Hai người nói đủ thứ chuyện, tình bạn cũ nảy mầm trong Vương Trạch Vinh, càng lúc càng thấy được năng lực của Hòa Quốc Hùng nên càng có ý trợ giúp hắn.
Có thể nguyên nhân là do bị áp chế trong thời gian dài nên giờ Hòa Quốc Hùng không còn xúc động như trước kia nữa mà rất trầm ổn. Vương Trạch Vinh nghĩ đến năng lực của Hòa Quốc Hùng cũng được, sau vài lời thăm dò liền quyết tâm giúp hắn một phen.
Hòa Quốc Hùng cũng từ từ thả lỏng hơn, đối mặt với Vương Trạch Vinh, hắn quá hiểu tình hình của mình, nếu như có thể trở thành thủ hạ của Vương Trạch Vinh thì Ngụy Khôn kia chẳng tính là cái gì. Cho nên hắn hết sức thể hiện sự trung thành của mình:
- Phó bộ trưởng Vương, điện thoại của ngài.
Lý Trạch Quảng cung kính đưa điện thoại cho Vương Trạch Vinh.
Lý Trạch Quảng và Lý Minh Quốc vẫn ngồi im bên dưới, thấy Vương Trạch Vinh nhiệt tình với một người đồng hương như vậy nên Lý Trạch Quảng biết Vương Trạch Vinh là người niệm tình cũ. Bản thân mình xem như là thủ hạ của hắn, chỉ cần phục vụ Vương Trạch Vinh tốt thì tiền đồ của mình chắc chắn sẽ rộng lớn.
Nhận điện thoại từ tay Lý Trạch Quảng, vừa nhìn số gọi tới là Vương Trạch Vinh mỉm cười. Mình đang muốn tìm người ở Sơn Nam để giúp Hòa Quốc Hùng một chút không ngờ vừa khéo lại có người gọi tới, còn ai có thể tốt hơn cơ chứ?
- Bí thư Khuông, sao lại gọi điện thoại cho tôi vậy?
Vương Trạch Vinh cười hỏi, không ngờ người gọi tới là Khuông Năng Hỉ bí thư tỉnh ủy Sơn Nam.
Khuông Năng Hỉ vừa mới thế chỗ Chương Kiều Cương, người bên Hạng hệ cũng quy về hắn. Vương Trạch Vinh có nghe Hạng Nam nói qua, Khuông Năng Hỉ này là một người lợi hại, so với Chương Kiều Cương thì còn mạnh hơn, hiện nay tỉnh Sơn Nam mới thật sự xem như là đại bản doanh của Hạng hệ.
Vừa nghe tới ba chữ bí thư Khuông thì hai mắt Hòa Quốc Hùng lập tức trợn tròn, hắn biết bí thư tỉnh ủy mới của tỉnh Sơn Nam mang họ Khuông.
- Trạch Vinh, tôi tới Bắc Kinh có chút việc, xong việc rồi muốn hẹn anh ngồi đâu đó một chút, lâu rồi chúng ta không tụ tập nhỉ.
Cuộc sống hiện tại của Khuông Năng Hỉ rất tốt, là người thuộc hệ Hạng Nam lại vừa mới trở thành bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, hắn vốn định làm xong việc thì tới nhà của Hạng Nam thăm hỏi một chút nhưng lại lo hơi vội vàng nên nghĩ đến Vương Trạch Vinh. Từ khi Hạng Nam lại đảm nhiệm phó thủ tướng thì bí thư tỉnh ủy như Khuông Năng Hỉ muốn tới thăm hỏi Hạng Nam cũng không dễ dàng gì.
Vừa nghe Khuông Năng Hỉ đúng lúc ở Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh vui mừng, cười nói:
- Bí thư Khuông, đúng lúc tôi đang trong Thế giới Hồng Cốc ăn cơm cùng một lãnh đạo cũ ở Sơn Nam, nếu không thì anh tới luôn đây đi.
