Mọi người trong nhà cùng ngồi thảo luận. Tuy nhiên, tất cả mọi người trong nhà đối với các phát sinh biến hóa này đều cảm thấy cao hứng.
Quách Hải nói:
- Cái cậu Vương Trạch Vinh kia thế nào mà hai ngày nay lại không gặp. Trước kia, mỗi ngày đều tới để học, con còn tưởng rằng hắn muốn theo đuổi em gái mình chứ.
Quách Tinh Chi mất hứng nói:
- Anh, anh thế nào mà mỗi ngày lại có một ý tưởng!
Quách Vận Lâm nói:
- Có lẽ Tiểu Vương đã tìm được công việc rồi. Hai ngày này chắc do công việc gấp gáp quá.
Quách Hải nói:
- Cậu này rất thông minh, cái chính là có muốn làm hay không thôi. Khi nào thì con hỏi lãnh đạo một chút xem thử có vị trí nào thích hợp cho hắn hay không. Tuy nhiên, hắn mà muốn làm rể của nhà này là không được.
Quách Hải cảm thấy em gái mình có điều kiện tốt đến vậy, Vương Trạch Vinh kia là người không nghề nghiệp thì căn bản là không có khả năng xứng đôi với em gái mình.
- Ồ, mọi người xem kìa. Trên Tivi có người nào mà có vẻ giống tiểu Vương quá vậy.
Bà vợ Quách Vận Lâm đang xem tin tức thời sự của Sơn Nam đột nhiên chỉ vào TV nói.
Đối với tỉnh Sơn Nam thì sự khởi động hợp tác kinh tế của ba tỉnh là một chuyện lớn. Trên Tivi đang thao thao bất tuyệt nói về những nội dung có liên quan đến việc hợp tác của ba tỉnh. Lại có cả chuyên gia đến để giải thích cho mọi người hiểu đây là việc có lợi. Đương nhiên, đối với những vị lãnh đạo mới đảm nhiệm sự hợp tác của ba tỉnh thì cũng có đề cập qua.
- Ha ha, ngay cả Vương Trạch Vinh còn có thể lên Ti vi!
Quách Hải cười lớn nhìn về phía TV. Hắn vốn không tin Vương Trạch Vinh là người có thể lên màn hình Ti vi được. Hắn cảm thấy mẹ mình nói rất thú vị.
Máy quay của Ti vi đã chuyển tới hình ảnh Vương Trạch Vinh lên bục phát biểu.
Chỉ thấy Vương Trạch Vinh đang từng bước vững chãi lên bục, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước rồi bắt đầu lên tiếng.
Quách Tinh Chi mở lớn miệng, trong lòng tràn đầy sự kinh ngạc. Với bộ áo vest trên người, nhìn Vương Trạch Vinh có dáng rất trầm ổn, giọng điệu phát biểu sống động thu hút người.
Quách Vận Lâm cũng xáp lại gần rồi thất kinh nói:
- Đúng là Tiểu Vương thật!
Tai nghe phát biểu, miệng của Quách Hải nói:
- Đúng là nó!
Mọi người trong nhà chăm chú nhìn Vương Trạch Vinh phát biểu, trong tai lại nghe MC giới thiệu về tình hình hợp tác kinh tế của tỉnh. Sau khi nghe giới thiệu thành viên của văn phòng, cả gia đình xác nhận Vương Trạch Vinh này chính là Vương Trạch Vinh thường ngày chạy đến nhà.
- Trách không được lúc hắn nói hắn phụ trách công tác của ba tỉnh, con lúc ấy còn tưởng rằng anh ta nói giỡn!
Quách Tinh Chi thở dài.
Ánh mắt của Quách Hải như lóe lên, trong miệng lẩm bẩm:
- Cán bộ cấp Giám đốc Sở! Cán bộ cấp Giám đốc Sở nha!
Hình ảnh Vương Trạch Vinh trong lòng hắn bắt đầu trở nên cao lớn, hình tượng này khiến hắn cảm thấy đầy áp lực. Người ta là một cán bộ lớn như vậy thế mà mình đối với hắn lại không có ý tôn trọng gì.
Quách Vận Lâm cũng không ngờ tới đồ đệ của mình lại có chức vụ lớn đến vậy, đối với các chuyện mới xảy ra trong nhà mình liền lập tức có một nhận thức mới. Ông biết tất cả các việc này đều là kết quả từ sự trợ giúp của Vương Trạch Vinh. Không nghĩ tới người ta lại âm thầm lặng lẽ giúp đỡ chuyện lớn đến như vậy.
