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Đúng là người muốn thấy gái đẹp.
Lâm Bá Gia đây là đánh giá Vương Trạch Vinh như vậy.
Vương Trạch Vinh mặc dù không biết đối phương suy nghĩ gì, chẳng qua hắn thấy quan khí của Lâm Bá Gia không ngừng thay đổi nên biết người này đang ngầm quan sát mình. Nghĩ đến việc đối phương ngầm quan sát mình, Vương Trạch Vinh nghĩ đến hành trình mình tới đây đã khiến nước này rất coi trọng. Mình cũng nên cẩn thận nghiêm túc đối phó với tình hình này, quyết không thể xuất hiện vấn đề.