- Ha ha, không thành vấn đề, tôi mời khách, giờ tôi sẽ tới đó luôn.
Khuông Năng Hỉ nghe xong cũng rất phấn khởi, trong lòng cũng có chút tò mò về lãnh đạo ở Sơn Nam mà Vương Trạch Vinh nói. Hai người nói xong liền cúp máy.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy bộ dạng bất an của Hòa Quốc Hùng, mỉm cười nói:
- Khuông Năng Hỉ, bí thư tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam các anh. Anh ta sẽ tới đây ngay bây giờ, đến lúc ấy tôi sẽ nói giúp anh một chút.
Trong lòng Hòa Quốc Hùng đã sớm kích động vạn phần, không ngờ cấp bậc Vương Trạch Vinh giờ đã cao như vậy, cùng ăn cùng ngồi đều là bí thư tỉnh ủy! Nghĩ đến cảnh hồi còn ở Khai Hà, Hòa Quốc Hùng nhìn về phía Vương Trạch Vinh càng thêm cung kính.
Vừa mới kích động là Hòa Quốc Hùng liền cảm thấy mắc tiểu, nghĩ đến việc sắp được gặp bí thư tỉnh ủy thì trong lòng hắn có cảm giác phức tạp khó có thể nói, cơn mắc tiểu kia lại càng bức thiết.
- Phó bộ trưởng Vương, tôi xin phép đi vệ sinh trước.
Nhìn sắc mặt đỏ bừng của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh mỉm cười, không ngờ Hòa Quốc Hùng còn có cái tật này!
Từ trong phòng đi ra, cảm xúc trong lòng Hòa Quốc Hùng cứ gọi là ngổn ngang trăm mối, có lẽ từ hôm nay trở đi đời mình đã được thay đổi rồi!
Đứng trong phòng vệ sinh, Hòa Quốc Hùng cảm thấy chưa từng có sảng khoái nào như hôm nay, đi tiểu mà cứ như đang xả vòi nước vậy.
- Ủa! Lão Hòa, sao anh cũng đến chỗ này à?
Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng nói.
Hòa Quốc Hùng vừa tiểu vừa xoay lại nhìn thì thấy Ngụy Khôn đi vào, đi theo hắn còn có một người trông có tướng lãnh đạo, cười nói:
- Người đồng hương mời tôi ăn cơm cũng chính ở chỗ này.
Không biết vì sao sau khi nhìn thấy Ngụy Khôn thì tâm trạng của Hòa Quốc Hùng đã phát sinh biến hóa, không còn bộ dạng dè dặt như lúc trước nữa.
- Ha ha, được đó, xem ra đồng hương của anh lăn lộn ở Bắc Kinh cũng không tệ lắm, hôm nào giới thiệu với tôi một chút.
Ngụy Khôn vừa tiểu vừa cười nói.
Ngụy Khôn cũng không giới thiệu người kia, tâm tư của Hòa Quốc Hùng đã sớm bay trở về căn phòng kia rồi, vội vàng hỏi han vài câu rồi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Hòa Quốc Hùng, Ngụy Khôn cười nói với người bên cạnh:
- Trưởng phòng Cố, đây là cục trưởng cục nông nghiệp của thành phố Giang Ninh chúng tôi, y vừa mới gặp đồng hương.
Nghe thấy Ngụy Khôn nói, Cố Hiểu Ninh ừ một tiếng đầy thờ ơ.
Sau khi hai người ra khỏi buồng vệ sinh, Cố Hiểu Ninh vừa đi vừa nhìn xung quanh một chút, khi mới tới Thế giới Hồng Cốc thì hắn phát hiện có một chiếc xe Bộ Thương mại. Đối với những người như hắn mà nói thì các xe của các bộ và ủy ban trung ương rất quen thuộc, đặc biệt là xe của một số nhân vật quan trọng thì lại càng ghi tạc trong lòng.