Ông cảm thấy Quách gia nợ nhân tình quá lớn.
Trong lòng của Quách Tinh Chi thì cách nhìn đối với Vương Trạch Vinh sớm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cô đã biết vì sao mình lại thuận lợi trúng tuyển như vậy. Đây chính là kết quả của việc Vương Trạch Vinh âm thầm trợ giúp.
Vừa mới nghe Ti vi thông báo Vương Trạch Vinh là Phó chánh Văn phòng của ba tỉnh, trên cơ bản chính là lãnh đạo của tỉnh Sơn Nam biệt phái ở tỉnh Giang Sơn. Đây chính là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở. Nhìn bộ dáng Vương Trạch Vinh ở trên TV, Quách Tinh Chi thật sự không thể tin được chàng trai đến nhà mình là một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Đây chính là một vị quan cực kỳ lớn!
Tất cả mọi người trong nhà đều trở nên ngơ ngẩn, chỉ có bà vợ già của Quách Vận Lâm cười nói:
- Thật không ngờ Tiểu Vương ở trên TV lại uy phong như vậy!
Quách Hải nói:
- Nói chuyện nửa ngày như vậy cuối cùng không ngờ những người kia cố gắng níu kéo con cũng là vì anh ta!
Lúc này, hắn cũng đã hiểu được tình hình, không ngừng cảm khái.
Người trong nhà bắt đầu cảm thấy bất an, bà vợ già Quách Vận Lâm nói:
- Tôi nói ông lão xem gia cảnh nhà chúng ta. Người ta là một lãnh đạo lớn đến nhà mà tôi lại không có cái gì tốt để chiêu đãi.
Quách Vận Lâm trừng mắt nói:
- Có cái gì, hắn cho dù là quan lớn thì cũng là đồ đệ do tôi dạy dỗ.
Ngoài miệng nói ra những lời này nhưng trong lòng lại suy nghĩ tại sao mình lại không nghĩ ra vấn đề này?
Chuông cửa lúc này lại vang lên.
Quách Hải đứng dậy đi ra cửa, nhất thời trên người lúc này bỗng trở nên thất thần.
Hắn thấy Vương Trạch Vinh đang đứng ở cửa.
Ngày mai phải tới tỉnh Giang Sơn công tác nên Vương Trạch Vinh lập tức nghĩ tới Quách sư phụ, người dạy mình bộ Thái Cực Quyền kia. Tuy rằng công việc đang bề bộn, nhưng hắn vẫn cố gắng kiếm một cơ hội để chạy tới cáo từ.
- Ai?
Quách Vận Lâm hỏi.
- Vương Trạch Vinh. Không, là phó chánh văn phòng Vương.
Quách Hải trong lúc nhất thời theo quán tính hô lên là Vương Trạch Vinh, tiếp theo phát hiện như vậy rất không lễ phép liền ngay lập tức sửa lại cách xưng hô.
Nghe Quách Hải xưng hô như vậy, Vương Trạch Vinh hiểu Quách gia đã biết thân phận của mình liền mỉm cười đi vào. Việc này sớm muộn gì Quách Vận Lâm cũng biết, mà hắn cũng không có ý giấu diếm mọi người. Thấy người đang từ cửa đi vào là Vương Trạch Vinh, ngay cả Quách Vận Lâm cũng không kìm nổi phải đứng lên.
- Sư phụ, là con mà.
Vương Trạch Vinh cười lấy quà tặng ra đặt ở trên bàn trà.
- Ngồi đi!
Quách Vận Lâm chỉ vào ghế sô pha.
- Quách sư phụ, ngày mai con phải rời khỏi Sơn Nam đến tỉnh ngoài công tác. Hôm nay con đến để từ biệt.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói.
Gật gật đầu, Quách Vận Lâm nói:
- Tiểu Vương. Không thể nghĩ được cậu lại là một lãnh đạo lớn đến vậy!
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Gì mà lãnh đạo lớn, trước mặt sư phụ thì con chỉ là đồ đệ của người mà thôi.
Trên mặt Quách Vận Lâm lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Sự việc của tiểu Hải và tiểu Chi có phải cậu ngầm giúp đỡ bọn chúng hay không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiểu Chi thành tích tốt như vậy thì giúp cô ấy một chút thì cũng nên mà.
Quách Vận Lâm thở dài:
- Xem ra cái vị trí tuần tra viên này của tôi cũng là do người ta xem trọng mặt mũi của cậu.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Sự việc của sư phụ và anh Hải thì con cũng không rõ ràng lắm.
