Hai lần bị Trương Lam công kích làm Vương Trạch Vinh rất không hài lòng. Bản thân Trương Lam có lẽ không biết quan khí của mình va chạm với Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh lại thấy. Hắn thực ra vốn không có ý đối đầu với Trương Lam. Hắn thực lòng cũng không ngờ việc bán hàng đa cấp kia lại khiến Trương Lam khó chịu với mình. Hắn tự hỏi mình cũng không làm gì cả mà. Chẳng qua bây giờ xảy ra chuyện như vậy khiến Vương Trạch Vinh biết mình đã làm mất lòng Trương Lam, ít nhất người này đã ghi hận trong lòng.
Chẳng qua với tình hình của Trương Lam bây giờ thì Vương Trạch Vinh cũng không hề lo lắng. hắn có thể nghe ra chuyện bán hàng đa cấp ở Nam Điền đã được nhiều người lợi dụng làm lớn, lần này Trương Lam không thể lên chức.
Một lần nữa quan sát quan khí của mình, Vương Trạch Vinh phát hiện thấy trong quan khí có thêm một đoàn màu xanh biếc. Hắn đúng là không biết nói gì, đoàn quan khí này đã thành một bộ phận của hắn, bắt đầu mọc rễ, đâm cành.
Trương Lam nghe ra ý của Lão bí thư nên tâm trạng rất không tốt. Y ngồi một lúc, Lão bí thư nói với y:
- Anh về đi, anh không giống mấy người đã lui về như chúng tôi, công việc nhiều. Phải chú tâm trong công việc.
Lão bí thư nói như vậy mà tâm trạng cũng không vui. Một người ngài hết lòng nâng đỡ mà lại thành như vậy, ai có thể vui.
Trương Lam không thể làm gì khác là đứng dậy nói với Lão bí thư:
- Hôm khác tôi sẽ đến thăm lão lãnh đạo.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình của Trương Lam thì biết không thể lên chức được nữa. Thư ký của y cũng không dám tiến vào đỡ, từ tình hình bây giờ có thể thấy Trương Lam đã xong.
Lão bí thư tự mình đưa Trương Lam ra ngoài, Vương Trạch Vinh thấy Lão bí thư đứng đó nói chuyện gì đấy với Trương Lam. Vệ Hồng Lâm lúc này nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Thấy rõ chưa?
Lời này của ông rất có ẩn ý, Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Chuyện ngày hôm nay hắn có thể thấy Trương Lam coi như không hy vọng.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Trạch Vinh, đây là cơ hội của cháu, phải nắm thật chặt.
Vương Trạch Vinh nhìn về phía Trương Lam ở xa xa và thầm suy nghĩ đối phương không phải không đứng đúng phía, nhưng vốn đang có hy vọng lên chức thì bây giờ lại không thể?
Khi hai người đang nói chuyện, Lão bí thư đã đi vào. Lúc này tâm trạng Lão bí thư không quá tốt. Ngài nói với Vệ Hồng Lâm:
- Lão Vệ, phải theo tự nhiên.
Vệ Hồng Lâm nói:
- Tôi nghe lão lãnh đạo.
Điều hai người nói thì Vương Trạch Vinh có thể nghe ra. Có lẽ Lão bí thư không hy vọng đám người Vệ Hồng Lâm dây dưa mãi chuyện của Trương Lam, đây là hy vọng cho Trương Lam lui một cách không mất thể diện. Vệ Hồng Lâm cũng nghe ra ý của Lão bí thư và lập tức đáp ứng. Chuyện của Trương Lam coi như kết thúc. Lão bí thư nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh sau này rảnh rỗi thì đến nhà nhiều một chút.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Chỉ sợ quấy rầy thủ trưởng.
Lão bí thư cười nói:
- Quấy rầy gì chứ, mấy ông lão chúng tôi hy vọng có người nói chuyện.
Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện ra lúc này trông Lão bí thư đã già. Lão bí thư gật đầu nói:
- Phải tiếp tục giữ thái độ công tác như hiện nay. Tôi tin cậu có thể làm tốt công tác.
Nói đến đây thì Vệ Hồng Lâm đứng lên chào Lão bí thư mà ra về. Vương Trạch Vinh cùng Vệ Hồng Lâm ra khỏi nhà Lão bí thư.
Lão bí thư bước đi đã không còn nhanh nhẹn như trước mà đã chậm hơn.
Lão bí thư bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Phải chuẩn bị tư tưởng gánh vác trọng trách.
Mặc dù không rõ ý của Lão bí thư nhưng Vương Trạch Vinh vẫn nghiêm túc nói:
- Tôi nghe thủ trưởng.
Lão bí thư gật đầu và nói với Vệ Hồng Lâm:
- Không nhầm, không sai.
Ra khỏi nhà Lão bí thư, Vệ Hồng Lâm không nói gì cả mà cứ thế ngồi trên xe về nhà.