Thật sự mà nói thì Cố Hiểu Ninh cũng được coi là người thuộc hệ Hạng Nam, chỉ có điều hắn thuộc nhân vật dưới tầng rất nhiều so với Hạng Nam. Xe của Vương Trạch Vinh thì hắn đương nhiên cũng nhớ kỹ trong đầu nên lúc mới tới đã nhận ra xe của Vương Trạch Vinh đỗ ở đây rồi.
Vừa thấy xe của Vương Trạch Vinh ở đây, Cố Hiểu Ninh liền nghĩ tới vấn đề có thể tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh được hay không. Tìm mấy phòng mà vẫn không thấy bóng dáng Vương Trạch Vinh, Cố Hiểu Ninh trở về phòng với tâm trạng bất an.
- Trưởng phòng Cố, hôm nay có thể mời ngài ăn cơm đúng là vinh hạnh cho thành phố Giang Ninh chúng tôi!
Ngụy Khôn nâng chén nói với Cố Hiểu Ninh.
Nữ chủ nhiệm văn phòng của thành phố Giang Ninh ở Bắc Kinh cũng nói đầy lẳng lơ:
- Trưởng phòng Cố, ngài đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ như vậy mà đã là trưởng phòng trong Bộ Nông nghiệp rồi. Tôi chúc tiền đồ của ngài rực rỡ như gấm, từng bước thăng chức, tôi mời ngài một chén.
Vừa nói chuyện vừa liên tục đánh mắt đong đưa. Nữ chủ nhiệm này không hổ là chủ nhiệm văn phòng đóng tại Bắc Kinh, một phát uống cạn chén rượu.
Giơ chén rượu lên, Cố Hiểu Ninh nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống. Đối phương tuy rằng muốn đến gần nhưng giờ hắn không có tâm trạng trêu đùa.
Nhìn thoáng qua tay thủ hạ thân tín bên cạnh, Cố Hiểu Ninh ghé tai hắn khẽ nói:
- Cậu ra bên ngoài xem xem, hình như người bên Bộ Thương mại đến đây.
Kỳ thực tay thủ hạ này cũng trông thấy xe của Vương Trạch Vinh lúc đến đây, vội vàng gật đầu nói:
- Vâng, để tôi đi xem.
Nhìn thấy bộ dạng thần thần bí bí của Cố Hiểu Ninh, Ngụy Khôn tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi đến. Vương Trạch Vinh lúc này đang chuyện trò tiếp với Hòa Quốc Hùng.
- Phó bộ trưởng Vương, ngài xem bí thư Khuông tới đây thì có cần thay đổi lại đồ ăn hay không. Hôm nay ngài giúp đỡ tôi nên bữa cơm này nhất định phải để tôi mời.
Vương Trạch Vinh nhìn đồ ăn trên bàn liền xua tay nói:
- Không cần, có gì thì gọi thêm vài món sau, đừng lãng phí quá.
Một lát sau, Khuông Năng Hỉ cùng mấy người nữa cười đi vào.
Vừa vào cửa, Khuông Năng Hỉ liền bước lên vài bước bắt tay Vương Trạch Vinh, cười nói:
- Vốn định mời ngài ăn cơm, không ngờ lại được ăn cơm của ngài trước!
Kiên quyết đặt Vương Trạch Vinh ngồi vào vị trí chủ vị, Khuông Năng Hỉ ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh chỉ Hòa Quốc Hùng nói:
- Gặp được lãnh đạo cũ ở Khai Hà nên tôi mời đi ăn cơm.
Vừa nghe lời này, Khuông Năng Hỉ liền chú ý, trong lòng thầm nghĩ có thể được đích thân Vương Trạch Vinh mời cơm cũng không nhiều. Hôm nay lại còn mời riêng cán bộ Khai Hà ăn cơm, xem ra tình nghĩa đôi bên chắc cũng sâu đậm!
Nghĩ đến đây, hắn liền đảo mắt qua Hòa Quốc Hùng, hắn thật sự không biết Hòa Quốc Hùng, liếc nhìn sang trưởng ban tổ chức tỉnh ủy bên cạnh. Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy này cũng không biết Hòa Quốc Hùng nên lắc lắc đầu.