Quách Vận Lâm gật đầu nói:
- Tôi biết rồi. Có một ít người muốn luồn cúi có lẽ là ít nhiều biết được vị trí của cậu, nên muốn thông qua chúng ta để tạo mối quan hệ. Tôi đang rất kỳ lạ là không hiểu như thế nào mà họ muốn tôi thành tuần tra viên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này cũng không có gì quan trọng. Sư phụ cũng có thể phát huy nhiệt huyết thừa mà.
Lắc lắc đầu, Quách Vận Lâm nói:
- Tôi quyết định ngày mai sẽ không làm cái vị trí tuần tra viên này nữa.
Vương Trạch Vinh nhìn về phía Vận Lâm nói:
- Việc này cũng không phải là việc phức tạp lắm ạ.
Quách Vận Lâm nói:
- Có một ít người muốn thông qua tôi để thổi ít luồng gió bất chính. Chuyện như vậy tôi quyết sẽ không làm, kể cả là trở thành người đứng đầu công ty của vùng này tôi cũng không động tâm.
Nghe lời nói của Quách Vận Lâm, Vương Trạch Vinh thật sự rất bội phục đối với Quách Vận Lâm.
Quách Tinh Chi ở một bên nhỏ giọng nói:
- Anh Vương, cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết cô ta tạ ơn vì việc gì, mỉm cười nói:
- Sư phụ không phải đã nói sao, làm nghề phải tôi luyện bản thân mình trở thành vững mạnh. Nếu cô không có thành tích tốt như vậy thì cho dù tôi muốn giúp cũng không thể chiếu cố được.
Quách Vận Lâm nói:
- Sự tình của Tiểu Chi thì tôi cũng không quá bận tâm bởi thành tích bày ra của con bé nó cũng rất rõ ràng. Riêng việc của tiểu Hải thì tôi cũng cần phải nói một chút. Người ta không phải xem ở năng lực của con đâu mà là thấy được quyền thế của Tiểu Vương. Con đã tới làm việc ở nơi đó, nếu không có thể mang lợi ích cho người khác thì sau này cuộc sống của con cũng sẽ không yên ổn được đâu. Ba xem hay là con nói rõ với người ta đi, ngày mai không nên đi làm nữa.
Quách Hải mất hứng nói:
- Ba, ba nói cái gì vậy. Công tác kia bao nhiêu người ước đều cầu không được, tiền lương lại cao. Thế nào mà có thể nói mặc kệ không đi làm nữa vậy.
Sau khi đi làm một ngày ở chỗ này, hắn có ý rất là thích.
Quách Vận Lâm trừng mắt nói:
- Cái thằng lỏi xấu xa. Mày dựa vào cái gì để được công tác tốt như vậy. Ba nói cho mày biết, nếu mày không thể làm ra lợi ích cho người ta thì làm sao người ta còn có thể để mày thoải mái được.
Vương Trạch Vinh thế mới biết, Quách Vận Lâm chuyện gì cũng hiểu biết hết.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh Hải trước mắt cứ làm đi. Lúc nào mà có chút sơ suất thì lúc đó tôi còn muốn đem anh ra xử theo pháp luật.
Quách Vận Lâm nói:
- Tiểu Vương, không phải tôi nói cậu, làm bất cứ chuyện tình gì cũng đều phải có chừng mực. Cậu là một cán bộ lớn, để trở thành một cán bộ lớn đến như vậy không phải việc dễ dàng gì. Không nên vì một chút việc nhỏ này mà phá hủy tiền đồ của cậu. Chuyện của tôi và Tiểu Hải là do người ta xem trọng mặt mũi của cậu mới cấp cho công tác này. Việc này căn bản là một hành vi hối lộ, chúng ta không thể vì lợi ích của mình mà ảnh hưởng đến sự phát triển của cậu.
Quách Hải nghe ba mình nói như vậy, mặc dù có chút không đành lòng nhưng cũng nói:
- Thôi vậy. Ngày mai con đến xin nghỉ việc.
Vương Trạch Vinh nói:
- Dù sao công việc dạy thực hành cũng là loại việc đứng đắn. Ý kiến của con là anh Hải tiếp tục làm cán bộ ở nơi này đi. Chỉ cần mọi người công tâm làm việc thì sư phụ cũng không phải quan tâm sự tình của mọi người.
Quách Vận Lâm hỏi Vương Trạch Vinh:
- Sẽ không ảnh hưởng tới tiền đồ của cậu chứ?