Vương Trạch Vinh vào thì thấy Vệ Lâm Thanh không ở đây. Vệ Chính Thủ cũng bận rộn nên vội vàng rời đi.
Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh đi rót nước cho mình.
Bây giờ không có người ngoài ở đây, Vệ Hồng Lâm nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, Trương Lam không được rồi.
- Chẳng lẽ Lão bí thư không giữ được y sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Cháu có thể không biết rõ Lão bí thư tuy bảo vệ người của mình, nhưng khi có chuyện lại rất nghiêm túc. Trương Lam muốn làm Thủ tướng thì mọi phương diện đều phải xử lý tốt. Chuyện gia đình đừng nhìn là việc nhỏ, nhưng từ việc nhỏ này có thể nhìn ra nhiều thứ. Nếu một Thủ tướng mà có họ hàng như vậy thì sẽ như thế nào? Lão bí thư quyết không thể chấp nhận việc này. Lãnh đạo trung tâm không phải là việc do một hai người quyết định, đây là trách nhiệm đối với Đảng.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Lão bí thư đúng là người có nguyên tắc rất mạnh. Cũng đúng, Thủ tướng không phải là một sự lựa chọn bình thường, đây là quan hệ đến cả quốc gia. Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ đến Lão bí thư hỏi về việc dùng người thân của mình. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình trả lời khá được.
- Không biết biểu hiện của cháu hôm nay thế nào?
Vương Trạch Vinh không rõ tình hình của mình nên mới hỏi như vậy.
Lần này Vệ Hồng Lâm có vẻ muốn chỉ điểm cho hắn nhiều nên nói:
- Có lẽ cháu còn không rõ tình hình bây giờ. Trương Lam là người mà Lão bí thư bồi dưỡng, đặt nhiều kỳ vọng. Kết quả xuất hiện con trai thứ hai của y dính vào nhiều vấn đề, tiếng phản đối trong Đảng rất lớn. Bây giờ đã không chỉ là vấn đề riêng của bán hàng đa cấp nữa mà còn liên quan đến nhiều việc khác khiến ngay cả Lão bí thư cũng không thể nói giúp y. Cho nên lần này Trương Lam nhất định sẽ phải về.
Vệ Hồng Lâm nói tiếp:
- Lần này Chu Trạch Cương mặc dù không hoàn toàn đứng ra làm gì, nhưng ai chẳng biết. Mấy Lãnh đạo trung ương đều có cái nhìn với y.
Vương Trạch Vinh thầm giật mình, nếu thật sự là như vậy thì Chu Trạch Cương có thể lên chức hay không cũng khó nói. Vương Trạch Vinh nghĩ có một thời gian không nhìn quan khí của Chu Trạch Cương, bây giờ không biết quan khí của đối phương là như thế nào, tăng lên hay có biến hoá mới? Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là muốn quan sát quan khí của Chu Trạch Cương. Lúc này mẹ của Uông Phỉ - Vệ Thục Phân đến thấy Vương Trạch Vinh ở đây liền nói:
- Trạch Vinh đến ư?
Vương Trạch Vinh nói:
- Con vừa đi gặp Lão bí thư.
- Sao? Thằng Uông Chính Côn kia có suy nghĩ gì mới sao?
Vệ Hồng Lâm nói.
- Anh ấy có thể nghĩ gì chứ ạ.
Vệ Thục Phân vừa cười vừa nói. Vệ Hồng Lâm hừ một tiếng, rõ ràng ông không hài lòng với Uông Chính Côn.
Vương Trạch Vinh biết tính cách của bố Uông Phỉ, ông chỉ chú tâm vào nghiên cứu khoa học, không có hứng thú đối với chính trị.
Vệ Hồng Lâm nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Cháu bây giờ có suy nghĩ gì?
Vương Trạch Vinh biết Vệ Hồng Lâm quan tâm đến mình, hắn cũng muốn xác nhận điều mình phân tích ra nên nói:
- Chuyện xảy ra hôm nay làm cháu có vài suy nghĩ, không biết có đúng không?
Vệ Thục Phân cười nói:
- Người một nhà mà, con cứ nói ra.
Vệ Hồng Lâm cũng gật đầu nói:
- Có suy nghĩ gì thì nói ra, ông phân tích giúp cháu.
Vương Trạch Vinh liền nói:
- Vâng, cháu nói suy nghĩ của mình. Cháu cảm thấy lần này Lão bí thư gọi cháu lên Bắc Kinh không phải không có lý do mà giống như đang kiểm tra cháu.
Vệ Hồng Lâm nghe vậy liền gật đầu. Ông rất vui vì Vương Trạch Vinh có thể thấy rõ việc này, lần này đúng là có ý như vậy.