Vương Trạch Vinh sớm nhận ra điều này, cười nói:
- Vị này là lãnh đạo cũ của tôi hồi còn ở Khai Hà, trước kia rất quan tâm đến tôi. Bí thư Khuông, cần phải chiếu cố lãnh đạo cũ của tôi một chút đó.
Lời này của Vương Trạch Vinh khiến cho Hòa Quốc Hùng vừa cảm động vừa hổ thẹn. Xưa kia khi làm việc với nhau thì mình cũng không hề như lời Vương Trạch Vinh nói, bây giờ Vương Trạch Vinh nói như vậy cứ như là lúc đó mình đối tốt với hắn lắm! Trong nỗi xúc động, Hòa Quốc Hùng nhìn Vương Trạch Vinh với đôi mắt ươn ướt.
- Tôi sẽ nhớ kỹ việc này!
Khuông Năng Hỉ đương nhiên phải bán mặt mũi cho Vương Trạch Vinh. Nhìn thấy trưởng ban tổ chức tỉnh ủy gật đầu, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Vị này là?
Khuông Năng Hỉ cười ha ha nói:
- Tôi xin giới thiệu một chút, đây là đồng chí Cam Hồng Ba trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Sơn Nam.
Lại chỉ vào Vương Trạch Vinh nói:
- Anh chắc cũng biết rồi, vị này chính là đồng chí Vương Trạch Vinh.
Chỉ thấy Cam Hồng Ba vội đứng dậy đưa tay bắt tay với Vương Trạch Vinh nói:
- Phó bộ trưởng Vương, từ lâu đã muốn được thăm hỏi ngài mà chưa có cơ hội.
Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ ra, đây chắc là người do Hạng Nam điều tới Sơn Nam, cũng không chậm trễ, bắt tay hắn nói:
- Bố của Hàm Yên cũng đã nhiều lần nói với tôi về anh, nói năng lực của anh rất mạnh!
Lời này của Vương Trạch Vinh cũng chỉ là cho đúng lễ phép mà thôi, Hạng Nam cũng không nói quá nhiều về chuyện người bên dưới, không ngờ lời này lại có hiệu quả rất lớn, chỉ thấy Cam Hồng Ba kích động nói:
- Xin phó bộ trưởng Vương thay tôi gửi lời thăm hỏi tới phó thủ tướng Hạng!
Cảm nhận được sự xúc động của Cam Hồng Ba, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đều là người một nhà, đừng khách khí gì cả. Hiếm khi mọi người được tụ tập một chỗ, cứ tùy tiện ăn đi.
- Trạch Quảng, cậu ra ngoài xem coi, bảo bọn họ làm thêm vài món nữa nhé.
Thấy Vương Trạch Vinh nói vậy, Khuông Năng Hỉ cố ý trầm mặt xuống nói:
- Trạch Vinh, trước khi tới không phải tôi đã nói rồi sao, hôm nay tôi mời!
Dứt lời liền nói với thư ký đi theo:
- Cậu đi thu xếp đi!
Vương Trạch Vinh mỉm cười, cũng không tranh cãi việc này, dù sao Khuông Năng Hỉ cũng là bí thư tỉnh ủy, hắn đã mời thì nên nể mặt hắn.
- Vậy được rồi, hôm nay ăn hôi nào!
Vương Trạch Vinh cười ha ha nói. Lúc này Khuông Năng Hỉ mới tươi cười nói:
- Thế mới phải chứ.
Trong những người ngồi quanh bàn này thì địa vị của Hòa Quốc Hùng là thấp nhất, lại ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, cảnh này giống như là hắn cùng với Khuông Năng Hỉ một trái một phải tiếp cơm Vương Trạch Vinh vậy. Điều này khiến cho hắn đổ mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ bữa cơm này thực sự nguy hiểm!