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Con được điều đi rồi thì còn có ảnh hưởng gì. Hơn nữa, việc này chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, một chuyện rất bình thường giống như những người khác thôi.
Do dự một hồi, Quách Vận Lâm cũng không còn khăng khăng nữa, chỉ có công việc tuần tra viên chất lượng thì hạ quyết tâm không đi làm nữa.
Sau khi nói xong chuyện tình trong nhà, Quách Vận Lâm nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Tiểu Vương, có mấy câu tôi muốn nhắc nhở cậu một chút. Bất kể làm chức quan gì thì cậu luôn phải một lòng hướng tới dân chúng mới được, phải toàn tâm toàn ý vì dân mà làm việc.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Xin Quách sư phụ yên tâm, con sẽ làm như vậy.
- Tiểu Vương, những điều tôi có thể chỉ bảo cậu thì tôi cũng đã nói rồi. Tuy rằng cậu vẫn gọi tôi là sư phụ, nhưng tôi cũng biết sự nặng nhẹ của mình, tôi không làm được sư phụ của cậu. Sau này nếu cậu có rảnh thì đến nhà chơi một lúc là được rồi. Sự tình của Tiểu Hải và Tiểu Chi thì cậu không nên xen vào nữa, là rồng hay là rắn chính phải dựa vào sự nỗ lực của chúng nó. Không nên làm những việc trái với nguyên tắc.
Quách Vận Lâm cũng chỉ vẻn vẹn kinh ngạc một lúc ban đầu về thân phận của Vương Trạch Vinh. Sau khi nói một vài câu, ông ta liền lấy lại ngay bản sắc của mình. Cũng không xem Vương Trạch Vinh là một vị lãnh đạo lớn mà trọng tâm lời nói là việc giáo dục, chỉ giáo cách làm việc cho Vương Trạch Vinh.
Ở trước mặt Quách Vận Lâm, Vương Trạch Vinh ít nhiều cảm thấy hổ thẹn. Nhìn về phía Quách Vận Lâm thấy trên người Quách Vận Lâm cũng không thấy quan khí tồn tại. Nhưng trên thân thể ông ta, hắn lại thấy sự tồn tại của chính khí, cái luồng chính khí này cực kỳ hùng mạnh.
Ngược lại trong cơ thể của mình, Vương Trạch Vinh quan sát thấy chỉ còn một tia chính khí nhỏ tồn tại, tại chỗ này có vẻ như đang ngoan cường chống chọi.
Quan trường chốn này như một cái đáy chảo đã vô tình ma luyện, mài mòn các tia chính khí của mình!
Nhớ lại những sự việc mình đã làm, mặt của Vương Trạch Vinh không ngừng đỏ. Rõ ràng đây là một hình tượng xấu, thậm chí còn có những việc liên quan đến cả phụ nữ đã có chồng!
Vào lúc Quách Vận Lâm nói chuyện, Vương Trạch Vinh phát hiện một tình huống. Luồng chính khí của Quách Vận Lâm không ngừng xâm nhập vào cơ thể mình, dường như trong cơ thể mình tự động tiến hành phân loại. Các tư tưởng không tốt chôn sâu tận đáy lòng đều bị đánh bật ra ngoài.
Đây giống như một sự gột rửa. Dưới sự gột rửa của luồng chính khí Quách Vận Lâm, các điều xấu xa trong Vương Trạch Vinh đã được rửa sạch.
Quách Tinh Chi và Quách Hải nghe được ba mình đang tiến hành giáo huấn Vương Trạch Vinh, trong lòng hai người rất là bất an. Vương Trạch Vinh người ta là một lãnh đạo lớn như vậy mà ba của mình không hiểu làm sao lại cứ nhằm vào người ta vung tay múa chân.
- Ông lão, ông bớt giảng giải một chút. Tiểu Vương hôm nay là tới cáo từ ông, không phải đến để ông bảo ban đâu!
Người vợ già ở một bên nói.
Quách Vận Lâm trừng hai mắt nói:
- Cái tôi nói chính là lẽ phải. Tiểu Vương trở thành lãnh đạo không có dễ gì. Tôi không hy vọng nó xảy ra bất cứ chuyện gì.
Vương Trạch Vinh thật lòng nói với Quách Vận Lâm:
- Xin sư phụ yên tâm, tôi nhất định làm theo phương châm vì nhân dân phục vụ!
Quách Vận Lâm gật gật đầu nói:
- Không tồi. Chỉ cần hết thảy vì ý tưởng phục vụ nhân dân thì không có gì là không làm được!