- Vương ca, em thấy có xe theo dõi chúng ta.
Long Dũng Đình vừa lái xe vừa nói.
Sau khi kết thúc hội nghị, Vương Trạch Vinh để Bùi Vân Hoa ở lại còn mình thì chạy lên Tỉnh ủy.
Nghe Long Dũng Đình nói, Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn về phía sau.
- Là chiếc xe Mitsubishi.
Long Dũng Đình nhìn qua kính chiếu hậu mà biết có xe theo dõi.
Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn nhưng không thấy gì. Hắn biết Long Dũng Đình không nhầm ở việc này.
- Chú xác định chứ?
Vương Trạch Vinh vẫn hỏi lại một câu.
Long Dũng Đình nói:
- Em cố thử vài lần nhưng chúng vẫn đi theo.
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại di động lên gọi cho Mạc Đại Bưu:
- Đại Bưu, tôi đang trên đường thì có một xe Mitsubishi đang theo dõi, anh phái người điều tra.
Mạc Đại Bưu đang rất khẩn trương trong công việc. Y biết nếu Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì Xuân Dương sẽ loạn. Y liền hỏi tình hình và phái ngay người đến.
Một lát sau đã tìm được thông tin, biển số của xe kia là giả.
Sau khi bàn với Vương Trạch Vinh, Mạc Đại Bưu quyết định tiến hành bắt chiếc xe lại.
Đây là xe mà Thiết Dũng Nghị phái ra nhằm mặc dù tìm cơ hội mà giết Vương Trạch Vinh.
Khi xe Vương Trạch Vinh dừng ở một nhà hàng đã được bố trí, xe kia cũng ngừng lại.
Hai tên xã hội đen đang định lao xuống chém giết Vương Trạch Vinh thì đột nhiên bị một đám đặc vụ bắt sống.
Quá trình rất nhanh và không có mấy người chú ý đến.
Vương Trạch Vinh không hề để ý, hắn nói Long Dũng Đình đi tiếp.
Tư Mã Sơn trong lòng mặc dù rất khó chịu vì Vương Trạch Vinh mãi không tới. Chẳng qua nghĩ đến việc phải mau chóng đưa Vương Trạch Vinh sang Hàn Quốc, thấy Vương Trạch Vinh đến thì y vẫn tỏ vẻ thân thiết.
Tư Mã Sơn bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Mời Trạch Vinh gấp như vậy là để nghiên cứu chuyện sang Hàn Quốc phỏng vấn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này Hàn Quốc muốn tổ chức hoạt động văn hóa Trung Hàn, điều này sẽ tăng cường hình ảnh tỉnh ta.
Tư Mã Sơn cười ha hả nói:
- Trạch Vinh, tỉnh ta vì việc này cũng đã chuẩn bị một thời gian. Tôi vừa nói chuyện với Chủ tịch Chu và biết mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ anh.
Vương Trạch Vinh nghĩ dù sao cũng phải sang Hàn Quốc nên gật đầu nói:
- Tôi nghiêm túc chấp hành quyết định của Tỉnh ủy, lúc nào cũng có thể xuất phát.
Tư Mã Sơn không ngờ Vương Trạch Vinh lại đồng ý nhanh như vậy. Nghe thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ dẫn đoàn sang Hàn Quốc, y vui vẻ nói:
- Có nên mang theo phu nhân sang Hàn Quốc không, lần này chủ yếu là trao đổi.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Cô ấy còn có việc ở Bắc Kinh nên lần này không mang theo.
Vương Trạch Vinh sao dám mang Lữ Hàm Yên theo. Hắn không hy vọng vì việc này mà bị người ta mắng. Lúc trước hắn nghe rất nhiều người mắng lãnh đạo đi khảo sát còn mang vợ theo, đây hoàn toàn là đi du lịch.
Tư Mã Sơn cũng không nhắc lại việc này nữa. Thực ra y chỉ hy vọng mang người nhà sang Hàn Quốc để chơi lâu một chút mà thôi.
Một lúc sau Chu Kiến Đào cũng tới.
Hai người bây giờ rất quan tâm việc Vương Trạch Vinh mau chóng rời khỏi Bắc Dương.
Chu Kiến Đào vừa vào đã cười nói:
- Hàn Quốc đang giục suốt, việc này rất gấp. Bộ Ngoại giao cũng sẽ có người đi cùng, lần này do Trạch Vinh dẫn đoàn nên trách nhiệm rất lớn.
Tư Mã Sơn nói:
- Nói thật là ngoài Trạch Vinh thì tôi không tìm được ai thích hợp. Trạch Vinh, anh lần này đến Hàn Quốc thì mọi việc anh tự quyết định, không nhất định phải gọi điện về hỏi ý kiến.
Chu Kiến Đào nói:
- Trong nước có một hiện tượng rất không tốt là cứ có hoạt động như vậy là mọi người đều tranh nhau đòi đi. Lần này nghe nói là hoạt động Văn hóa nên có không ít lãnh đạo đều muốn mang người nhà đi. Chẳng qua tôi đã ra chỉ thị dù là ai cũng không được mang người nhà theo.
Tư Mã Sơn cười ha hả nói:
- Lão Chu, chỉ cần tự bỏ tiền ra thì mang cũng được. Vừa nãy tôi hỏi Trạch Vinh, kết quả Trạch Vinh không thể mang người nhà theo.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tôi bây giờ vẫn không biết sẽ đi cùng ai.