Vương Trạch Vinh còn nói thêm:
- Vừa nãy ông nói Trương Lam không còn cơ hội lên chức, việc này liên quan đến một lực lượng. Lực lượng này ngay cả Lão bí thư cũng phải tôn trọng. Nếu có lực lượng này thì dù Lão bí thư muốn giúp Trương Lam cũng không có cách. Vì vậy biện pháp duy nhất đối với Trương Lam chính là lui về.
Vệ Thục Phân khen:
- Trạch Vinh phân tích rất đúng. Theo mẹ biết thì kết quả chính là như vậy.
Bà bây giờ càng lúc càng hài lòng với Vương Trạch Vinh. Nhìn Vương Trạch Vinh phân tích chính xác mà bà rất vui. Vệ Hồng Lâm không nói gì mà tán thành nhìn Vương Trạch Vinh, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
- Trương Lam nếu không thể lên chức thì sẽ là tổn thất lớn đối với phía Lão bí thư. Theo cháu hiểu thì Lão bí thư bây giờ chỉ có Lô Ninh Quốc. Trương Lam không được thì Lão bí thư rất có thể đẩy Lô Ninh Quốc lên. Chẳng qua Lô Ninh Quốc lại không quá đặc biệt so với người khác, ở tình hình này thì rất có thể sẽ có sự thỏa thuận.
Vệ Hồng Lâm cười cười, Vương Trạch Vinh coi như đã nói ra hơn phân nửa sự việc.
Vương Trạch Vinh nói xong liền đột nhiên thấy có một suy nghĩ, hắn nhìn Vệ Hồng Lâm mà nói:
- Chẳng lẽ Lão bí thư cảm thấy lực lượng trung tâm của mình không đủ nên muốn bồi dưỡng người?
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Cháu phân tích rất đúng, ông nói với cháu. Trong tay Lão bí thư có không ít người nhưng có thể vào Bộ Chính trị lại không nhiều. Trương Lam là một nhân vật rất quan trọng nhưng bây giờ đã không được. Ở tình hình này thì Lô Ninh Quốc sẽ là người cầm đầu lực lượng của Lão bí thư. Chẳng qua chỉ có mình Lô Ninh Quốc là không được, còn phải có sự trợ giúp khác. Ông đã đề cử cháu với Lão bí thư.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu được. Chẳng qua hắn lại suy nghĩ Lão bí thư không phải người có thể bị người khác ảnh hưởng, sao ngài lại nghe Vệ Hồng Lâm.
- Cháu có thể cảm thấy nghi ngờ là đúng. Lão bí thư không thiếu người nhưng muốn tìm được người thay thế Trương Lam là không dễ. Vì ở cấp độ này thì đều có thể bị một phương nào đó nắm giữ rồi.
Chuyện càng lúc càng phức tạp, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hình như cũng có nhiều phương ảnh hưởng. Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Không hiểu sao cháu lại luôn lựa chọn được chỗ đứng đúng cho mình. Con đường đi tới của cháu thì không có gì đặc biệt cả, kinh nghiệm chính trị của cháu không hơn người khác, nhưng có một điều đó là cháu có thành tích hơn người. Công tác ở Thường Hồng nói rõ cháu có năng lực mở cục diện trong hoàn cảnh phức tạp. Công tác ở Bắc Dương nói rõ cháu không sợ khó khăn, dám can đảm đấu tranh chống hủ bại. Cháu có biết bây giờ hủ bại là vấn đề rất lớn trong đảng, sự nghiệp của chúng ta là không ngừng tiến tới, phải có can đảm cải tổ thì con đường phát triển của chúng ta mới tràn ngập hy vọng. Điều này đối với các lão thành cách mạng thì phong cách của cháu được bọn họ chú ý. Công tác của cháu ở Nam Điền lại nói rõ năng lực khai thác của cháu. Gần đây cháu còn thể hiện năng lực trong lĩnh vực ngoại giao, điều này làm cho mọi người thấy khả năng phát triển của cháu.
Không ngờ Vệ Hồng Lâm lại nói ra nhiều ưu điểm của mình như vậy, Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ. Hắn chưa từng nghĩ mình có nhiều năng lực như vậy.
Vệ Thục Phân lúc này nhìn Vương Trạch Vinh mà rất hài lòng:
- Những điểm này rất đúng. Trạch Vinh, con có thể không biết sức ảnh hưởng của mình. Theo mẹ hiểu thì Bắc Kinh bây giờ đánh giá con rất cao.
- Thực ra con cũng không nghĩ nhiều như vậy. Sau khi đến các nơi công tác thì con chỉ suy nghĩ làm được việc tốt cho quần chúng nhân dân. Là lãnh đạo cao cấp thì con thấy phải làm tròn công việc của mình.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:
- Cháu có suy nghĩ này là rất tốt. Rất nhiều cán bộ lãnh đạo của chúng ta quên mục đích làm quan của bọn họ, chỉ muốn lợi ích cho bản thân. Thực ra cán bộ là gì, không phải là người trên kẻ khác mà là những người được lựa chọn để phục vụ nhân dân.