Chu Kiến Đào nói:
- Tôi chút nữa quên, trong đây có một bản danh sách, cụ thể tôi giao cho Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Mã Danh Quân phụ trách, đến lúc đó y sẽ báo cáo với anh. Trạch Vinh yên tâm.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, tất cả đều chuẩn bị tốt, bây giờ chỉ còn chờ hắn gật đầu là đi ngay.
Tư Mã Sơn nhìn Chu Kiến Đào và nói:
- Các anh bố trí lịch trình như thế nào?
Chu Kiến Đào nói:
- Hôm nay tôi đã yêu cầu tất cả nhân viên đến Ủy ban nhân dân tỉnh tập trung, ngày mai có thể xuất phát. Trưa mai sẽ bay sang Hàn Quốc.
- Ồ, có gấp quá không?
Tư Mã Sơn nói.
- Đây là do bên phía Hàn Quốc giục nhiều quá, chúng ta đành phải mau chóng đưa người đi. Trạch Vinh, tôi biết Xuân Dương nhiều việc, anh có bố trí gì không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu đã bố trí xong thì không nên vì tôi mà ảnh hưởng đến lịch trình, mai sẽ xuất phát.
Tư Mã Sơn nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, chuyện Xuân Dương thì tôi thấy giao cho đồng chí Cận Trung Thuận, chuyện lớn thì bảo bọn họ gọi điện xin chỉ thị của anh.
- Được, tôi không có vấn đề gì.
Sau khi nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh về Thị ủy Xuân Dương.
Hắn lập tức thông báo quyết định của Tỉnh ủy đối với mọi người một chút.
Nghe Vương Trạch Vinh phải sang Hàn Quốc gấp như vậy, các thường vụ không tỏ vẻ gì nhiều.
Vương Trạch Vinh sau khi thông báo xong liền nói:
- Các đồng chí, lần này hoạt động văn hóa Trung Hàn rất quan trọng, Tỉnh ủy quyết định do tôi dẫn đoàn. Ngoài tôi thì đồng chí Hứa Thư Lâm cũng đi cùng. Đây là do tôi tranh thủ mãi mới được, đến lúc đó cần Phó thị trưởng Hứa chú ý nhiều.
Nghe thấy Hứa Thư Lâm sẽ cùng đi, Cận Trung Thuận nhìn Cố Hiến Cao.
Danh sách người Xuân Dương đi sang Hàn Quốc sớm được quyết định, trong này không có Hứa Thư Lâm. Lúc đầu là Đao Kiếm Môn, bây giờ đột nhiên thành là Hứa Thư Lâm?
Bây giờ trong Hội nghị thường vụ Thị ủy thì do có Vương Trạch Vinh nên thái độ các thường vụ đã thay đổi. Hứa Thư Lâm bình thường vẫn kiên định đứng về phía mình, điều y đi thì bên mình sẽ suy yếu.
Đúng lúc này Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này sang Hàn Quốc khá lâu, tôi không ở đây thì công tác Đảng do đồng chí Bùi Vân Hoa phụ trách. Có chuyện gì đồng chí Bùi Vân Hoa có thể trực tiếp gọi cho tôi. Đối với việc điều tra cán bộ thành phố thì do đồng chí Lý Ích Tài phụ trách. Cũng may có tổ công tác Trung ương ở Xuân Dương, có gì khó thì đồng chí Lý Ích Tài có thể báo cáo với các đồng chí Trung ương.
Cố Hiến Cao nói:
- Chuyện bạo động đang điều tra, có nên để bên Đảng ủy công an tham gia không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ yếu do Cục Công an làm, Đảng ủy công an đương nhiên phải tham gia. Ở việc này tổ công tác Trung ương đang tiến hành, các đồng chí phải tích cực phối hợp.
Sau khi bố trí xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Còn vấn đề gì không, nếu không thì tan họp.
Cận Trung Thuận nhìn Bùi Vân Hoa và rất khó chịu. Từ bố trí của Vương Trạch Vinh có thể thấy Bùi Vân Hoa đã thành người phát ngôn của hắn, không ngờ được.
Thấy mọi người đi ra, Vương Trạch Vinh nói với Bùi Vân Hoa:
- Vân Hoa, anh ở lại, tôi có việc cần bàn.
Vương Trạch Vinh ngồi đối diện với Bùi Vân Hoa và nói:
- Đồng chí Vân Hoa, tôi muốn dặn anh vài điều. Lần này Trung ương đã hạ quyết tâm xử lý Xuân Dương, rất nhanh sẽ có động tác mạnh. Ở việc này tư tưởng cán bộ Xuân Dương sẽ dao động, sau khi tôi đi thì anh phải làm tốt công tác tư tưởng.
Bùi Vân Hoa nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền biết ý của đối phương.
- Bí thư Vương, xin ngài yên tâm. Bùi Vân Hoa tôi sẽ kịp thời báo cáo công việc ở Xuân Dương với ngài. Nếu như có người dám đi ngược lại quyết định của Trung ương, tôi nhất định kiên quyết đấu tranh với bọn họ.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Còn không nghiêm trọng như vậy đâu. Chỉ cần Đảng cộng sản thực sự quyết tâm thì không ai có thể làm loạn. Chỉ cần hết lòng phục vụ nhân dân thì không có gì không thể chiến thắng.
Bùi Vân Hoa nhìn Vương Trạch Vinh và phát hiện hình ảnh của đối phương trở nên cao lớn hơn.